Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 95



Giáo viên cộng học sinh tất cả 30 người, rất nhiều bạn nhỏ căn bản là chưa từng tới tiệm cơm nhỏ, hoàn toàn không biết chọn thế nào, đều chọn theo giáo viên với Đồng Khương Lâm.

Đại Khương trước đó đã tới rồi, nên gọi y như trước đó, rất nhiều bạn nhỏ chọn theo cậu, giáo viên thì dù sao cũng là người trưởng thành, hơn nữa lại không phải lần đầu đi ăn tiệm, cho nên là căn cứ vào sở thích của mình mà chọn, có một bộ phận học sinh chọn theo giáo viên.

Cho nên 30 chén không có tạp như vậy, hai vợ chồng giao lưu vài câu, sau thì ai làm việc người nấy.

Gần đây Ngưu Ngưu thích đứng, còn sẽ tự mình đi đường, nên không phải kiểu gì cũng cần người lớn bế, hôm nay vốn đang đi trong gian đãi khách ở tiệm cơm nhỏ, đột nhiên tới một đám người, nhóc sợ tới mức nhanh chóng chạy ra sau ba mẹ.

Chờ một đám anh chị ngồi xuống rồi, nhóc mới không sợ như vậy.

Ba mẹ đi làm việc rồi, Ngưu Ngưu tuy sợ hãi nhưng lại rất tò mò, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều anh chị như vậy, nhóc cứ đứng cạnh quầy thu tiền mẹ đứng ngày thường, nhìn một đám anh chị.

30 chén không có khả năng hoàn thành một lượt, hai cái nồi sắt to của tiệm cơm nhỏ đồng thời hoạt động, Từ Hương Quyên nấu một bên, Ngô Thải Phượng cũng đang ở một bên nấu, hai mẹ con mỗi người phụ trách một cái nồi, Từ Căn Sinh đang nhóm lửa, con gái yêu cầu hai cái nồi nấu đều thiêu cho vượng, như vậy thì nấu nhanh hơn.

Chu Trình Ninh phụ trách đi bày bàn, nếu còn chưa có nấu xong, anh liền đi ra ngoài cửa chỗ phòng bếp rửa rau.

Đi ra ngoài cái cửa hơi lớn hơn trong bếp là giếng, ngày thường rửa rau đều là rửa cạnh giếng, trưa nay phải nấu nhiều như vậy, rau chắc chắn cũng phải đuổi kịp.

Cuối cùng là Chu Trình Ninh với ba vợ lục tục đưa 30 chén ra, cũng không để người ta chờ quá lâu.

Trước đó không chút chuẩn bị, đã làm xong hết rồi, thần kinh căng chặt của mọi người mới lơi lỏng xuống, Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu đâu?"

Bận một hồi mới phát hiện Ngưu Ngưu không ở trong bếp.

Lúc Chu Trình Ninh đưa mì ra có chú ý Ngưu Ngưu vài lần, Ngưu Ngưu an ổn đứng ở bên ngoài, ngẫu nhiên thấy mệt thì dựa vào ghế dựa hoặc là quầy, không có việc gì thì anh không để Ngưu Ngưu vào trong bếp để bận thêm, "Ngưu Ngưu ở quầy thu ngân bên ngoài."

Từ Hương Quyên: "Ba, mẹ, A Ninh, mọi người ăn cơm trưa trước đi, con ra ngoài xem Ngưu Ngưu."

Từ sau khi cô đi vào bếp nấu nướng thì còn chưa từng ra, dứt khoát thừa dịp Ngưu Ngưu ở bên ngoài, thuận tiện đi xem hiện tại là tình huống gì.

Đồ ăn trong lồng hấp, vừa nãy vì nấu nướng mà dọn xuống, vừa vặn bây giờ trong nồi còn nước nóng, Từ Căn Sinh liền bảo con rể cùng nhau dọn lồng hấp lên, hai vợ chồng già bọn họ còn đỡ, con rể thì lát nữa còn phải đến trường, nên phải nhanh chóng ăn trưa trước.

Bên ngoài là giáo viên với học sinh đều đang ăn, lúc ăn vẫn là có tiếng, cũng không xem như an tĩnh, Ngưu Ngưu đứng ở chỗ ngày thường thu tiền, nhìn mọi người ăn, không biết là nghĩ gì.

