Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 223: Đi thăm Chu Tiễn Nam, thụ sủng nhược kinh



“Đội trưởng Chu nói, quay lại đồn cảnh sát.” Phương Hằng trả lời.

“Được, vậy tôi qua đó thăm anh ấy.”

Phương Hằng cúp điện thoại, liền thấy Chu Tiễn Nam đang nhìn về phía mình.

Không dám chậm trễ, anh ấy lập tức giải thích: “Đội trưởng Chu, là điện thoại của cô Nam Khuê gọi, cô ấy nói muốn đến đồn cảnh sát thăm anh.”

“Ừ!” Chu Tiễn Nam gật đầu.

Sau hai giây im lặng, anh tiếp tục nói: “Cậu đi đón cô ấy qua đây.”

“À, đội trưởng Chu, đồn cảnh sát của chúng ta rất dễ tìm, anh còn sợ cô Nam Khuê không tìm thấy sao?”

Phương Hằng vừa nói xong liền nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của đội trưởng Chu đang nhìn mình, lập tức đổi lời: “Vâng, tôi lập tức đi đón cô Nam Khuê.”

Phương Hằng vừa lên xe, lập tức gọi điện thoại qua cho Nam Khuê: “Cô Nam Khuê, cô cứ ở yên ở bệnh viện, tôi đến đón cô.”

“Được.”

Vì bọn họ vừa rời khỏi bệnh viện không lâu, nên Phương Hằng rất nhanh đã đón được Nam Khuê.

Nam Khuê vừa mới lên xe, Phương Hằng đã nhận được một cuộc gọi.

“Đội trưởng Chu được người nhà đón về rồi, cậu đưa cô Nam Khuê đến nhà đội trưởng Chu đi.” Bên kia nói

“Được, tôi biết rồi.”

Nam Khuê có chút mệt mỏi vì phải chăm sóc Lục Kiến Thành trong hai ngày qua, nên không lâu sau khi lên xe cô đã ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, nhìn con đường núi quanh co trước mặt, cảm thấy có chút gì đó lạ lạ.

Tuy rằng thấy kỳ lạ nhưng cô vẫn không hỏi gì.

Sau vài phút, Nam Khuê càng ngày càng cảm thấy không đúng: “Phương Hằng, đây có phải là đường đến đồn cảnh sát không? Sao hình như không giống tôi nhớ lắm?”

Phương Hằng nghe vậy lập tức vỗ trán, ảo não nói: “À, Cô Nam Khuê, thấy cô ngủ rồi nên tôi cũng quên nói cho cô, đội trưởng Chu được người nhà đón về rồi, nếu cô muốn thăm anh ấy thì phải đến nhà anh ấy.”

Nhà anh ấy?

Nam Khuê vừa nghe, lập tức cảm thấy cô tự tiện đến nhà người khác thế này là không hợp lễ nghi.

Vừa định nói gì đó, Phương Hằng đã dừng xe lại: “Cô Nam Khuê, đến nơi rồi.”

Cậu ấy bước xuống xe, đi vòng qua bên kia và mở cửa xe cho Nam Khuê.

Nam Khuê bước xuống xe, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cô vô cùng kinh ngạc.

Trước mắt cô là một biệt thự cao cấp, một dinh thự.

Chỉ có điều, nó không phải kiểu biệt thự lộng lẫy, khắp nơi đều tỏa ra mùi giàu có.

Ngược lại, nó rất đơn giản và gần gũi.

Toàn bộ dinh thự mang đậm phong cách sơn thủy nhân gian, vô cùng ý nhị.

Nhưng mà đến tận nhà anh ấy để thăm anh ấy, Nam Khuê cứ cảm thấy có chút không ổn.

Nhưng Phương Hằng đã giúp cô cầm đồ trên tay, nhiệt tình gọi cô vào: “Cô Nam Khuê, đội trưởng Chu của chúng tôi ở bên trong, để tôi đưa cô vào.”

“À…Được.”

Lúc này cô cũng đã đi đến cửa nhà người ta rồi, nếu không vào còn kỳ lạ hơn.

Vừa đến đại sảnh, Nam Khuê đã ngơ cả người.

Trong phòng khách có mấy người phụ nữa đang ngồi đó, thấy Nam Khuê đi vào, tất cả đều đưa mắt nhìn cô.

Đặc biệt là người cô lớn tuổi kia, toàn thân đều toát lên vẻ nho nhã, lúc nhìn cô có chút kinh ngạc và vui mừng, nụ cười trên mặt lại càng thêm ấm áp, khiến người khác càng thêm thoải mái: “Phương Hằng, người cậu đưa đến là?”

Bà ấy có chút kích động nhanh chóng đặt chén trà trong tay xuống, ngay cả rơi xuống vài giọt trà cũng không phát hiện.



Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trên người Nam Khuê.

Cô gái này có mái tóc dài như thác nước, nhìn trông rất dịu dàng, đặc biệt là đôi mắt to trong veo như nước, bà ấy vừa nhìn đã rất thích.

Lại nhìn làn da của cô, thật sự là rất trắng, làn da trắng như tuyết, trắng nõn hồng hào, dáng người cao đúng tiêu chuẩn.

