Cố Tổng Sủng Thê

Chương 186



“Không cần tức giận, em cũng không bị thương mà” Mộc Mai biết Cố Văn thật sự tức giận, nếu không, chắc chăn anh sẽ không ra tay đánh người ở †rong công ty.

“Đánh anh ta như vậy là còn ít” Trên mặt Cố Văn vân treo biểu cảm tức giận như cũ.

Ninh Thanh Trúc nhìn thấy Giám đốc Ân hoang mang rối loạn chạy ra liền biết mọi chuyện không thành. Hai †ay cô †a năm chặt lại. Không ngờ Mộc Mai lại may mắn đến vậy. Cô ta tỉ mỉ tính toán một bàn cờ xem như bỏ đi.

Ninh Thanh Trúc ổn định lại cảm xúc của mình rồi đi vào văn phòng: “Chị dâu, chị không sao chứ?”

Mộc Mai nghe Ninh Thanh Trúc nói xong liền cảm thấy nghi ngờ, ánh mắt cô sắc bén nhìn về phía cô ta: “Sao cô biết răng tôi xảy ra chuyện?”

Trong lòng Ninh Thanh Trúc bỗng hoảng hốt, cô ta liền vội vàng giải thích nói: “Vừa nãy em thấy Giám đốc Ân vội vã đi ra ngoài, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì”: “Có thể xảy ra chuyện gì được?”

Mộc Mai cười lạnh một tiếng.

Ninh Thanh Trúc lắc đầu: “Đương nhiên em không hề muốn chị dâu xảy ra chuyện gì rồi. Giám đốc Ân là một người âm hiểm xảo trá, còn là một tên háo sắc. Sau này chị dâu phải cẩn thận một chút”

“Nếu cô đã biết ông ta là người như thế nào, vậy sao lúc nấy nghe được tiếng nói chuyện, cô không đi vào? Hay là nói, tất cả những chuyện này đều do một tay cô sắp xếp?”

Giọng nói của Cố Văn trở nên sắc bén.

Ninh Thanh Trúc cứng họng, trừng lớn hai mắt, sau đó cô †a liên tục xua tay: “Oan uống quá, lúc Giám đốc Ân vừa tới, em liền đi vệ sinh. Lúc em trở về thì anh cũng tới rồi, em cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì”

“Tốt nhất là cô nên thành thật một chút cho tôi. Nếu để tôi phát hiện cô dám gây ra chuyện gì bất lợi cho Mộc Mai, đừng trách tôi không nói trước” Cố Văn lạnh nhạt đến cực điểm.



“Anh họ...”

“Gọi là giám đốc Nam” Cố Văn không mảy may động lòng.

“Giám đốc Nam, chuyện này thật sự không liên quan gì đến em hết” Ninh Thanh Trúc khó khăn biện giải.

“Quản tốt cái miệng của cô đi. Nếu để tôi biết bên ngoài có tin đồn nhảm nhí gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu” Cố Văn uy hiếp mà nói.

Ninh Thanh Trúc cúi đầu, khó khăn kiềm nén cảm xúc rồi nói: “Vâng” Nói xong, lúc sau cô ta liền xoay người chạy ra ngoài.

Mọi người thoải mái trải qua một thời gian dài yên ấm, khoảng thời gian này Cố Văn và Mộc Mai phối hợp vô cùng ăn ý.

Tuy nhiên, khi hai người bọn họ đang thảo luận về việc làm cách nào để tiến thêm một bước trong mối quan hệ hợp tác giữa công ty của bọn họ với công ty Kiêu Vĩ Thành, thì trong công ty xuất hiện một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Người phụ nữ kia đi vào với đôi giày cao gót mười centimet, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ của một người phụ nữ mạnh mẽ, thành đạt.

"Cố Văn... Lâu lắm rồi khổng gặp.”

Trên mặt cô ta mang theo nụ cười vui vẻ, bày ra dáng vẻ rất quen thuộc với Cố Văn.

Khi thấy cô ta tới, hai mắt Cố Văn cũng sáng lên, anh hỏi: "Về khi nào thế?”