"Mẹ." Ngưu Ngưu nhìn thấy mẹ, gọi một tiếng mẹ.

Từ Hương Quyên ngồi ghế trên quầy, bế Ngưu Ngưu ngồi trên đùi mình.

Còn tốt là tiệm cơm nhỏ có mấy cái ghế dài, như vậy thì lúc có nhiều người tới sẽ an bài đổi ghế dựa thành ghế dài, dựa vào đường đi thì ngồi ghế dựa, ghế dài thì cho hai người cùng nhau ngồi.

Nếu không có mấy cái ghế dài kia, có khả năng người nhà họ cũng không có chỗ ngồi.

Ngưu Ngưu ngồi trên đùi mẹ, vẫn cứ nhìn các anh chị ăn cơm.

Từ Hương Quyên cũng đang nhìn, chính là không có dùng ánh mắt rõ ràng như Ngưu Ngưu vậy.

Chu Trình Ninh giải quyết bữa trưa trong bếp, nói với vợ một tiếng rồi đến trường.

Khi nào thì anh tới tiệm cơm nhỏ là phải nhìn xem tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết thứ mấy, có đôi khi sớm, có đôi khi muộn, thời gian tới không xác định, nhưng mà thời gian đi đều cực chắc chắn, 1 giờ 15 buổi chiều.

1 giờ rưỡi các giáo viên trống tiết phải nghe hiệu trưởng nói chuyện, hiệu trưởng không phải giảng mỗi ngày, cùng loại với đột kích, cho nên thầy cô nào 1 giờ rưỡi trống tiết chắc chắn phải chờ trong văn phòng, ai biết được liệu hiệu trưởng có đột nhiên tới đâu chứ.

Từ Hương Quyên không nghĩ tới học sinh tiểu học bây giờ còn có thể có hoạt động như chơi xuân này, tuy nghe giáo viên nói chỉ là dẫn học sinh dạo một chút ở phụ cận, nhưng vẫn là rất ngoài ý muốn.

Cô đã giao lưu với giáo viên, nếu về sau còn dẫn học sinh lại đây, liền nói với các cô một tiếng trước, như vậy thì có thể chuẩn bị đầy đủ hơn.

Tuy trong lòng cô cảm thấy hẳn là không có lần sau.

Lượng mì phở mà một lớp gọi, hoàn toàn vượt qua số chén ngày thường bán đi.

Giáo viên ăn hết trước tiên, ăn xong thì lại đây hỏi Từ Hương Quyên chỗ này có bán cơm không, thật ra thì cô ấy thiên vị cơm canh hơn, trưa nay gọi miến, cô ấy cảm thấy phối với cơm rất tốt, nếu lại cay tí nữa thì càng tốt.

Nhìn thấy sa tế trên bàn, cô ấy tâm động lắm, nhưng đám học sinh ở đây, cô ấy đã nói với học sinh là đừng ăn quá nhiều sa tế, sẽ sặc, cô ấy phải làm gương tốt.

"Bọn tôi có món cơm đĩa, khoai tây sợi hoặc là cải bắp với một ít đồ ăn khác phủ ở trên cơm, cơm thì 1 mao tiền một chén, khoai tây sợi với cải bắp cũng phân biệt là 1 mao tiền." Lại là một người thích ăn cơm.

Từ Hương Quyên nghe thấy cô giáo hỏi cơm, thuận tiện đẩy món cơm đĩa còn chưa tung ra luôn.

Ông San nghe xong, "Lớp 4 bọn tôi có 2 lớp, ngày mai tôi dẫn một lớp khác lại đây, cứ ăn cơm đĩa mà bà chủ nói đi, thống nhất một chút, tất cả đều ăn với cải bắp là được."

Từ Hương Quyên: "Ngày mai cũng là giờ này sao?"

Ông San: "Đúng vậy, giờ này tới, thêm cả tôi nữa, ngày mai tổng cộng 28 người."

Rốt cuộc thì trong lớp vẫn là có em hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, khống chế ở 2 mao tiền là được rồi, để khi nào cô ấy tự mình lại đây ăn cũng được.

Từ Hương Quyên: "Được thôi, bọn tôi sẽ chuẩn bị trước."

Cơm đĩa so ra tiện hơn mì phở nước lèo nhiều, tuy lượng rất lớn.