Phương Hằng làm sao có thể không biết sự kích động và suy nghĩ của lão phu nhân, nhanh chóng giải thích: “Đây là Nam Khuê, là bạn của đội trưởng Chu, cô ấy biết đội trưởng Chu bị thương nên đặc biệt đến thăm anh ấy.”

“Ồ.” Mộc Uyển gật đầu, ánh mắt có phần mất mát, nhưng ngay sau đó lại rực sáng trở lại: “Cô Nam Khuê đúng không, nếu cô không ngại thì cứ ở phòng khách uống cốc trà đã, để tôi bảo người lên gọi Tiễn Nam.”

Nam Khuê không biết từ chối như thế nào, chỉ có thể gật đầu một cái, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh.

“Cô Nam Khuê, không cần câu nệ đâu, cô thích uống loại trà nào, để tôi bảo người chuẩn bị.”

“Vâng cô, trà hoa cúc là được ạ.”

Mộc Uyển gật đầu, lập tức nhìn về phía quản gia: “Đi pha một tách trà hoa cúc cho Cô Nam Khuê.”

“Cô ơi, cảm ơn cô, làm phiền cô rồi.”

Nhân cơ hội này, Chu Phượng Kiều đã nhanh chóng chạy lên lầu.

Vì đang vội nên cô không gõ cửa, cô vừa đẩy cửa vào, đồng thời hét lên: “Anh…”

Vừa dứt lời, cô phát hiện anh trai mình đang thay áo sơ mi, cúc áo vẫn chưa được cài.

Trong lòng thầm thấy không ổn, cô lập tức xoay người lại.

Anh trai cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không ai được phép nhìn anh ấy thay quần áo, ngay cả khi quần áo đã được thay nhưng chưa cài cúc cẩn thận, nghiêm chỉnh thì cũng không được nhìn.

Cô ấy đã từng kêu ca với mẹ và chị gái không dưới vài lần.

Chị cả chỉ vào đầu cô: “Chu Phượng Kiều, lòng dạ em cũng hẹp hòi quá đấy, nó muốn để cơ thể mình cho vợ tương lai xem thôi, giữ thân như ngọc vì vợ tương lai, em ghen gì chứ?”

“Haizz, dáng người anh trai mình đẹp như vậy, em cũng không làm gì cả, chỉ muốn thưởng thức chút thôi.”

“Đi mà thưởng thức cơ thể của chồng em ấy.”

“Cũng đúng, sau này em nhất định sẽ tìm được người đẹp trai hơn anh trai, dáng người cũng đẹp hơn anh ấy, hừ.”

Đang suy nghĩ miên man thì một giọng nói vang lên sau lưng.

“Lỗ mãng hấp tấp vào cũng không gõ cửa, may ở trong này là anh, nếu là những người khác thì làm sao bây giờ?” Chu Tiễn Nam đã cài xong nút áo cuối cùng.

Chu Phượng Kiều xoay người, lè lưỡi, ranh ma nói: “Anh, lần này em không cố ý, em quá sốt ruột thôi, hoàn toàn là vì anh nên em mới đột nhiên xông vào.”

“Vì anh?” Chu Tiễn Nam nhướng mày: “Chuyện gì?”

“Cái đó, cái ngày trên đỉnh núi… cô gái anh đón ở trên đỉnh núi, chính là…” Có lẽ là do quá sốt ruột, Chu Phượng Kiều mãi vẫn chưa nói rõ ràng được.

“Ý em là Nam Khuê đang ở đây?” Chu Tiễn Nam phản ứng rất nhanh.

Chu Phượng Kiều lập tức gật đầu: “Đúng, đúng, là cô gái đó, cô ấy đến nhà chúng ta, nói là đến thăm anh, mẹ đang mời cô ấy uống trà ở phòng khách, anh, anh không nhìn thấy vẻ mặt của mẹ lúc đó đâu, hận không thể…… ”

Lời còn chưa nói xong, Chu Tiễn Nam đã sải bước xuống tầng.

Chu Phượng Kiều nhìn bộ dáng vội càng của anh trai, không khỏi cảm thán: “Hừ, còn nói không thích cô gái nào, đúng là chết vì sĩ diện.”

Cô muốn xem về sau anh ấy có vợ, anh ấy có giữ bộ dạng lạnh như băng như vậy nữa không.

Chu Tiễn Nam vừa nước trên cầu thang đã thấy Nam Khuê đang ngồi trong phòng khách uống trà cùng Mộc Uyển.

Nụ cười của Mộc Uyển rất dịu dàng, từ khi Nam Khuê bước vào cửa, trên mặt bà vẫn không ngừng nở nụ cười.

“Nam Khuê à, đúng lúc trưa rồi, cháu thích ăn món gì có thể nói với cô, cô làm cho cháu ăn, cháu ở lại đây ăn một bữa cơm.”

Nam Khuê lập tức thụ sủng nhược kinh, cô không đành lòng cự tuyệt bà ấy, nhất là bà ấy có vẻ rất quý cô.

Đúng lúc này, Chu Tiễn Nam đi đến phía sau cô, anh ấy lấy chén trà trong tay cô nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Sau đó nhìn về phía Mộc Uyền: “Mẹ, con đưa cô ấy đi đây, mẹ cứ uống trà đi.”

Vừa dứt lời, anh ấy lập tức nắm lấy tay Nam Khuê đưa lên tầng hai.