Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 200: Lục Kiến Thành, xin anh cố gắng lên



Nhưng mà đã chậm mất rồi.

Nghe thấy tiếng hét của Phương Thanh Liên, Lục Kiến Thành vừa định xoay người lại thì đã bị một cây gậy dài đánh thẳng vào lưng.

Một gậy đánh xuống.

Lục Kiến Thành lập tức lảo đảo, khụy một chân quỳ trên mặt đất.

Nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.

Anh một thân kiêu ngạo đứng giữa trời đất thế gian này, không một chút khuất phục.

Nhưng mà chính sự chững lại nhất thời này đã tạo cơ hội cho đối thủ.

Ngay sau đó, gậy thứ hai, gậy thứ ba…

Những gậy đó cứ điên cuồng đánh lên người anh như mưa rơi.

Lục Kiến Thành vẫn cố gắng kiên cường, anh cắn môi, cố gắng đứng thẳng, dù cho đau đớn nhíu chặt mày vẫn không nói một câu xin tha.

“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên ngồi trên xe lăn đau lòng hét lên.

Cô ta bật khóc, thảm thiết hét lên: “Kiến Thành, anh thế nào rồi?”

“Cầu xin mấy người, đừng, đừng đánh nữa!”

“Thả anh ấy ra, tôi cầu xin các người thả anh ấy đi.”

Nhưng Lục Kiến Thành giữ thẳng người, ánh mắt kiên định nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Không cần xin tha.”

Đột nhiên, lại một gậy nữa được vung xuống dữ dội.

Lục Kiến Thành cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, trực tiếp ngã xuống.

Cùng lúc đó, một ngụm máu lớn từ trong miệng anh phun ra, trực tiếp phun lên trời, sau đó rơi xuống trên mặt đất, từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Máu chảy đầy trên đất.

Trên mặt đất, tất cả đều là máu.

Mùi máu tươi gần như có thể làm ngạt thở người khác.

“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên khóc đến khàn cả giọng.

“Đừng đánh nữa, tôi cầu xin các người, đừng đánh nữa, đánh nữa là xảy ra án mạng đấy.” Phương Thanh Liên đau khổ cầu xin.

Bàng Hải vươn tay nâng cằm cô ta lên, nở nụ cười xấu xa: “Bây giờ biết đau lòng rồi sao, vừa nãy không phải thà chết không nghe sao?”

“Đánh, tiếp tục đánh cho tao.”

Anh ta vừa nói, mẫy cây gậy lại lập tức nện xuống người Lục Kiến Thành.

Anh nghiến răng chịu đựng.

Nhưng dù vậy, cơn đau vẫn khiến anh không ngừng rên rỉ.

Quần áo trắng trên người anh sau khi bị đánh đã bị rách nhiều chỗ, máu chảy ra qua khe hở trên áo, nhuộm đỏ gần như toàn bộ cơ thể.

Khóe miệng anh cũng máu tươi đầm đìa.

Đặc biệt là nơi anh đang nằm đã là một vũng máu.

Phương Thanh Liên siết chặt nắm tay, vẫn không ngừng gào khóc.

Đột nhiên, nhìn thấy Lục Kiến Thành ngất đi, cô ta không chịu nổi nữa, từ trên xe lăn đứng dậy, muốn đi tới chỗ anh.

Nhưng mà do chân bị què nên cô ta vừa đứng lên cũng “phịch” một tiếng ngã xuống đất.

Mặt đất bê bết máu, Phương Thanh Liên vừa mới xuống đất một chút cũng dính đầy máu trên người.

Tay cô ta ấn trong vũng máu, dù dính đầy máu nhưng vẫn cố gắng bò lên đằng trước.

Vừa bò vừa la lớn: “Kiến Thành, tỉnh lại, mau tỉnh lại.”

“Cầu xin anh, em cầu xin anh, cố gắng lên, nhất định phải cố gắng lên.”

“Kiến Thành.”

Bàng Hải đứng bên cạnh cười lạnh: “Thật đúng là một đôi uyên ương thâm tình, haizz, tôi nhìn cũng cảm động theo rồi!”

Gió về đêm cực kỳ lạnh, toàn thân Phương Thanh Liên đều run lên.

Nhưng cô ta vẫn cố gắng bò đến bên cạnh Lục Kiến Thành.

Cuối cùng, tay cô ta bắt được tay Lục Kiến Thành, dùng chút sức lực bò đến chỗ anh.

“Kiến Thành, tỉnh lại đi, cầu xin anh tỉnh lại đi.” Phương Thanh Liên vừa khóc vừa nói.

Một lúc sau, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng mở mắt.

Chỉ là anh quá mệt mỏi, trên người đã không còn chút sức nào nữa, ngay cả mở mắt cũng thấy khó khăn.



Phương Thanh Liên nắm lấy tay anh, khóc đến thương tâm: “Kiến Thành, anh cố chịu một chút, chúng ta sẽ không sao đâu.”