Chờ sau khi tất cả học sinh ăn xong rồi, Ông San dẫn học sinh tiếp tục chơi xuân, kế hoạch của họ là 4 giờ chiều về lại trường, thời gian còn sớm.

Một cái lớp đã đi rồi, Từ Hương Quyên với mẹ mình dọn dẹp chén đũa.

Ngô Thải Phượng cảm thấy con gái quá có dự kiến trước, "Vẫn là con nghĩ nhiều, trước đó mẹ còn khuyên con đừng mua nhiều chén đũa như vậy, còn tốt là con không nghe lời mẹ."

Từ Hương Quyên: "Mẹ, mẹ không có khuyên con đừng mua nhiều chén đũa như vậy, mẹ là khuyên con đừng mang nhiều chén đũa tới tiệm như vậy."

Mẹ cô không phản đối cô mua, rốt cuộc thì mẹ cô cảm thấy chén đũa này mua về còn có thể truyền xuống, độn đó cho đám cháu dùng, nhưng lấy đến tiệm cơm nhỏ để làm ăn, bà ấy rất phản đối.

Cứ cảm thấy chén bát để ở tiệm cơm nhỏ dễ bị va chạm bể nát, mà thật là từng nát, rốt cuộc thì cả ngày giao tiếp với phòng bếp, sao có thể không nát, chỉ có thể an ủi nát nát bình an.

Nhưng mà mang ít thì sẽ không nát sao? Cho nên căn bản là không cần thiết.

Ngô Thải Phượng rẽ đề tài, "Như nhau như nhau, nghe nói lớp này là Đại Khương dẫn đến?"

Từ Hương Quyên: "Dạ, con trai chị Đinh, mẹ, đừng có nghe nói, mà đúng là vậy, rốt cuộc trong lớp chỉ có mình Đại Khương biết tiệm cơm nhỏ của chúng ta, học sinh tiểu học khác có khả năng đi ngang qua, nhưng không dám vào."

Ngô Thải Phượng: "Ôi về sau phải nói với chúng ta một tiếng, mẹ đều sợ là hôm nay không nấu chín, đập bảng hiệu tiệm cơm nhỏ nhà ta."

Từ Hương Quyên mém chút cười ra: "Mẹ, chúng ta lấy đâu ra bảng hiệu? Mở tiệm cơm nhỏ cũng không được bao lâu...... Yên tâm đi, con thấy mọi người ăn vui vẻ lắm."

Ngô Thải Phượng có tin tưởng: "Chiêu bài thì về sau sẽ có, chuyện sớm hay muộn thôi, vui vẻ thì tốt rồi."

Từ Hương Quyên nói đến món cơm đĩa ngày mai, "Đúng rồi mẹ, cô giáo Ông của bọn họ nói ngày mai dẫn một lớp khác đến ăn cơm đĩa, ăn kèm cải bắp, ngày mai lúc chúng ta tới đây lại vác thêm túi gạo, gạo trong tiệm có khả năng không quá đủ, ngày mai thêm cả cô giáo nữa là 28 người."

Học sinh tiểu học lớp 4 nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lượng cơm ăn chắc chắn là có.

Cô cũng không muốn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, vẫn là dựa theo phân lượng ngày thường bán mà nấu, ngày mai tổng cộng 28 chén, 8 chén đã rỗng đi non nửa nồi rồi, càng khỏi nói 28 chén, thế này thì đằng nào cũng phải chưng 1 nồi cơm thật đầy.

Ngô Thải Phượng vừa nghe thì ôi thôi nóng nảy rồi: "Đừng có nói chỗ tiệm mình không đủ gạo, cải bắp chỗ nhà ta cũng hết rồi, ngày mai sáng sớm đi mua hay là chiều nay mua? Thôi bỏ đi, chiều nay mẹ mua liền, chiều nay mua rẻ."

Trên quầy nguyên liệu nấu ăn cho lẩu cay trong nhà căn bản không có cải bắp, rốt cuộc thì không tiện thả cả cây cải bắp ra đó, mà cắt sẵn thì lại không đẹp bằng rau xanh cải trắng không cần cắt chỉnh chỉnh tề tề bày ở kia.

Từ Hương Quyên: "Mẹ, có thể mua nhiều mấy bắp, rốt cuộc thì cải bắp không dễ hư, đạp chiếc ba bánh của ba mẹ đi, dù sao hôm nay không phải họp chợ, không nhiều người lắm."

