Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 145: Chúng ta ai đi đường nấy (3)



Dạ dày cô đâu có yếu ớt như vậy...

Giang Ninh Phiến nhìn Hạng Chí Viễn khó khăn giết cá trắm đen trong phòng bếp, hiện giờ anh không hề giống thủ lĩnh Địa Ngục Thiên lòng dạ độc ác, tùy ý giết người, mà đơn giản giống như người đàn ông gia đình có phẩm đức tốt.

Anh đang nấu cơm, anh nấu cơm cho "Ba mẹ" cô ở đây.

Từ nhỏ, Giang Ninh Phiến không có ba, mẹ lại chán ghét cô, tình thân cô cảm nhận được là tới từ người chị gái lớn hơn cô rất nhiều tuổi.

Sau đó đột nhiên chị gái và anh rể chết đi.

Lúc chết bọn họ còn còn trẻ như vậy, ngay cả con còn chưa có.

Lúc nhỏ, chị gái ôm cô xem anh rể nấu cơm, chị gái nói: "Tiêm Tiêm, tương lai em cũng phải tìm một người chồng chịu xuống bếp vì em. Nếu như cậu ấy còn chịu xuống bếp vì chị, vậy thì cậu ấy thực sự rất yêu rất yêu em đó."

Nhớ tới chuyện xưa, vậy mà đến giờ cô vẫn còn nhớ.

Nếu như chị gái và anh rể cô không chết, họ sẽ đồng ý chấp nhận một em rể như thế sao?

Anh chịu xuống bếp vì cô, nhưng anh là thủ lĩnh Địa Ngục Thiên, anh là đen, cô lại là trắng...

Có lẽ lời này phải đảo lại nói, anh là người đàn ông cực kỳ độc ác, nhưng anh bằng lòng làm hết tất cả mọi thứ vì cô...

Nhìn vẻ mặt căm ghét của Hạng Chí Viễn nhưng vẫn dứt khoát lấy nội tạng của cá trắm đen ra, Giang Ninh Phiến biết, đối với anh, cô cũng đã không thể căm hận như ban đầu được.

Hành vi lúc trước và sau của cô khiến anh mâu thuẫn, cũng khiến cô mâu thuẫn.

Anh đối xử tệ với cô, khiến người ta giận sôi; anh đối tốt với cô, cho tới bây giờ cô chưa từng có được ở trên người bất kỳ người đàn ông nào, bao gồm cả An Vũ Dương.

Không thể căm hận như ban đầu.

Cũng không thể cảm động như ban đầu.

Điều này khiến cô mê mang, thật giống như phía trước có một đám sương mù, tầm mắt mơ hồ của cô không tìm thấy đường ra. Cô hơi căm hận mình thế này.

Đẩy rộng cửa ra, Giang Ninh Phiến đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Hạng Chí Viễn nâng khuôn mặt u ám lên, ném nội tạng cá trắm đen vào trong thùng rác, giọng nói từ tính, mang theo cưng chiều: "Em vào đây làm gì, ra ngoài."

"Tôi có lời muốn nói với anh."

Giang Ninh Phiến nghiêm túc nói.

"Chờ tôi làm xong cơm hẳn nói." Cách bao tay cao su, Hạng Chí Viễn cầm cá đi đến bồn nước, đưa lưng về phía cô mở vòi nước bắt đầu rửa cá.

Bệnh thích sạch sẽ nặng khiến chân anh cách bồn khá xa, sợ nước bắn tung tóe.

"Hạng Chí Viễn, tôi không muốn hận anh nữa." Giang Ninh Phiến nhìn chằm chằm bóng lưng của anh nói, ép giọng nói rất thấp.

"Vậy em quyết định khi nào yêu tôi?"

Đối với lời cô nói, Hạng Chí Viễn không có ngoài ý muốn, anh tiếp tục rửa cá, giọng nói quyến rũ lộ ra ý cười.

Yêu?

Chỉ là không hận, không phải yêu.

"Sau này chúng ta ai đi đường nấy, đừng gặp lại nữa." Giang Ninh Phiến nói, giọng nói rất nhẹ, kiên định lạ thường.

Cô đã quyết định.

Cô quyết định rời khỏi nhiệm vụ lần này, cũng không còn nhớ mãi không quên việc tống anh vào tù

Giữa bọn họ coi như xóa bỏ.

Cô không muốn lại tiếp tục hận, hận một người đàn ông luôn tốt với mình mọi lúc, quá khó khăn với một người chưa từng được yêu như cô.

"..."

Bóng lưng Hạng Chí Viễn lập tức đông cứng, không nhúc nhích.

Mấy giây sau, đột nhiên tiếng nước chảy ngừng lại, trong phòng bếp chỉ còn lại mùi cá tanh và yên tĩnh vô bờ bến.

Hạng Chí Viễn lấy bao tay cao su xuống, cầm lấy khăn giấy trong hộp, bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt sâu kín nhìn cô, chậm rãi lau sạch bàn tay thon dài, giọng nói trầm thấp: "Em nói gì?"