Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 246: Khuê Khuê, cho anh thêm một cơ hội nữa



“Aiz, đau…”

“A, nhẹ chút nhẹ chút, đau quá.”

Khi bác sĩ xử lý vết thương, Lâm Niệm Sơ vẫn không ngừng cau mày.

Bên cạnh cô ấy là Nam Khuê vẫn đang căng thẳng nắm chặt tay, trong lòng muốn bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu đau lòng.

Vết thương này ở trên mặt, hơn nữa còn hơi sâu, kể cả những cô gái bình thường cũng sẽ cực kỳ lo lắng, sợ sẽ để lại sẹo.

Niệm Niệm là một minh tinh, nhất định còn lo lắng hơn.

Nam Khuê ngẩng đầu lên, trong lòng cảm thấy cực kỳ ảo não.

Tại cô, tất cả là tại cô.

Nếu không phải vì cô, Niệm Niệm sẽ không đến đó, cũng sẽ không bị Phương Thanh Liên đánh cho thế này.

Nếu thực sự để lại sẹo thì sao?

Nam Khuê lập tức lắc đầu nguầy nguậy, cô thật sự không dám nghĩ đến.

Không, sẽ không, chắc chắn là không.

Niệm Niệm tốt bụng như vậy, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho cô ấy.

Sau khi xử lý vết thương và bôi thuốc, cả hai đồng thanh hỏi: “Bác sĩ, liệu có để lại sẹo không?”

Nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp, bác sĩ liền mỉm cười ân cần an ủi: “Cô gái đừng lo lắng, thuốc này có tác dụng rất tốt, tôi cũng xử lý vết thương rất cẩn thận rồi, chỉ cần về nhà chăm sóc cẩn thận là sẽ không để lại sẹo.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Nam Khuê lập tức cúi đầu cảm ơn.

Dù bác sĩ đã nói vậy nhưng khi nào mặt Niệm Niệm chưa khôi phục lại như ban đầu, cô vẫn chưa thật sự yên tâm.

Đi đến cửa cấp thuốc để lấy thuốc, sau đó hai người đi ra khỏi bệnh viện.

Nam Khuê một tay cầm thuốc, một tay nắm lấy tay Lâm Niệm Sơ, mặt vẫn cúi gằm xuống.

“Được rồi, hồi nãy không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Sẽ không để lại sẹo đâu.” Lâm Niệm Sơ an ủi nói.

Cô ấy biết nhất định Nam Khuê đang tự trách mình.

“Xin lỗi cậu, Niệm Niệm, tớ biết bây giờ nói những lời này rất dư thừa nhưng tớ vẫn muốn nói.”

“Vậy thì đừng nói nữa, tớ không thích cậu nói mấy lời này đâu, xa lạ quá. Yên tâm đi, sẽ không để lại sẹo đâu, kể cả có xảy ra trường hợp xấu hơn thì chị Đồng nhất định cũng sẽ có cách. Hơn nữa, không phải vẫn có thể tiểu phẫu được sao, sẽ không để lại sẹo đâu.”

Nghe thấy cô ấy nói vậy, Nam Khuê mới yên tâm hơn chút.

Vừa đến cổng bệnh viện, hai người đã nhìn thấy Lục Kiến Thành đi đến.

“Khuê Khuê, chúng ta nói chuyện đi.” Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay cô.

Nam Khuê không cần suy nghĩ mà tránh ra ngay: “Không cần, chúng ta không còn gì để nói hết.”

Cô nắm tay Lâm Niệm Sơ nhanh chóng lên xe, sau đó kêu tài xế lập tức lái xe rời đi.

Lục Kiến Thành cũng nhanh chóng lên xe, đi theo xe hai người họ.

Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ cùng nhau trở về nơi ấm áp kia.

Hai người ngồi trên ghế sô pha xem TV, như thể mọi thứ bên ngoài không liên quan gì đến họ.

Một tiếng sau, Lâm Niệm Sơ vẫn có chút không đành lòng nói: “Khuê Khuê, vừa nãy tớ có ra ngoài ban công lấy quần áo thì thấy Lục Kiến Thành đang đứng ở dưới lầu, hình như đang chờ cậu đấy.”

Lúc này, điện thoại của Nam Khuê cũng điên cuồng vang lên.

Cô mở ra, tất cả đều là tin nhắn Wechat của Lục Kiến Thành.

“Khuê Khuê, anh biết dù anh có nói xin lỗi cả ngàn lần thì em cũng không nghe nhưng anh vẫn phải nói, anh xin lỗi.”

“Anh ở dưới lầu đợi em, đợi đến khi em xuống mới thôi.”

“Khuê Khuê, cho anh một cơ hội nữa đi.”

Xem qua xong Nam Khuê lập tức tắt di động, không thèm để ý.

Lâm Niệm Sơ thở dài một hơi, đi vào phòng tắm để tắm rửa cẩn thận.

Có một số việc tuy cô ấy rất muốn giúp đỡ nhưng cô ấy biết chuyện này mình không nên nhúng tay vào, chỉ có thể để Khuê Khuê và Lục Kiến Thành tự giải quyết.

Tất cả những gì cô ấy có thể làm là ủng hộ Khuê Khuê vô điều kiện.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn mong Khuê Khuê có thể có được hạnh phúc.