Ngô Thải Phượng: "Mẹ mang cái bao tải nữa vậy, bằng không thì không bỏ được."

Từ Hương Quyên: "Mẹ, mang bao tải là tốt nhất, cải bắp mua nhiều mấy bắp cũng không sao hết."

Ngưu Ngưu: "Không sao hết."

Ngô Thải Phượng cười tủm tỉm: "Ngưu Ngưu thật là thông minh, cũng biết nói không sao hết rồi."

Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu thật lại rất biết nói chen vào nha."

Tiệm cơm nhỏ có việc làm ăn thì Ngô Thải Phượng liền vui, cơm đĩa mà con gái đã nói với bà, giá cả bà cũng biết, tuy 1 người mới 2 mao tiền, nhưng trong nhà có việc làm ăn chính là chuyện tốt, không cần để ý bao nhiêu tiền, đằng nào cũng tốt hơn không có tiền.

...

"Nhà bọn em còn bao cơm trưa cho học sinh tiểu học ở bên ngoài?" Lúc Triệu Tuệ Trúc tới đây thì nhìn thấy một đám bạn nhỏ, còn hơi bị giật mình.

Đều đã nhận thầu cơm trưa cho trường học rồi?

"Chị Triệu tới rồi ạ, ngồi bên này này, hôm nay là tiểu học chỗ bọn em chơi xuân, định ăn cơm ở tiệm cơm nhỏ nhà bọn em đó." Vừa khéo hôm nay các bạn nhỏ của lớp tới hôm nay một hai đòi xáp lại với nhau, có một cái bàn trống ra.

Hôm nay Triệu Tuệ Trúc vẫn là tới với đồng nghiệp, không nghỉ không ngơi, đương nhiên chỉ có lúc công tác mới đến đây, mới tiện mà lại đây ăn một bữa cơm.

Hôm nay không phải lớp của Ông San, là học sinh lớp ba, tiểu học trấn có truyền thống là lớp 3 với lớp 4 có hoạt động chơi xuân, Ông San nói cho cô, cô ấy đã đề cử chỗ này cho đồng nghiệp cô ấy, cơm đĩa với mì phở lần trước ăn cô ấy đều rất vừa lòng, nên đề cử tiệm cơm nhỏ cho đồng nghiệp cũng chính là giáo viên chủ nhiệm lớp ba.

Lớp 4 kết thúc, không phải học sinh lớp 3 tới trước, mà là Ông San với đồng nghiệp cô ấy tới trước, các cô ấy tới đây ăn cơm, thuận tiện đưa thống kê lớp cho cô.

Từ Hương Quyên là chưa từng thấy vụ chuyên thống kê sẵn rồi đưa tới đây, có cơm có mì phở, còn có tên của các bạn nhỏ, rất kỹ càng tỉ mỉ, biết là bạn nào gọi, đến lúc đó sẽ không mắc lỗi.

Vốn dĩ Chu Trình Ninh cảm thấy trong nhà không có việc làm ăn còn rất mất mát, nhưng từ sau hoạt động chơi xuân của tiểu học tới đây, mất mát của anh cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Mỗi sáng lên lớp xong là tới đây hỗ trợ, vội vàng cơm nước xong thì về lại trường, với anh mà nói, thật là chuyện tốt.

Cứ việc cả một lớp học sinh tiểu học có khả năng không tiêu tốn bằng một bữa lẩu cay của người một nhà Đại Khương với Tiểu Khương, nhưng bận rộn đích xác có thể làm phong phú thân thể và tinh thần người ta.

Hơn nữa học sinh của cả lớp đều thích ăn, cũng làm cho bọn họ vui vẻ.

Thấy lại có khách tới đây, Chu Trình Ninh vẫn là bế Ngưu Ngưu về lại phòng bếp.

Ngưu Ngưu đã nhìn các anh chị rất lâu rồi, cho nên tùy ý ba bế nhóc đi, chờ chị gái nhóc về, nhóc có thể nói với chị là hôm nay có rất nhiều anh trai chị gái đến đây.

Trước ngày nghỉ có mấy người khách lẻ lại đây, Qua Qua chờ ở tiệm cơm nhỏ, bởi vì có khách, tuy không nhiều lắm, nhưng vẫn là yên tâm, chí ít thì không phải một người khách cũng không có.

