Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 612



Chương 612

Có lẽ điều mà mọi người tò mò hơn cả chính là ba của đứa bé trong cuốn sách có phải ám chỉ Bắc Minh Quân không?

Nhà văn Mạc Tịch Dao và đại gia Bắc Minh Quân có quan hệ như thế nào?

Ngay cả con cũng có rồi, tại sao chưa từng nghe nói bọn họ qua lại với nhau?

Cùng một thời gian, tầng ba tòa cao ốc văn hóa, buổi off fan của Tô Ánh Uyển rõ ràng vắng vẻ hơn rất nhiều.

Thỉnh thoảng chỉ có vài người hâm mộ đi qua và chụp vài bức ảnh với Tô Ánh Uyển.

Jan từ tầng ba nhìn xuống, cảnh tượng sôi nổi ở tầng một khiến cô ta sợ hãi, Jan đã ở bên cạnh Tô Ánh Uyển vài năm, cô ta ít nhiều cũng biết một chút chuyện của Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao: “Sunny, cô ta thật sự là Cố Tịch Dao! Lúc thua kiện hai năm trước, còn cho rằng cô ta không thể gượng dậy được! Không ngờ lại học người khác viết sách!”

Tô Ánh Uyển hơi nheo mắt lại, ngón tay không khỏi nắm chặt lấy lan can, nhìn xuống người phụ nữ rạng rỡ ở dưới tầng, cô ta hung hăng nghiến răng….

“Cô ta thì xem là gì? Cho dù quang cảnh bây giờ thì sao? Cô ta không thể đấu lại Phỉ Nhi….”

Bởi vì, ngay cả Tô Ánh Uyển cô còn không đấu lại Phỉ Nhi!

Sau ba tiếng, cuối cùng buổi ký tặng của Cố Tịch Dao cũng kết thúc.

Rất nhiều độc giả và người hâm mộ vẫn đang quanh quẩn trong tòa nhà, rất lâu vẫn chưa giải tán.

Với sự hỗ trợ của nhân viên bảo vệ, Cố Tịch Dao rời khỏi hiện trường buổi ký sách bằng lối đi an toàn, đi thẳng xuống hầm gửi xe….

Đi trên đôi giày cao gót, lúc cô xinh đẹp đi ra khỏi thang máy, một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt cô.

Người tài xế trên xe vội vàng bước xuống xe, cung kính mở cửa xe cho cô.

Cô mỉm cười, bước vào….

“Ba Mạc.”

Mạc Cẩm Thành ngồi trong xe, nở một nụ cười hiền từ: “Tịch Dao, buổi ký tặng hôm nay rất thành công, ba Mạc chúc mừng con!”

“Hi, cái này con phải cảm ơn ba Mạc, nếu không phải trong hai năm nay ba vẫn động viên con, con cũng không có thành tựu như ngày hôm nay.”

“Đứa bé ngốc, đó là kết quả nỗ lực không ngừng của bản thân con, ba vẫn chưa nói, cảm ơn con hai năm trước đã cứu ba một mạng.”

“…Ba Mạc, những lời này ba đã nói rất nhiều lần rồi, tình huống lúc đó rất cấp bách, đúng lúc trên máy bay chỉ có con và ba là cùng nhóm máu….”

“Đúng vậy, lúc đó con đang mang thai, mạo hiểm nguy cơ thiếu máu vẫn truyền máu cứu ba…ân tình này, ba Mạc sẽ không bao giờ quên.” Mạc Cẩm Thành mỉm cười vuốt tóc Cố Tịch Dao.

Khóe mắt Cố Tịch Dao dâng lên một trận chua xót: “Chỉ tiếc là, chúng ta cùng nhóm máu, nhưng con lại không phải là con gái ruột của ba….”

Mạc Cẩm Thành ôm Cố Tịch Dao vào lòng, giống như một người ba cưng chiều ôm con gái vào lòng: “Con gái, không phải ba Mạc đã nói rồi sao, ba sớm đã xem con như là con gái ruột của mình.”