Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 473: Hoàn Hoàn nghe lời của mẹ, bỏ đứa nhỏ này đi con



Sau khi cúp điện thoại, Dương Lập bước nhanh đi đến cửa sổ rồi cúi nhìn cái ao sen trong sân nhà mình, tủ sắt kia đang được giấu dưới đáy ao.

Ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, đồ trong đó sẽ không thấm nước.

Dương Lập rất tự tin sẽ không ai nghĩ tới ông ta lại giấu tủ sắt trong ao sen nhà mình.

Nghĩ đến giá trị của nó, khóe miệng Dương Lập bất giác nhếch lên, từ khi Thịnh Hoàn Hoàn đến công ty thì họ không kiếm được chỗ tốt gì nữa.

Thứ trong tủ sắt này coi như là Thịnh Hoàn Hoàn đền bù cho họ đi!

Lúc này Dương Lập không biết thứ trong tay mình là giả, chỉ là một đống sắt vụn không đáng tiền mà thôi.

Chu Tín rất cẩn thận nên trước khi đi ngủ còn gọi điện thoại cho cao tầng, biết Thịnh Hoàn Hoàn lại mắng họ một trận thì cuối cùng cũng an tâm nằm xuống.

Phải biết rằng hiện tại đã là 2h sáng, Thịnh Hoàn Hoàn còn đang mắng người chứng tỏ cô thật sự hoảng loạn rồi.

Mà Chu Tín không biết là sau khi ông ta tắt đèn thì một cái bóng đen đã nấp vào nhà ông ta rồi giấu một cái tủ sắt vào hồ cá.



Khi Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng tắm thì trên giường đã không còn ai, cái bao tay da màu đen kia cũng biến mất.

Hôm sau Thịnh Hoàn Hoàn dậy rất sớm.

Không gặp bóng dáng Đường Nguyên Minh trong nhà ăn, Thịnh phu nhân bưng một ly sữa bò tới cho cô rồi nghiêm túc hỏi: “Tối hôm qua không phải con nói gì với A Minh đó chứ?"

"Dạ?"

"Tối hôm qua nó đi ngay trong đêm rồi."

Tối hôm qua anh Minh đi rồi?

Cũng tốt, để tránh mọi người đều xấu hổ.

Thịnh phu nhân trừng Thịnh Hoàn Hoàn, có chút tức giận nói: “A Minh có gì không tốt, con có gì bất mãn với nó chứ?"

"Mẹ, con không có gì bất mãn với anh ta." Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên giải thích: “Nhưng hai người ở bên nhau không phải mọi người cảm thấy phù hợp là hạnh phúc, con không có tình yêu nam nữ với anh Minh, anh ta ở lại đây sẽ làm con rất xấu hổ."

"Đứa nhỏ này sao con..."

"Hơn nữa con mang thai rồi."

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ném ra một quả bom làm Thịnh phu nhân như bị sấm sét giữa trời quang, không khí xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.



Thịnh Hoàn Hoàn bưng sữa bò lên uống hai ngụm, cầm cái thìa lùa từng ngụm cháo vào miệng mình.

Một lúc sau, giọng nói của Thịnh phu nhân mới vang lên lần nữa: “Lăng Tiêu biết không?"

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt trả lời: “Con không nói cho anh ta biết."

Thịnh phu nhân sắc mặt nặng nề, ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn rồi tự trách nói: “Đều do mẹ không dạy con bảo vệ mình như thế nào."

"Mẹ..." Thịnh Hoàn Hoàn không biết an ủi bà thế nào nên đặt tay lên tay bà.

Thịnh phu nhân lập tức nắm chặt lại tay cô: “Hoàn Hoàn, không thể giữ đứa bé này, lúc trước Lăng Tiêu đuổi con ra ngoài thế nào, chẳng lẽ con quên rồi sao?"

Nói xong, hốc mắt Thịnh phu nhân đỏ lên: “Đừng nghĩ mẹ không biết, hai đứa vừa kết hôn không lâu thì Lăng Tiêu đã đuổi con ra ngoài, con sợ mẹ lo lắng nên đêm hôm khuya khoắt vẫn không dám về nhà..."

"Về sau Lăng Tiêu lại đuổi con ra, còn muốn ly hôn với con, sau đó mới ly hôn bao lâu đâu mà nó đã có người phụ nữ khác, còn sắp kết hôn nữa chứ."

Thịnh phu nhân nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, nghe lời của mẹ, bỏ đứa nhỏ này đi con!"

Thịnh Hoàn Hoàn biết người phụ nữ khác mà Thịnh phu nhân nói đến chính là Lâm Chi Vũ, tối hôm qua Lăng Tiêu nói rằng mình không sẽ lấy Lâm Chi Vũ.

Nhưng hiện tại đã không còn là vấn đề của Lâm Chi Vũ.

Nếu để mẹ biết Lăng Hoa Thanh chính là kẻ chủ mưu ám hại ba thì sẽ không tận tình khuyên bảo giống như bây giờ nữa.

Bà sẽ không tiếc dùng cách cắt đứt quan hệ mẹ con để uy hiếp cô tuyệt đối không được có dính líu gì với Lăng Tiêu nữa.

"Hoàn Hoàn, con nói gì đi, đứa bé này không thể..."