Qua Qua vừa yên tâm, ngày nghỉ liền không thể ngồi ở tiệm cơm nhỏ cả ngày, sẽ tìm một đoạn thời gian chơi với bạn cùng lớp ở nhà trẻ trấn trên.

Nhà chị Tiểu Khương cũng không xa, bé còn có thể đi tìm chị Tiểu Khương chơi.

Ngưu Ngưu muốn đi chơi với chị, cơ mà chân cẳng nhóc còn ngắn hơn cả chị, căn bản là không đuổi kịp chị, không có bạn cùng lứa tuổi chơi với nhóc, nhìn thấy các anh chị cũng không lớn như này, muốn nói chuyện lại không dám, chỉ có thể chờ chị gái về nhà hoặc là ba mẹ bận xong rồi mới nói với họ.

"Ở đây là lẩu cay đi." Triệu Tuệ Trúc với đồng nghiệp đặt túi xách trên ghế.

Từ Hương Quyên: "Đúng vậy, nguyên liệu nấu ăn cho lẩu cay thì chọn ở đây, chay 5 mao tiền 1 cân, đồ mặn tầng dưới cùng thì 1 tệ 2 mao tiền 1 cân, tách ra chọn, nếu muốn ăn lẩu cay, cũng có thể chọn cơm, cơm là 1 mao tiền một chén, sọt ở đây.

Nếu không ăn lẩu cay, trên bảng đen chỗ này có ghi trưa nay bán gì, trên đó viết thì đều có."

Triệu Tuệ Trúc: "Bọn chị muốn ăn lẩu cay, nghe nói tháng sau tụi em không bán lẩu cay nữa, cần phản nhân lúc cuối cùng mà ăn một lần."

Triệu Tuệ Trúc là chuyên lại đây ăn lẩu cay, đều nghe cán sự nói.

Từ Hương Quyên: "Tháng 5 thì bọn em đích xác không chuẩn bị bán, trời nóng nực rau dưa không dể bảo quản, chị Triệu các chị chọn từ từ."

Từ Hương Quyên nói xong thì ngồi bên cạnh quầy lật cuốn sách nhà trẻ phát cho con gái.

Sách này vẫn là sách của lớp mầm, con gái lên lớp chồi rồi, sáu tháng cuối năm là lớp lá, sách của lớp mầm, lớp chồi và lớp lá không giống nhau, sách của lớp mầm con gái không dùng nữa liền lưu lại tiệm cơm nhỏ cho Ngưu Ngưu xem.

Trên sách còn có vài tờ đã bị Ngưu Ngưu xé.

Triệu Tuệ Trúc với đồng nghiệp chia nhau ra chọn, chị ấy là đơn thuần chọn lẩu cay, đồng nghiệp chị không chọn mì phở gì kia, lựa chọn phối cơm.

Mang đồ ăn mà 2 người họ chọn xong đi vào, Từ Hương Quyên hỏi Chu Trình Ninh đang múc cơm: "A Ninh, cơm trong nồi vẫn còn chứ."

Hiện tại Chu Trình Ninh đang ăn cơm trưa của mình, "Quyên, vẫn còn, đủ."

Từ Hương Quyên: "Vẫn còn là được, ăn xong lúc về trường ấy, đạp xe đạp chậm tí, đừng quá nhanh, hiện tại không gấp, một mình em cũng có thể ứng phó."

Hôm nay vẫn là họp chợ, bận lo cơm trưa của một lớp xong, ba mẹ cô ăn cơm rồi liền ra ngoài mua đồ ăn với mua bột mì.

Chu Trình Ninh bưng bát cơm ngồi bên cạnh lỗ bếp, thêm củi lửa vào lòng bếp, "Quyên, anh nghe em, sẽ không đi nhanh."

Ngưu Ngưu nói rải rác vài từ: "Mẹ, ăn, nhiều, anh trai, chị gái."

Hiện tại Ngưu Ngưu nói chuyện có tiến bộ rồi, có mấy người người lớn cũng có thể nghe hiểu.

Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu nói rất đúng, hôm nay có rất nhiều anh chị tới nhà ta ăn cơm."

Nói với Ngưu Ngưu xong, Từ Hương Quyên liền chuyên tâm bắt đầu nấu lẩu cay.

