Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 170: Trốn đến phòng chứa rác (7)



“Tôi đưa, đưa các người đi…” An Vũ Dương đau đớn nói không liền câu.

“Đưa anh ta đi!”

Hạng Chí Viễn lập tức lạnh lùng ra lệnh, dẫn đầu đi về hướng cánh cửa.

An Vũ Dương đang muốn dụ Hạng Chí Viễn cùng đồng bọn rời đi...

Bỗng dưng, Giang Ninh Phiến thấy hai tên đàn em nâng An Vũ Dương lên, trong miệng anh ta chỉ lẩm bẩm gì đó bằng khẩu hình.

Nhưng không phải nói với camera ẩn.

Anh ta đã không phân rõ được phương hướng.

Giang Ninh Phiến lui lại đoạn hình ảnh vừa rồi, phân tích một hồi lâu mới nhận ra anh ta đang nói một câu rất dài…

“Tôi, không, chết, trước, mặt, cô.”

Giang Ninh Phiến ngạc nhiên đến mức khó khống chế được mình.

Hôm qua cô đã nói không muốn nhìn thấy anh ta chết trước mặt cô, anh ta thật sự muốn làm vậy…

Sao lại có người như vậy chứ.

Anh ta dẫn Hạng Chí Viễn rời đi, không tìm thấy cô, sao Hạng Chí Viễn có thể thả anh ta ra được. Anh ta thật sự muốn chết vì cô?

“…”

Giang Ninh Phiến bị sốc vài giây, sau đó nhanh nhẹn đeo khẩu trang, quấn chiếc khăn quàng dày, đè vành mũ xuống, dứt khoát bước ra khỏi căn phòng tối.

“Pằng.”

Bước ra khỏi cửa, Giang Ninh Phiến không chút do dự bắn một phát về phía tên đàn em canh cửa, bắn vào chân sẽ không mất mạng, chỉ khiến bọn chúng không thể đuổi theo cô.

Cô ra tay vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác, hai tên đàn em hét lên rồi ngã gục xuống.

Giang Ninh Phiến xông về phía cửa thang máy.

Cửa thang máy đang dần dần đóng lại, che khuất sắc mặt tái nhợt của An Vũ Dương và khuôn mặt dữ tợn nhưng lại đầy mê hoặc của Hạng Chí Viễn.

Trong khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, Giang Ninh Phiến xông đến, Hạng Chí Viễn chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong mắt là một khoảng u ám, khắp người như toát ra luồng khí đen tối có thể nuốt chửng tất cả.

Không hiểu sao trong lòng Giang Ninh Phiến chợt dâng lên nỗi sợ, cô vội rụt lại, lùi về phía góc tường. Nghĩ mà sợ đến nỗi thở hổn hển, một tay cầm súng, tay kia sờ lên khuôn mặt quấn khăn kín mít của mình…

Cô luôn luôn có một nỗi sợ hãi không thể tả được với Hạng Chí Viễn.

Thang máy không hề di chuyển, cửa mở rộng ra.

Giang Ninh Phiến nghe thấy giọng nói u ám của Hạng Chí Viễn vang lên: “Có tiếng súng, bắt người!”

Anh ta không đi.

Cứu An Vũ Dương…

Giang Ninh Phiến hít một hơi thật sâu, hoàn toàn không đếm xỉa gì nữa, nắm chặt khẩu súng bắn loạn xạ về phía cửa thang máy, sau đó cô chạy về phía cầu thang.

Phía sau truyền đến những tiếng bước chân và tiếng súng đuổi theo sát sao.

Âm thanh đinh tai nhức óc.

Giang Ninh Phiến đánh tên bảo vệ cửa cầu thang, sau đó chạy xuống cầu thang.

Cô quên rằng mình đã chạy qua bao nhiêu tầng, bắn bao nhiêu tên đàn em…

Cuối cùng, cô trốn vào phòng chứa rác.

Những thùng rác màu xanh lam chiếm hết chỗ trong phòng chứa rác, mùi hôi thối xộc vào mũi cô, cô vẫn cố gắng chịu đựng.

Không được, đối mặt với Hạng Chí Viễn, khí thế của cô vẫn yếu hơn, huống chi anh có nhiều đàn em thế này...

Cô không những không thể cứu nổi An Vũ Dương, bản thân lại khó chạy thoát được.

Giang Ninh Phiến tuyệt vọng dựa vào bức tường lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay thì lại nóng rực.

Bên ngoài phòng chứa rác truyền đến giọng của Cô Minh Thành: “Mọi người cẩn thận, “kẻ lạ mặt quàng khăn” đó có thể đang trốn ở tầng này, chia ra tìm đi.”

“Mọi người qua đó kiểm tra.”

Giọng nói lạnh lùng của Hạng Chí Viễn bỗng vang lên.

“Rõ, cậu Hạng.” Cô Minh Thành nghe lệnh, bỗng lên tiếng: “Gay rồi, mọi người đều đuổi ra ngoài thì ai canh tên mù kia? Lập tức đi lên!”

“Đã rõ, anh Thành.”

Tiếng bước chân chạy đi xa.

Tên mù không còn thấy nữa? Chắc chắn An Vũ Dương sẽ nhân cơ hội bỏ chạy.

Giang Ninh Phiến dựa vào tường, tay cầm vào tay nắm cửa của phòng chứa rác, đầu mày nhíu lại.

An Vũ Dương bị thương như vậy, không thể chạy trốn xa được, sớm muộn cũng bị bắt lại.

Trừ khi cô có thể kéo dài thêm thời gian cho anh ta… Nhưng bây giờ cô có thể có cách gì đây?1