Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 812: Cố gắng cũng vô ích



Nhưng dù cô có thông minh tới đâu thì cũng không ngờ ký ức của Khiết Thần lại quay trở lại của năm đó.

Lúc đó, Khiết Thần rất khinh thường cô. Lúc đó, anh chỉ nói với cô một câu: “Tôi không có hứng thú với cô, mau tránh xa ra”. Lúc đó, anh thậm chí còn không nhìn thẳng vào mặt cô bao giờ.

Giữa bọn họ bắt đầu nảy sinh tình cảm và giao tiếp nhiều hơn là khoảng thời gian sau khi anh tỉnh lại bởi vụ tai nạn, thế nhưng anh đều quên sạch rồi.

Hứa Tịnh Nhi im lặng không nói gì. Trợ lý Lâm cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Ký ức của Khiết Thần quay ngược lại, đến thời điểm này chỉ có anh ta và Từ Soái biết. Dù trong thời gian này anh ta và Từ Soái không ngừng thuật lại sự việc những năm qua cho Khiết Thần thì Khiết Thần cũng biết để đấy chứ không hề có bất kỳ biểu cảm gì.

Đối với anh tất cả giống như anh đang nghe một câu chuyện. Trong câu chuyện đó, anh là người ngoài.

Vì vậy Từ Soái và trợ lý Lâm đã quyết định không nói chuyện này cho Hứa Tịnh Nhi biết vì sợ khiến cô bị tổn thương. Dù sao thì từ đầu đến cuối cô luôn đứng về phía Khiết Thần, trong mắt họ, Hứa Tịnh Nhi đã yêu Khiết Thần tới mức không thể nào dứt ra được nữa.

Hôm nay là do anh ta bất đắc dĩ mà thôi.

Bởi vì Khiết Thần không chỉ quên mất Hứa Tịnh Nhi mà còn còn quên cả anh ta. Nếu như anh ta không tung ra con át chủ bài của mình thì có lẽ cũng đã bị đuổi việc từ lâu rồi.

Chỉ có mối Từ Soái do lớn lên với Khiết Thần từ nhỏ nên tình cảm anh em vẫn còn nguyên vẹn.

Trợ lý Lâm cũng cảm thấy tuyệt vọng lắm.

Nghĩ tới đây, trợ lý Lâm cũng chẳng còn tâm trạng để nói. Anh ta chỉ yếu ớt lên tiếng: “Cô Hứa, những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi. Giờ có phải cô cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi không?”

Anh ta vừa nói vừa lấy bút ra, mở nắp và đưa ra trước mặt Hứa Tịnh Nhi bằng hai tay.



Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn và khẽ mỉm cười. Trợ lý Lâm bỗng cảm thấy hơi chột dạ. Anh ta cảm thấy bất ổn nên vội nói: “Mời cô”.

Hứa Tịnh Nhi đưa tay ra cầm bút. Trợ lý Lâm nhanh chóng lật tới trang cuối của hợp đồng và nhìn cô với vẻ mong đợi.

Thế nhưng chỉ thấy Hứa Tịnh Nhi xoay bút trong tay và đặt xuống: “Tôi muốn đích thân gặp và nói chuyện với Khiết Thần”.

Trợ lý Lâm lòng như lửa đốt, vẻ mặt thì như mất sổ gạo: “Cô Hứa, cô không thể nuốt lời mà”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Tôi có nói là không ký đâu. Tôi đích thân gặp Khiết Thần rồi sẽ ký”.

“…”

Sau khi ra khỏi quán starbuck, trợ lý Lâm gọi điện cho Khiết Thần, nói khéo về yêu cầu của Hứa Tịnh Nhi. Quả nhiên, đầu bên kia đã từ chối.

Trợ lý Lâm nghĩ lúc này anh có thể về công ty và nộp đơn từ chức được luôn rồi.

Hứa Tịnh Nhi tới chỗ Simon tập luyện một tiếng đồng hồ. Lúc quay về chung cư của Tiêu Thuần, cô đã hầm canh, ăn đơn giản. Sau đó múc canh cho vào bình giữ nhiệt và mang ra ngoài.

Cô đi tắc xi tới bệnh viện, rồi đi thẳng một mạch tới phòng bệnh của ông cụ.

Lúc tới cửa, cô nhìn thấy người đàn ông đang dựa người vào tường, tay kẹp điếu thuốc hút với dáng vẻ uể oải đang liếc nhìn mình. Đôi mắt đen láy của người này nhìn cô một lượt rồi dừng lại ở hộp thức ăn. Biểu cảm của anh có phần vô cảm.

Tay anh gảy tàn thuốc, giọng nói vang lên khàn khàn: “Đừng cố gắng nữa, dù cô có bám lấy tôi thì tôi cũng không có hứng thú với cô đâu”.