Nấu lẩu cay xong bưng qua rồi, Từ Hương Quyên lại bế Ngưu Ngưu ngồi trên chỗ quầy.

Ba mẹ bởi vì có máy kéo bán rau dưa tới trấn trên, đã vội đi rồi, A Ninh phải về trường, chờ lát nữa tiệm cơm nhỏ chỉ thừa lại cô với Ngưu Ngưu.

Chẳng qua nếu không có một đám người tới ăn cơm, cơm trưa khá là dễ nấu, một mình cô là lo liệu được rồi.

Lúc Triệu Tuệ Trúc với đồng nghiệp chị ấy tới đây, một lớp học sinh tiểu học đã ăn sắp xong rồi, Từ Hương Quyên ngồi trong chốc lát, các học sinh tiểu học đã đi theo giáo viên hết, Chu Trình Ninh giúp đỡ thu dọn xong chén đũa mới rời đi.

Triệu Tuệ Trúc ăn xong thì hàn huyên với Từ Hương Quyên mấy câu, "Tiểu Từ, hoàn cảnh trong tiệm cơm nhỏ bọn em tốt thật, nhìn thật thoải mái, lẩu cay cũng là không ăn sẽ hối hận."

Thả mấy chậu thực vật đó, trông còn rất cảnh đẹp ý vui.

Từ Hương Quyên đang chỉ vào một con thỏ trên sách lớp mầm của con gái dạy Ngưu Ngưu đọc con thỏ, nghe thấy Triệu Tuệ Trúc nói, "Chị Triệu, nào có khoa trương như chị nói vậy, hoàn cảnh chỉ làm được sạch sẽ chỉnh tề thôi, hoa hòe lòe loẹt gì khác em cũng không lăn lộn ra được, hương vị lẩu cay thì cứ vậy, hương vị không tồi nhưng không thể xưng là không ăn sẽ hối hận."

Cái chị đến đây với Triệu Tuệ Trúc nói, "Đừng khiêm nhường, chỗ của các cô không thể kém hơn với của hiệu lâu đời Thượng gia được."

Cửa hiệu lâu đời Thượng gia chính là tiệm cơm Từ Hương Quyên đã ăn qua 2 lần, hơn nữa còn hơi đắt kia.

Từ Hương Quyên: "Mỗi bên có một chỗ hay, bọn họ có sư phụ nấu món chính, chỗ bọn em chỉ nấu một ít rau dưa, thịt thà lăn tới lăn lui chỉ mấy thứ."

Triệu Tuệ Trúc: "Bây giờ cũng không thấy nhà ai thịt cá mỗi ngày, vẫn là đồ ăn nhà bọn em làm người thư thái, cũng không đắt, hôm nay còn có một đống học sinh đều đặt cơm trưa chỗ bọn em nữa này."

Từ Hương Quyên: "Đây vẫn là chuyện trời xui đất khiến, chị Đinh thường tới chỗ tụi em đó, con trai tiểu Khương của chị ấy từng ăn ở đây, chính bé nghĩ chủ ý, gạt ba mẹ dẫn em gái lại đây ăn cơm.

Sau này dứt khoát gọi cô giáo dẫn mấy đứa nó chơi xuân tới đây ăn, trước kia khi học sinh tiểu học chơi xuân em có nghe cô giáo nói là cô mua lương khô rồi chia cho bọn nhỏ, năm nay chính là mang đến bên này, cô Ông chủ nhiệm lớp cảm thấy không tồi, lại giới thiệu cho đồng nghiệp."

Cũng là suy xét có vài đứa bé được phát lương khô là mang về nhà, chính em lại đói bụng không ăn, cô Ông mới đồng ý đề nghị của Đại Khương.

Chơi xuân kiểu gì cũng phải thả lỏng một chút.

Đại Khương vừa ra một lần, đã dẫn việc làm ăn đến cho tiệm cơm nhỏ của bọn họ rồi.

Trong nhà điều kiện không tốt thì không nói đến, vài học sinh tiểu học điều kiện hơi tốt chút, ăn chỗ này rồi, hoặc là tự mình tới đây ăn một mình, chọn chén mì rau xanh, hoặc là cùng tới đây với ba mẹ, ăn cơm đĩa hoặc là mì phở rau xanh / dưa chua.

