Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 179: Tuyên Bố Chính Thức



Con số này đã đáng kinh ngạc lắm rồi, nhất là Phong Miên không phải là minh tinh, không có bất kỳ đoàn đội nào đi thổi phồng sức hút cho cô.

Rất nhiều người đều là người hâm mộ của Mạn Nhu, cũng có một bộ phận thích gán ghép hai người bọn họ, mọi người đều tò mò, một người từ trước đến nay đều khiêm tốn và lạnh lùng như Phong Miên, tạo tài khoản để làm gì?

Lúc mọi người không ngừng tải đi tải lại trang cá nhân của cô thì bất ngờ nhìn thấy một bài đăng mới!

Cô đăng một tấm hình mình ôm Mạn Nhu rời khỏi sau khi bữa tiệc cuối năm của Đại Thiên kết thúc, lúc ấy bầu trời lấp lánh ánh sao, cô bước xuống bậc thang, Mạn Nhu ôm vai, tựa người vào lồng ngực cô, cô cuối đầu nhìn nàng, ánh mắt đong đầy vẻ dịu dàng.

Bức hình đính kèm theo hai chữ: "Lẫn nhau"





Đây có được coi là tuyên bố chính thức không?

Phong Miên dùng hai chữ và một bức hình, gần như làm cho cả trang mạng bị tê liệt, toàn thể cư dân mạng đều phấn chấn đến phát điên!

"Bọn họ công khai rồi, là một cặp kia kìa!"

"Quào, lãng mạn ghê, tui cũng muốn có công! Mau chụp ảnh màn hình lại làm ảnh nền!"

"Ai mà tốt số được như Mạn Nhu cơ chứ, được người phụ nữ hàng đầu giới giải trí làm bạn gái kiêm quản lý riêng, ngầu quá trời đất!"

"Ngại quá, hai người cưới nhau luôn được không?"

"Người ta đã dính nhau như keo sơn vậy rồi cơ mà, cái tên con ông cháu cha đáng ghét kia đáng buồn cười ghê ha."

"Ối trời ơi, mau nói cho tui biết, không phải chỉ có mình tui thấy hai người họ xứng đôi quá trời luôn!"

"@Lầu trên, không phải mình bạn thấy vậy đâu!"

"Cái lúc quảng cáo ấy, chắc chắn đã cặp với nhau rồi...Thôi đi, không quan trọng nữa, chỉ cần hai người bên nhau thiên trường địa cửu là được rồi!"



Lúc ấy Mạn Nhu còn đang nằm đắp mặt nạ trên giường, chị Hy vừa đọc thấy tin tức đã kích động gọi ngay cho nàng: "Mạn Nhu, sao em không báo trước cho chị biết, bây giờ chị đang kích động chết đi được, chưa chuẩn bị được tí nào hết."

Mạn Nhu ngạc nhiên nghe chị Hy nói, nàng tháo mặt nạ xuống: "Nói chuyện gì với chị chứ?"

"Chuyện Boss công khai mối quan hệ của hai người đấy? Em đừng nói với chị là em không biết đấy?" Chị Hy kích động tới mức hoa tay múa chân.

"Cái gì..." Mạn Nhu ngẩn người.

Chị Hy lập tức chụp màn hình lại gửi vào điện thoại của Mạn Nhu: "Chị gửi cho em rồi đó, em tự xem đi!"

Mạn Nhu không cúp mắt, nàng mở tấm hình chị Hy gửi lên, nhìn thấy rõ ràng bài đăng của Phong Miên!

Mạn Nhu ngớ ra, cô nói tối nay có việc quan trọng phải làm, cần phải ở công ty tăng ca, nói việc này đó hả?



"Lần này thì hay rồi, giám đốc Phong đã đánh dấu trên người em, bất kỳ ai cũng không dám đụng vô em nữa."

"Chị vui quá chừng, chị với Trần Viễn phải khui chai Champagne chúc mừng mới được!"

Mạn Nhu nở nụ cười, mỗi lần nàng gặp chuyện gì vui, chị Hy còn kích động hơn cả nàng, có người như vậy bầu bạn bên cạnh mình thì thật là tốt quá.

"Boss chưa về nhà hả?"

Mạn Nhu nhìn giờ: "Còn chưa."

Có điều, bây giờ chắc cô phải tan ca rồi chứ, Mạn Nhu chỉnh trang đơn giản một tí, chuẩn bị đến công ty tìm Phong Miên, ngay lúc này, nàng thật sự rất muốn được gặp cô.

Khi Mạn Nhu vừa bước xuống lầu đã nhận được cuộc điện thoại của Phong Miên.

"Có thể chị sẽ về muộn hơn một chút, em buồn ngủ thì ngủ trước đi, không cần đợi chị."

Đầu dây bên kia yên tĩnh cực kỳ, Mạn Nhu chợt có dự cảm không được tốt lắm: "Chị rời khỏi công ty rồi hả? Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vây giờ chị đang ở bệnh viện Trung Tâm thành phố, Lăng Triển nhập viện rồi."

Phong Miên tìm một chỗ yên tĩnh, nói với nàng qua điện thoại: "Tình hình không mấy khả quan, ông ta cho nhân viên Long Đằng đến mời chị qua đây."

