Cô Vợ Gả Thay Được Tổng Tài Cưng Chiều Hết Mực

Chương 97: Hôn anh một cái



Hứa Tuệ Tuệ hồi nhỏ đã từng bị phản bội, mất đi tất cả những người thân yêu, cho nên bây giờ cô rất quý trọng những người bên cạnh mình, ví dụ như Hạ An An, Lục lão phu nhân…

Hứa Tuệ Tuệ vui vẻ ôm lấy đống đồ vặt, sau đó kéo tay lão phu nhân: “Vâng bà nội, chúng ta cùng xem TV vừa ăn vặt đi.”

Hôm nay Lục Thần Vũ về sớm, người giúp việc ra mở cửa biệt thự, lúc Lục Thần Vũ đứng thay giày để đi vào phòng khách liền nhìn thấy Hứa Tuệ Tuệ đang ngồi xổm trên tắm thảm lông dê.

Cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt thắt eo, bên ngoài khoác một chiếc áo lông nhung dệt kim hở cổ màu ngà, tà váy quy củ trùm kín đầu gối, hai chân khép gọn sang bên, bộ dạng thanh thuần mềm mại. Lúc này trong bàn tay nhỏ của cô đang cầm một túi đồ ăn vặt, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem TV.

Lục lão phu nhân ngồi trên ghế salon: “Thần Vũ, hôm nay cháu về sớm thế, còn chưa tới sáu giờ.”

“Bà nội, cháu về sớm với bà không tốt à?” Lục Thần Vũ cởi cúc áo trên người xuống. Lục lão phu nhân nhét một miếng khoai vào trong miệng: “Đừng có trêu bà nội, cháu về gặp Tuệ Tuệ chứ gì?”

Lục Thần Vũ nhìn về phía Hứa Tuệ Tuệ, đôi mắt trong suốt kia cũng sáng lên nhìn sang phía anh. Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Tuệ Tuệ nhỏ nhẹ nói: “Anh về rồi à?”

Lục Thần Vũ gật đầu: “Ừ.”

“Ò.” Hứa Tuệ Tuệ giống như không còn gì muốn nói nữa, ánh mắt lại quay về chỗ cũ, nhưng cũng không xem TV nữa, lông mi hơi khép xuống, cắn một miếng khoai tây.

Lục Thần Vũ nện bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh cảm thấy bộ dạng cô ngồi ăn khoai tây chiên thật sự rất ngoan ngoãn, nhu thuận, khiến cho trái tim của anh không khỏi mềm nhũn.

“Ăn cái gì vậy?” Anh lên tiếng hỏi.

Hứa Tuệ Tuệ lại ngước mắt lên: “Khoai tây chiên, là bà nội mua đó, anh cũng muốn ăn?”

Lục Thần Vũ đương nhiên biết đây là khoai tây chiên, lúc tới gần anh đã ngửi được mùi vị thơm thơm ngọt ngọt của nó, vốn anh không hề cảm thấy hứng thú với đồ ăn vặt của con gái, nhưng nhìn đồ ăn trong tay cô cũng khá ngon mắt.

Mày kiếm của Lục thần Vũ khẽ nhếch lên: “Cho anh nếm thử.” Ánh mắt của anh rơi vào nửa miếng khoai bị cắn dở trên tay cô.

Ý tứ rất rõ ràng, muốn nếm miếng khoai trên tay cô, nhưng anh lại không muốn tự mình động thủ, muốn cô đút cho.

Hứa Tuệ Tuệ cũng hiểu ý anh, nhưng cô lại đem nửa miếng khoai đó nhét vào trong miệng mình, sau đó đầy túi đồ ăn vặt trong ngực mình sang cho anh: “Cho anh hết đáy.”

Ánh mắt Lục Thần Vũ khẽ tối lại.

Lúc này, Lục lão phu nhân đặt túi đồ ăn vặt xuống bàn, sau đó đứng dậy đi vào phòng ăn: “Bà Ngô, bữa tối xong chưa, Tuệ Tuệ, mau tới ăn cơm thôi.”

Hứa Tuệ Tuệ muốn đứng dậy, nhưng LụcThần Vũ đã đặt túi đồ ăn vặt xuống thảm, một tay đeo đồng hồ giữ lấy gáy của cô kéo vào trong ngực mình, khóe môi khẽ cong lên: “Sao vậy, không muốn đút đồ ăn vặt cho anh?”

Hứa Tuệ Tuệ duỗi tay ra chống vào ngực anh, cái đầu nho nhỏ lắc lắc: “Anh làm cái gì vậy, buông ra, có người nhìn kìa, bà nội gọi em đi ăn cơm rồi.”

Trong phòng khách đúng là có người giúp việc nữ nhìn thấy một màn này, người đàn ông anh tuấn tài giỏi ôm lấy cô gái nhỏ nhắn thanh thuần trong ngực mình, hai người còn lôi lôi kéo kéo, có chút mập mờ.

Người giúp việc nữ đỏ mặt vội vàng đi vào trong phòng ăn.

Lục Thần Vũ vẫn không buông tay, cúi đầu xuống, nhích gần về phía mặt cô: “Vậy thì hôn anh một cái đã.”

"Không muốn" Hứa Tuệ Tuệ dùng sức đẩy anh ra, sau đó vội vàng bật dậy chạy đi.