Sau khi tắm xong, Lâm Niệm Sơ liền chuẩn bị đi ngủ.

Nghĩ đến gì đó, cô ấy vẫn nhắc nhở một câu: “Dự báo thời tiết báo rằng đêm nay có thể có mưa to.”

Sau đó, cô ấy trở về phòng ngủ.

Mặt Nam Khuê vẫn trầm tĩnh, nhưng cô không thể không thừa nhận là trong lòng cô vốn đã không bình tĩnh như những gì cô thể hiện rồi.

Trong lòng cô vốn đã nổi lên cơn sóng mạnh, lao nhanh rít gào lên rồi.

Lâm Niệm Sơ vừa mới vào phòng không bao lâu thì bên ngoài trời gió to đã nổi lên.

Gió lớn nổi lên, cây cối điên cuồng lắc lư.

Mặc dù đã đóng kín cửa sổ nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài.

Mấy phút sau đó bắt đầu mưa to tầm tã.

Nam Khuê ngồi bên trong có thể nghe rõ tiếng mưa to đập vào cửa sổ, rất mãnh liệt.

Trên TV chiếu gì, cô đã sớm không để tâm.

Chỉ là người vẫn ngồi trên sô pha, ngơ ngác nhìn chằm chằm TV.

Đột nhiên, gió gào thét mạnh hơn và cơn mưa cũng trở nên dữ dội hơn.

Nam Khuê cắn môi, cố gắng hết sức để khống chế những dao động trong lòng.

Cô nghĩ Lục Kiến Thành sẽ không ngốc như vậy, anh nhất định đã đi rồi.

Nhưng cho dù trong lòng nghĩ như vậy, cô cũng không nhịn được đi tới bên cửa sổ, muốn nhìn một chút.

Nam Khuê đi đến bên cửa sổ, mới phát hiện mưa còn to hơn so với tưởng tượng của cô.

Những hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ một cách điên cuồng.

Ngoài cửa sổ trời đã mờ mịt, mưa to bị gió thổi bay như sương mù mờ ảo, không nhìn rõ cái gì.

Nam Khuê đưa tay ra mở cửa sổ.

Đột nhiên, cơn mưa ập đến điên cuồng kèm theo gió mạnh, mưa cứ như vậy đánh mạnh vào người cô.

Nam Khuê ôm chặt lấy mình và nhìn xuống.

Vừa nhìn thấy, trái tim cô như lỡ một nhịp.

Mặc dù trời mưa rất to và tầm nhìn không tốt lắm, nhưng cô vẫn nhìn rõ xe của Lục Kiến Thành và bóng anh đang dựa vào xe.

Anh không lên xe.

Anh chỉ đứng bên chiếc xe, dầm mình trong mưa, thậm chí một chiếc ô che mưa cũng không lấy ra.

Nam Khuê lập tức đóng cửa sổ lại, tim đập thình thịch.

Trong lòng không khỏi thầm oán: Anh là đồ ngốc sao? Trời mưa to thế sao anh không ngồi vào trong ô tô mà tránh mưa?

Anh nhất định là cố ý làm vậy, cố ý dầm mưa để cô thấy, cố ý cho cô đau lòng.

Cô còn lâu đau lòng, anh cứ hết lần này đến lần khác lừa gạt cô, hết lần này đến lần khác chọn Phương Thanh Liên. Khi anh chọn Phương Thanh Liên sao anh không nghĩ đến tương lai sẽ như thế này?

Anh đã làm tổn thương cô sâu sắc như vậy, tại sao cô phải dễ dàng tha thứ cho anh?

Vào phòng ngủ, Nam Khuê trùm chăn kín mít và ép mình nhanh chóng đi ngủ.

Chỉ cần cô ngủ thì sẽ không nghĩ về nó nữa.

Nhưng ngoài cửa sổ vẫn mưa hết đợt này đến đợt khác, gió cũng to hơn, cô làm sao có thể ngủ được.

Nam Khuê đứng dậy, đeo tai nghe và cố tình bật một vài bài nhạc giúp ngủ ngon, nhưng dù vậy, cô vẫn không thể ngủ được.

Lăn lộn vài lần, cô thừa nhận, cô vẫn bị anh ảnh hưởng.

Khoác thêm chiếc áo khoác dày, Nam Khuê thay giày và cầm ô đi xuống nhà.

Vừa ra khỏi cổng tiểu khu, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng bên chiếc xe đang dầm mình trong mưa.

Anh ướt sũng khắp người, trên vạt áo cũng đang nhỏ từng giọt nước như mưa nhỏ.

Nhưng dù vậy, anh vẫn đứng đó hiên ngang, người thẳng tắp không hề gục xuống.

Đột nhiên, trong màn mưa lớn ấy, anh hình như đã nhìn thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc.

Dần dần, hình bóng ấy đến gần anh hơn.

Lục Kiến Thành nhìn thấy liền nghĩ đến cô, nhất định là cô.

“Khuê Khuê…”

Hét to một tiếng, Lục Kiến Thành đột nhiên vươn tay lau nước mưa trên mặt, sau đó điên cuồng lao lên.

Khi người trước mắt thực sự xuất hiện trước mặt, cuối cùng anh mới cong môi cười vui vẻ: “Khuê Khuê, anh biết mà, em vẫn sẽ không nỡ, em nhất định sẽ xuống gặp anh mà.”