Các bạn nhỏ dẫn người lớn đến, người lớn lại dẫn bạn bè / đồng nghiệp/ thân thích tới, tóm lại cứ kéo như vậy, sức ảnh hưởng cũng dần dần mở rộng ra.

Tuy không phải mỗi ngày hốt bạc, nhưng xem như đã vào quỹ đạo, ba mẹ, còn có A Ninh với Qua Qua không cần phát sầu vì việc làm ăn của tiệm cơm nhỏ nữa.

Đồng nghiệp Triệu Tuệ Trúc nói: "Chủ yếu vẫn là chỗ bọn em ăn ngon, mấy năm trước tới thôn Mao Đổng, tiệm cơm bên này căn bản là dở ẹc, bọn chị đều là tự mang lương khô đến đây, giờ đây đã có chỗ ăn cơm rồi."

Triệu Tuệ Trúc: "Mấy năm trước còn không có được mấy cái tiệm cơm đâu, không phải đều là tự mang lương khô đến, nếu cán bộ thôn khách khí chút, sẽ dẫn chúng ta về nhà ăn cơm."

"Đến nhà cán bộ thôn ăn cơm nào có tự tại như tự mình ăn cơm trong tiệm chứ."

Triệu Tuệ Trúc: "Tiêu tiền chính là tự tại, ý cô là thế này nhỉ."

Từ Hương Quyên đồng ý: "Tiêu tiền đích xác tự tại, tự mình tiêu tiền, tự mình ăn cho no nê."

Triệu Tuệ Trúc: "Cũng không sai, là cái lý này."

Lẩu cay nếu chỉ chọn rau thôi thì vẫn rất rẻ, hơn nữa tiệm cơm nhỏ còn có cái càng rẻ, tiền nào của nấy, nếu muốn Triệu Tuệ Trúc chọn giữa ăn miễn phí ở nhà cán bộ thôn hay là tiêu tiền ăn ở tiệm cơm nhỏ, chị ấy chắc chắn chọn tiêu tiền ăn ở tiệm cơm nhỏ Thành Hương.

Đồ ăn đã ngon còn tự tại.

Triệu Tuệ Trúc với đồng nghiệp đạp xe đạp đến thôn Mao Đổng, tới thôn Mao Đổng rồi còn đẩy xe đi bộ khá lâu, lúc này đều không vội mà đi, mà hàn huyên hơn nửa tiếng với Từ Hương Quyên rồi mới đi.

Từ Hương Quyên tiếp tục dạy Ngưu Ngưu: "Ngưu Ngưu, đây là con thỏ, đọc với mẹ, con thỏ."

Ngưu Ngưu: "Thỏ."

Tốt lắm, đã biết con thỏ, Từ Hương Quyên tiếp tục, "Đây là cà rốt."

Ngưu Ngưu: "Đúng vậy."

Từ Hương Quyên: "Đây là cà rốt, đọc cà rốt với mẹ nào."

Ngưu Ngưu: "Mẹ."

Từ Hương Quyên chỉ vào cà rốt: "Cà rốt."

Ngưu Ngưu: "Là mẹ."

Từ Hương Quyên: "...... Hôm nay không dạy Ngưu Ngưu biết cà rốt, mẹ bế Ngưu Ngưu đi ngủ."

Chiếc ba bánh của ba mẹ đã đạp đi rồi, còn có một chiếc ba bánh khác của nhà mình, chiếc này ngày thường vận với dỡ hàng không có thứ gì, còn có thể trải thảm với chăn cho Ngưu Ngưu làm giường ngủ.

Thời tiết hiện tại còn không phải quá nóng, cũng không có khách, Từ Hương Quyên dứt khoát đóng cửa phòng bếp lại, ngồi ở cửa nhìn Ngưu Ngưu ngủ.

...

Vào tháng 5, sinh nhật Qua Qua cũng tới rồi.

Bởi vì là sinh nhật của Qua Qua, buối sáng từ Hương Quyên còn cố ý hấp bánh bông lan cho Qua Qua.

Qua Qua có nói với cô là buổi trưa muốn mời khách tới, còn muốn mẹ làm bánh bông lan cho bé.

Thì ra con gái là nghẹn chờ đến hôm sinh nhật mới mời khách, Từ Hương Quyên ngược lại là không phản đối, nghĩ đến con có mấy người bạn, thêm chính Qua Qua nữa, là 4 bé gái.

