Cơ Trưởng Nhà Bên Là Sói Đói

Chương 26



“Tại sao? Em có chỗ nào làm không tốt? Hay chú chán em rồi?” Tô Mạt Mạt nghe vậy lập tức ngồi dậy, chất vấn Hứa Đình Xuyên.

Hứa Đình Xuyên một tay cầm vô lăng, một tay khác sửa sang lại quần áo, kéo khóa lên, nhàn nhạt trả lời: “Em rất tốt, chỉ là chúng ta không hợp.”

“Chỗ nào không hợp? Tuổi? Tính cách?” Tô Mạt Mạt cố nén không khóc, nhưng nước mắt uỷ khuất vẫn cứ chảy ra.

Ở trên máy bay, hành động của Hứa Đình Xuyên làm cô cảm thấy ấm áp vô cùng, nghĩ cuối cùng cũng có một người đàn ông bảo vệ cô như một người cha, từ nay cô không sợ ai khi dễ mình nữa, chỉ vậy cô đã lăn qua lộn lại không ngủ được.

Nhưng chỉ chớp mắt anh đã muốn chia tay với cô, cô tất nhiên không chấp nhận được.

“Tuổi và tính cách đều không hợp.” Ngữ điệu của anh bình tĩnh.

“Vậy tại sao chú lại chạm vào em?” Tô Mạt Mạt cuối cùng vẫn không nhịn được, khóc lóc hỏi.

“Thật xin lỗi, lúc đó anh nghĩ em tuổi nhỏ, làm sẽ rất thoải mái, nếu em không chấp nhận, anh không ngại đền bù tiền cho em, bao nhiêu tuỳ em quyết định.” Lời nói của anh không có một chút độ ấm nào.

Lời này nói ra làm Tô Mạt Mạt không biết phải nói lại như thế nào, anh cho cô là gì chứ, thế mà lại bắt cô ra giá.

Cô thật sự đã nhìn lầm anh! Hạ Toàn nói không sai, đàn ông thường không coi trọng người phụ nữ mà họ dễ dàng có được, hiện tại anh đã chơi chán rồi, liền muốn tống cổ cô đi.

“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe.” Cảm xúc của cô đã không còn, khóc to.

“Đừng quậy, để anh đưa em về, nếu em không muốn thấy anh, anh có thể chuyển nhà, nhưng không thể xuống xe bây giờ được.” Khẩu khí anh uy nghiêm, không được làm loạn.

Tô Mạt Mạt tuy rằng bây giờ rất khó chịu, không muốn ở cùng một chỗ với anh, nhưng Bắc Kinh bây giờ đã là 3 giờ sáng, lá gan cô rất nhỏ, mặc dù rất đau lòng, nhưng cũng dám khăng khăng đòi xuống nữa.



Sau khi về đến nhà, hai người kéo hành lý đến trước cửa nhà mình, hốc mắt Mạt Mạt đã sớm sưng đỏ, hiện tại vẫn thút thít nghẹn ngào, trước khi vào nhà vẫn không có tiền đồ hỏi thêm một câu: “Chú...em có chỗ nào không tốt? Chú nói đi, em thật sự sẽ sửa.” Lấy đủ dũng khí, còn nói thêm: “Em cũng sẽ cho chú vào cửa sau…”

“Em rất tốt, là anh có vấn đề.” Hứa Đình Xuyên mắt cũng không ngước lên, cúi đầu nhập mật mã liền vào phòng, đóng cửa lại.

Sai khi Mạt Mạt vào nhà, vừa khóc vừa gọi điện thoại cho Hạ Toàn, Hạ Toàn nghe Mạt Mạt nói không thành câu, liền thấy sự tình không đơn giản, cô ấy rất ít khi khóc, lập tức lấy tinh thần bò dậy, lái xe đến đây.

Hạ Toàn vừa vào cửa, Tô Mạt Mạt liền xông đến ôm Hạ Toàn khóc, thẳng đến khi mệt mỏi, cảm xúc vững vàng hơn một chút, Hạ Toàn mới đỡ cô đến giường nằm xuống, dò hỏi: “Làm sao vậy? Không phải cậu đang cùng Lục Cảnh Hoán đi Colmar sao? Có phải cậu ta khi dễ cậu không?”

“Không phải…” Tô Mạt Mạt nghẹn ngào nói “Là Hứa Đình Xuyên muốn chia tay với tớ…”

“Chia tay?” Vẻ mặt Hạ Toàn nghi hoặc. “Các cậu ở bên nhau khi nào vậy?”

“Sau khi tới Paris, tớ với Lục Cảnh Hoán tách ra, Hứa Đình Xuyên dẫn tớ tới nhà của anh ta ở Paris, sau đó chúng tớ lên giường. Lúc đầu anh ấy rất ôn nhu với tớ, sau không biết tại sao lại thay đổi thái độ, lãnh đạm hơn nhiều, trên đường trở về lại chia tay. Dù tớ có khóc lóc thế nào, anh ấy cũng không chịu quay đầu lại. Hạ Toàn, có phải bốn ngày này bọn tớ làm nhiều như vậy, anh ấy chơi chán rồi không? Cậu mau chỉ tớ, làm thế nào mới không làm anh ấy chán, cậu với Tống Khải cùng nhau nhiều năm như vậy, anh ta cũng không chán cậu.”