"Vậy...sẽ không xảy ra chuyện gì chứ."

Mạn Nhu thấy hơi lo lắng, dù sao Phong Miên lại không phải là người của Long Đằng, trong tình huống này, thân phận của cô bất tiện đến mấy kia chứ.

"Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi."

"Em đọc được bài đăng của chị rồi, muốn đi tìm chị...Em muốn nói với chị là, em rất vui, rất cảm động."

"Vậy thì tốt, chị làm chuyện này vốn là để làm em vui đấy."

"Em qua đó cũng không hợp cho lắm, em ở nhà đợi chị, về sớm chút nhé." Mạn Nhu cười cười nói, nàng cúp máy, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.

Lăng Triển được quản gia đưa vào bệnh viện, khám ra căn bệnh tim.
Việc làm đầu tiên của ông ta sau khi tỉnh lại là gọi luật sư đến bệnh viện, sau đó cho người đi mời Phong Miên đến.

Người của Long Đằng nhận được tin tức đã tụ tập hết ngoài bệnh viện, nhưng đại đa số không hề quan tâm đến sức khỏe ông ta tí nào, mà là muốn tiếp cận ông để đoạt được nhiều cổ phần trong công ty hơn, ép Lăng Triển giao lại quyền điều hành công ty trước khi qua đời.

Bởi vì lúc này Lăng Triển bị chọc tức không ít, quản gia hỏi có cần gọi Lăng Diệp qua không?

Lăng Triển lập tức lắc đầu, ông ta không muốn con trai nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.

Ngay giờ phút này, vài cổ đông cùng nhau liên danh, hy vọng Lăng Triển chuyển nhượng lại số cổ phần trong tay ông ấy, đừng để lại cho thằng con trai bất tài vô dụng của mình, nhưng từ đầu đến cuối Lăng Triển đều không nói gì, ánh mắt ông ánh lên vẻ hối hận...
Lăng Diệp từng bước từng bước một đi đến ngày hôm nay, người làm cha như ông phải chịu trách nhiệm rất lớn, nếu ông quan tâm đến Lăng Diệp hơn một chút, có thể anh ta cũng không trở nên như thế này.

"Chú Lăng à, không phải bọn tôi ép chú...Có một vài chuyện phải quyết định cho mau, nếu giao Long Đằng lại cho phó giám đốc Lăng, e là tâm huyết cả đời của chú đổ ra sông ra biển cả rồi."

"Các người nghĩ tôi sắp tắt thở ngay, không sống tới ngày mai rồi à?"

"Bọn tôi không có ý này..."

Bọn họ vừa dứt lời đã thấy Phong Miên được vệ sĩ bảo vệ bước vào phòng, mà sự xuất hiện của cô làm mấy tay cổ đông ở đây thấy tò mò vô cùng.

"Giám đốc Phong?"

"Sao cô lại đến đây?"

"Tôi mời giám đốc Phong qua đấy." Lăng Triển giãy giụa ngồi dây, yếu ớt gọi luật sư.

Lăng Triển ôm ngực nói: "Long Đằng là tâm huyết cả đời này của tôi, tôi biết rất rõ thời gian của mình không còn nhiều nữa, cũng biết con trai mình không đứng đắn gì, không phải là người phù hợp nhất để kế thừa Long Đằng, nhưng mà, tôi sẽ không để cho mảnh giang sơn tự mình chiếm đoạt này rơi vào tay lũ tham lam như các người đâu."
"Bởi vậy, tôi quyết định dùng cách giao dịch công khai để bán số cổ phần trong tay mình cho Phong Miên, cũng là ý, từ nay về sau, Long Đằng là một bộ phận của Đại Thiên."

Lăng Triển sợ Phong Miên từ chối bèn lập tức kêu luật sư lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã chuẩn bị từ trước ra: "Tôi đã ký tên sẵn rồi, muốn bán cho cô với giá thấp nhất trên thị trường, hy vọng cô sẽ đồng ý."

"Tôi tin rằng, cô sẽ phát triển Long Đằng tốt hơn."

"Tôi chỉ có một điều kiện, hy vọng cậu đừng sa thải bất cứ người nào trong Long Đằng, trừ phi người đó phạm phải sai lầm to lớn nào."

Phong Miên cầm bản hợp đồng lên đọc lướt qua, không có bất kỳ vấn đề nào.

Xem ra, Lăng Triển đã gửi gắm rất nhiều hy vọng vào Long Đằng, chứ bằng không làm sao thà là giao cho người ngoài như cô đây cũng không muốn để lại cho con trai và các cổ đông khác trong công ty.
"Không giữ lại cổ phần cho Lăng Diệp sao?"

Lăng Triển lắc đầu: "Phải đi trên con đường tương lai thế nào là lựa chọn của nó!"

Ông rưng rưng nước mắt, ông biết với sự phát triển của Đại Thiên ở hiện tại, sớm muộn gì cũng nuốt chửng Long Đằng mà thôi, ông làm như thế này, chỉ vì muốn giữ cho Long Đằng được trọn vẹn.