"Mẹ, mẹ để con suy nghĩ đi."

Mấy chữ bỏ đứa bé này làm tim Thịnh Hoàn Hoàn nhói đau: “Chờ con làm xong việc lúc này thì bàn lại được không?"

Thịnh phu nhân đau lòng Thịnh Hoàn Hoàn, biết áp lực của cô rất lớn nên không dám ép chặt quá: “Được, mẹ không ép con, ăn nhiều một chút đi con, con gầy quá."

Tập đoàn Thịnh Thế.

Ngày hôm sau sau khi giành giải quán quân, các fan và phóng viên vẫn rất săn đuổi Thịnh Hoàn Hoàn, ngoài cổng Thịnh Thế có rất nhiều người.

Thịnh Hoàn Hoàn được các vệ sĩ bảo hộ mà vội vàng bước vào công ty.

Lúc này nhân viên của Thịnh Thế đang tập hợp tốp năm tốp ba xì xào bàn tán, bầu không khí cả Thịnh Thế rất khẩn trương, cực kỳ áp lực.

Chuyện tối hôm qua đã lan truyền ở công ty, hiện tại lòng người đang rất bàng hoàng.



Nếu như không tìm về được tủ sắt thì công ty không chỉ mất dự án lớn Đường Thị này mà còn phải bồi thường cho Đường Thị một số tài chính kếch xù, có thể Thịnh Thế sẽ suy yếu vì chuyện này.

Hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn đoạt giải quán quân, thân là nhân viên của Thịnh Thế nên họ cảm thấy rất tự hào, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua làm họ khó tránh khỏi oán giận lây Thịnh Hoàn Hoàn.

Trong cuộc hội nghị thông lệ mỗi ngày, Thịnh Hoàn Hoàn vừa ngồi xuống thì cảnh sát đã đến, gọi Thịnh Hoàn Hoàn và quản lý phòng an ninh ra để tìm hiểu tình hình.

"Nếu không tìm về được thứ đó thì chỉ sợ công ty của chúng tôi sẽ bị kiện cáo."

"Tối hôm qua tôi cả đêm không ngủ, lớn tuổi như vậy còn bị một con ranh mắng, thật là đáng giận."

"Đúng thế, mắc mớ gì đến chúng ta, Đường Thị giao thứ đó cho Thịnh Hoàn Hoàn, thứ đó mất trên tay cô, dựa vào cái gì lấy chúng ta ra trút giận?"

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi, các cao tầng tức giận bất bình, sắc mặt ai cũng mỏi mệt, vì chuyện tối hôm qua mà họ cả đêm không ngủ.

Dương Lập thêm mắm thêm muối: “Dựa vào cái gì, dựa vào người ta là Thịnh tổng chứ sao..."

Một câu của Dương Lập lập tức nhóm lên lửa giận trong lòng các cao tầng.

"Lúc trước Tống Chí Thượng không nên bỏ phiếu cho cô ta, gặp có chút chuyện thì đã không giữ được bình tĩnh như con ruồi không đầu."

"Không phải sao, cũng không biết Tống Chí Thượng và Trần Văn Huy nghĩ thế nào, nếu hôm nay người tọa trấn là Chu tổng giám thì có xảy ra chuyện như vậy không?"

Cao Tễ cũng châm ngòi thổi gió theo: “Người ta một lòng tập trung trên đường đua, đâu có tâm tư quản lý chuyện của công ty, nếu không vật quan trọng như vậy sẽ không bị trộm dễ dàng thế, truyền ra ngoài làm trò cười cho người khác."

Dương Lập phụ họa: “Không phải sao, trước kia công ty chúng ta chưa từng xảy ra chuyện này, con ranh Thịnh Hoàn Hoàn kia nhất định không giải quyết được chuyện nghiêm trọng như vậy, đến lúc đó còn phải dựa vào đám già chúng ta."

Cả đám cao tầng đều tán đồng gật đầu, bất mãn trong lòng đối với Thịnh Hoàn Hoàn chồng chất đến tột độ.

Tống Chí Thượng không có ở đây nên Thẩm Nam và Lý Nhị đều không dám nói chuyện.

Lúc này Dương Lập lớn tuổi nhất nhìn về phía Chu Tín: “Chu tổng giám, ông nói một câu đi, bây giờ ông là người tâm phúc của chúng tôi."

Chu Tín trầm giọng nói: “Còn có cách nào, dù sao Thịnh Hoàn Hoàn cũng là tổng giám đốc công ty, nhiều chuyện tôi cũng phải nhìn sắc mặt của cô ta."

Dương Lập tận tình khuyên bảo: “Ông không thể không quản chuyện này, tiếp theo còn có một đống chuyện khác nữa, nếu ông ta cứ để Thịnh Hoàn Hoàn làm chủ thì Thịnh Thế coi như xong rồi."

"Đúng vậy, phải quyết định chuyện này thật nhanh, chúng tôi đều đồng ý để ông ra mặt toàn quyền xử lý chuyện này."

"Tôi tán thành."

"Tôi cũng đồng ý..."

Chu Tín đặc biệt vui mừng, đây là cục diện mà ông ta tha thiết ước mơ, mặc dù đến hơi trễ nhưng cũng đáng giá.