“Các cậu tới Paris liền lên giường? Là cậu chủ động hay anh ta?”

“Là anh ấy chủ động, anh ấy không những không bị liệt dương, mà tính dục còn rất mạnh mẽ, bọn tớ trong bốn ngày làm hơn 20 lần, bên dưới tớ bây giờ vẫn còn sưng đau, đầu vú cũng đau.” Tô Mạt Mạt vén váy lên, để Hạ Toàn nhìn vết thương trên người.

Hạ Toàn nhìn thấy hạ thể sưng to không ra hình dáng của Mạt Mạt, không cần nghĩ cũng biết mấy ngày nay cô bị Hứa Đình Xuyên hành hạ như thế nào.

Hạ Toàn tức giận, máu trong người chảy cuồn cuộn, đứng lên tức giận nói: “Để tớ đi tìm anh ta, không thể nào khi dễ cậu, làm cậu thành như vậy liền muốn vứt bỏ. Cho dù có tiền cũng không thể đùa giỡn người khác.”

Hạ Toàn trước giờ đều nóng tính, Tô Mạt Mạt sợ cô ấy sẽ thật sự đi tìm Hứa Đình Xuyên gây lộn, chạy nhanh tới túm cánh tay cô ấy, đáng thương nói: “Hạ Toàn, tớ tìm cậu không phải để cậu thay tớ tính sổ, mà muốn cậu giúp tớ tìm cách để Hứa Đình Xuyên trở về.”

“Sao cậu là không biết cố gắng như vậy, anh ta khốn nạn thế, cậu còn muốn anh ta trở về.” Hạ Toàn hận sắt không thành thép.

“Lúc cậu bị Tống Khải làm cho bị thương phải đi viện, cậu cũng khăng khăng đi theo anh ta còn gì? Tại sao tớ lại không thể chứ?”



Tô Mạt Mạt không phải trào phúng, cô chỉ cảm thấy Hạ Toàn năm 16 tuổi đã bị Tống Khải phá thân. Hắn ta khi đó không hề thương hoa tiếc ngọc, biết rõ Hạ Toàn còn nhỏ lại là xử nữ, đêm đó vẫn làm cô ấy cả đêm.

Làm cho hạ thể Hạ Toàn bị thương nghiêm trọng, Tô Mạt Mạt cảm thấy chuyện của Hạ Toàn còn nghiêm trọng hơn, mà họ vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau, thì cô với Hứa Đình Xuyên cũng có thể.

“Sao giống nhau được? Bọn tớ là quan hệ bao nuôi, không có tình cảm, cậu không phải do Hứa Đình Xuyên bao nuôi, anh ta sao có thể làm vậy với cậu chứ.”

“Nhưng tớ thích anh ấy, tớ không thấy có gì không tốt cả.” Tô Mạt Mạt nói tới đây, nước mắt uỷ khuất lại lưng tròng.

Hạ Toàn ngồi xuống an ủi cô, ôn nhu nói: “Được rồi, không khóc, chờ lão Tống về, tớ sẽ tìm anh ấy hỏi thăm, xem họ Hứa kia thái độ thế nào, nếu hắn có cảm tình với cậu, chúng ta sẽ tìm cách. Nếu chỉ đơn giản là muốn chơi đùa, chúng ta phải cách xa hắn ta, nguyền rủa hắn liệt dương cả đời.”

“Hạ Toàn...anh ấy không bị liệt dương…” Tô Mạt Mạt khóc mắt mũi đỏ bừng cũng không quên giải thích cho Hứa Đình Xuyên.

Hạ Toàn bất đắc dĩ lắc đầu, cô nhóc này thật sự đã lún sâu rồi, không cách nào thoát được.

Tô Mạt Mạt cuối cùng cũng khóc mệt, mấy ngày nay cũng quá đuối sức, lúc này mới mơ màng ngủ. Ngày hôm sau, người cha nghiện rượu của Hạ Toàn uống say, gây sự đánh nhau bị cảnh sát bắt, gọi điện cho Hạ Toàn, cô ấy phải đi nộp tiền bảo lãnh.

Lúc gần đi liên tục dặn Mạt Mạt không được chủ động tìm Hứa Đình Xuyên, nhưng cô nhẫn nhịn đến chạng vạng, Tô Mạt Mạt lại không nhịn được, nhìn thấy áo khoác lần trước Hứa Đình Xuyên cho cô còn ở đây, vội cầm lấy đi gõ cửa nhà anh.

Cách một hồi lâu, cửa nhà mới được mở ra, nhưng mở cửa lại là Tễ Nhược Văn.

“A? Là em gái à!” Tễ Nhược Văn nhìn Tô Mạt Mạt cười thân thiết.

“Ai là em gái của cô chứ!” Tô Mạt Mạt tức giận nói.

Tô Mạt Mạt vốn dĩ không ghét Tễ Nhược Văn, thậm chí còn thích khí chất thành thục có ý tứ của cô ấy, nhưng bây giờ nhìn thấy cô ấy trong phòng Hứa Đình Xuyên, liền nhìn cô không thuận mắt tí nào.