Bánh bông lan kiểu gì cũng không thể chi để 4 bé gái ăn, người lớn trong nhà với cả Ngưu Ngưu cũng phải có một chút, cho nên Từ Hương Quyên hấp một cái bánh bông lan khá lớn.

Trưa lúc chờ con gái Qua Qua về nhà, Từ Hương Quyên nhất thời còn không đếm được có mấy người bạn nhỏ.

Một hai ba... Tổng cộng 5 đứa nha.

Đại Khương tới đây theo nữa.

Trên tay Qua Qua với Miêu Miêu còn ôm một chén cơm, trên cơm có rau xanh với khoai tây thái miếng...... Nhìn hẳn là mang đến từ nhà trẻ.

"Mẹ ơi, con tới rồi." Qua Qua thấy mẹ chờ ở cửa, bèn chạy tới.

Từ Hương Quyên: "Qua Qua, chạy chậm chút, coi chừng té."

Qua Qua: "Con biết rồi, Miêu Miêu, chị Tịch Tịch, chị Tiểu Khương, Đại Khương, chúng ta ngồi bàn này, mẹ, ngày hôm qua con đã nói với mẹ là ăn gì rồi."

"Ừ, mẹ đi bưng tới cho tụi con đây."

Từ Hương Quyên nhìn thấy một chuỗi trẻ con này, cứ cảm thấy là để Đại Khương ấm ức, vì miếng ăn, một bé trai lại xen lẫn trong một đám bé gái.

Đồ ăn mà Qua Qua gọi sẵn trước đó, là lẩu cay, mẹ cho bé chọn thức ăn chay 5 mao tiền.

Bánh bông lan là do sinh nhật bé, cho nên không trả tiền, trừ bỏ 5 mao tiền đồ chay ra, chính là 2 chén cơm, nhưng vì hôm nay có Đại Khương cùng tới đây, biến thành 3 chén cơm, trước đó chỉ cho có 7 mao tiền, Từ Hương Quyên cũng không tính đuổi theo đòi "Đuôi khoản".

Chu Trình Ninh bưng lẩu cay qua, Từ Hương Quyên cắt ra 5 miếng bánh bông lan cho lên đĩa đặt trên bàn cho các bạn nhỏ.

Dù sao cũng là sinh nhật Qua Qua, Từ Hương Quyên còn xào rau xanh với khoai tây sợi.

Thoạt nhìn trông rất phong phú.

Qua Qua: "Chúng ta trước đừng ăn bánh bông lan, trưa ăn cơm, bánh bông lan giữ lại chiều lại ăn."

Ba bé gái khác đều đồng ý, nhưng Đại Khương đã ăn 2 miếng, im lìm không lên tiếng, tiếp tục ăn bánh bông lan.

"Mẹ!" Ngưu Ngưu nhìn thấy chị với mấy anh trai và chị gái khác ngồi với nhau, nóng nảy rồi.

Nhóc cũng muốn ngồi.

Động tác của con trai quá rõ ràng, đều đang nhào về cái bàn kia của các anh chị kìa.

Qua Qua, Miêu Miêu với Tịch Tịch là chen chúc trên ghế dài ở một bên, Đại Khương với Tiểu Khương ngồi đối diện mấy đứa nó, Từ Hương Quyên thấy Ngưu Ngưu muốn tới ngồi như vậy, bèn dứt khoát dọn cái ghế dựa cho Ngưu Ngưu, thả 2 tấm nệm, đặt Ngưu Ngưu lên, lại cho Ngưu Ngưu cầm một miếng bánh bông lan nhỏ đặt riêng trong một đĩa, "Qua Qua, em muốn cùng ăn với các con, không có sao chứ?"

"Mẹ, không sao, Ngưu Ngưu cứ ngồi ở chỗ này đi, cùng ăn cơm với các chị."

Hay rồi, hiện tại không một mình Đại Khương một bé trai xen lẫn trong đám con gái, giờ lại nhiều ra một em bé trai Ngưu Ngưu lẫn trong đó nữa.

Đối với việc có thể cùng ngồi ăn cơm với các anh chị, Ngưu Ngưu rất là vui, cầm miếng bánh bông lan của mình lên bắt đầu ăn cơm, ăn một miếng còn cười ha hả.