“Thanh Liên, chúng ta quen nhau lâu như vậy, anh chưa từng nhờ em điều gì, nhưng bây giờ anh muốn nhờ em một chuyện.” Lục Kiến Thành nhẹ giọng nói.

“Được, anh cứ nói đi, anh nói gì em cũng đồng ý hết, chỉ cần anh kiên trì thôi.”

“Nếu…nếu em có thể sống sót…” Lục Kiến Thành kéo vòng cổ trên người xuống, dính đầy máu, nhưng vẫn trịnh trọng đưa cho Phương Thanh Liên, cố hết sức nói: “Giúp anh đưa chiếc vòng cổ này cho Khuê Khuê.”

“Nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy, nhưng xin lỗi vì không thể cùng cô ấy già đi rồi.”

“Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ thực hiện lời hứa, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc.”

Cố gắng nói hết câu, Lục Kiến Thành cũng không còn chút sức nào.

Tay anh cũng rơi xuống.

“Kiến Thành, Lục Kiến Thành…” Phương Thanh Liên lớn tiếng hét lên.

“Chỉ là những lời này sao? Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em sao? Lục Kiến Thành, anh tỉnh lại đi, anh đừng bỏ mặc em như vậy.”

Có lẽ những tiếng khóc này cũng có chút tác dụng, Lục Kiến Thành lại một lần nữa cố gẳng mở mắt, yếu ớt nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Đừng quên, những lời này nhất định phải giúp anh nói với cô ấy.”

“Anh không muốn làm cô ấy buồn.”

Phương Thanh Liên càng khóc thương tâm, cô ta nắm lấy tay Lục Kiến Thành: “Anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?”

Là những lời nói với cô.

Những lời đó chỉ nói với một mình cô.

Tại sao?

Tại sao tất cả những lời đó anh đều dành cho Nam Khuê?

Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, trong mắt anh, trong lòng anh thực sự chỉ có một người phụ nữ đó sao?

Kiến Thành, anh có biết anh tàn nhẫn lắm không?

Anh thật sự rất tàn nhẫn, trong trận chiến sinh tử như vậy, rõ ràng là em cùng anh chiến đấu, tại sao anh chỉ nghĩ về một mình Nam Khuê?

Giờ phút này, lòng hận thù dường như đã bóp nát lương tâm Phương Thanh Liên.

Cô ta nắm chặt tay, trong mắt đều là vẻ thù hận.

Chỉ là lúc đó, Lục Kiến Thành đã không nhìn thấy nữa.

Anh nhắm hai mắt, cả người mệt mỏi đến cực hạn.

Bên miệng lẩm bẩm, vẫn là cái tên quen thuộc kia: “Khuê Khuê, Khuê Khuê…”

Nghe thấy cái tên này, Phương Thanh Liên lại càng căm ghét trong lòng.

Gió cũng đang gào thét.

Cả con phố dường như yên ắng trở lại.

Màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ.

Nam Khuê, tôi nói rồi, cho dù tôi có chết tôi cũng sẽ không để cô sống hạnh phúc.

Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không nhường Kiến Thành cho cô.

Siết chặt nắm tay, Phương Thanh Liên nhìn về phía Bàng Hải, ngay lập tức đưa ra một quyết định.

Để giành chiến thắng, cô ta có thể trả mọi giá.

Cũng có thể không tiếc bất cứ giá nào.

Đêm lại càng chìm vào bể sâu vô tận.

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết cắt ngang sự tĩnh lặng của đêm dài.

Trong không khí hỗn tạp tiếng cười quỷ dị và những tiếng kêu không ngừng bên tai.

Cả thành phố dường như chìm trong bóng tối tràn ngập bi thương.

Nghe thấy những tiếng kêu đó, Lục Kiến Thành mở to hai mắt, hai tròng mắt đỏ tươi, tay anh nắm chặt, đau khổ kêu lên.

Nhưng đều vô dụng.

Anh muốn đứng dậy, nhưng hoàn cảnh không cho phép.

Cơ thể anh chỉ có thể nằm xụi lơ trên mặt đất, không còn chút sức lực nào.

Hết gậy này đến gậy khác lại rơi xuống người anh, máu tươi lại một lần nữa rơi đầy trên mặt đất.

Đêm dài dày vò người ta.

Đặc biệt đặc biệt tối.

Cũng cực kỳ cực kỳ lạnh.

Cho đến khi bình minh.

Mặt trời dần dần nhô lên phía chân trời, có một tia sáng, cách đó không xa liền vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Đoàn người nhanh chóng tản ra như chim muông, dã thú.

Trong không khí, mọi thứ hỗn tạp, tràn ngập những mùi nồng nặc.

Khi Phương Thanh Liên nhìn thấy xe cảnh sát, cô ta không để ý gì nữa, lập tức bò qua.

Luống cuống tay chân bế Lục Kiến Thành lên: “Kiến Thành, được cứu rồi, tạ ơn trời đất, chúng ta được cứu rồi.”