Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 593: Giới hạn của Khiết Thần





Cô dọn dẹp rất kỹ. Từng góc trong căn phòng đều được lau sạch sẽ. căn phòng sáng loáng như mới. Hứa Tịnh Nhi dù đã lấm tấm mồ hôi nhưng tâm trạng thì vô cùng vui vẻ.

Cô đi ra ban công, nhìn những chậu cây lên tươi tốt đủ để thấy sự yêu thương và chăm sóc của bà cụ dành cho chúng.

Cô cầm kéo, cắt những lá vàng. Làm xong, nhìn trông càng thuận mắt hơn.

Cũng phải. Con người phải luôn hướng về phía trước. Những chướng ngại trên đường, nếu không có thể đi vòng qua thì chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ. Chỉ có dũng cảm vượt qua thì mới có thể nhìn thấy con đường phía trước như thế nào.

Có lẽ…buông bỏ và quên đi cũng không hề khó khăn đến thế.

Sau khi dọn dẹp xong cô đẩy vali vào, lấy đồ dùng ra.

Hứa Tịnh Nhi đặt vali dưới đất, mở ra, đặt máy tính lên bàn, tiện thể mở máy và đăng nhập vào email.

Cô đã tới nơi nên báo cáo cho sếp, sau đó sẽ có thể tiếp nhận công việc sau hai ngày điều chỉnh nhịp sống do chênh lệch về thời gian.

Dù sao thì cô cũng đang nợ một tỷ tệ cơ mà. Mỗi tháng đều phải trả cả.

Hứa Tịnh Nhi đặt tay lên bàn phím, gõ lạch cạch. Cô nhanh chóng soạn xong nội dung thư và gửi cho cấp trên.

Sau đó cô quay người đi dọn dẹp những món đồ đạc khác.

Khoảng hơn mười phút sau, nghe thấy tiếng ting, Hứa Tịnh Nhi tưởng là thư của cấp trên. Cố liếc nhìn nhưng không phải là của sếp mà là thư của một người lạ.

Hòm thư của cô chẳng phải điều gì bí mật nên về cơ bản cô chỉ dùng để liên hệ với sếp, thi thoảng chia sẻ thêm thông tin cho các đồng nghiệp nên cũng chỉ có vài người. ID lạ lẫm này, lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Cô cảm thấy tò mò bèn khựng tay, rồi ngồi lên ghế sô pha. Cô ôm laptop, đặt lên đùi và bắt đầu ấn vào bức thư.

Nhìn thấy câu đầu tiên thì nỗi nghi ngờ của cô đã được giải đáp. Người gửi thư tới là Tô Tử Thiến.

Cô ta nói, do gọi cho Tịnh Nhi không được nên mới tìm email. Cô ta đã suy nghĩ một thời gian dài và cảm thấy có những lời cần phải nói với cô.

Hứa Tịnh Nhi càng lúc càng cảm thấy nghi ngờ.

Mặc dù lần này, cô đã điều tra ra được những chi tiết trong vụ án giết người giúp Tô Tử Thiến được giải oan, cô ta cũng đã cảm ơn cô rồi. Vậy thì ngoài điều đó ra, cô ta còn gì muốn nói với cô nữa chứ?

Hơn nữa còn hỏi cho bằng được hòm thư của cô, gửi thư cho cô?

Hứa Tịnh Nhi nhìn chăm chăm màn hình.

“Hứa Tịnh Nhi, tôi không thích cô. Thậm chí, tôi còn ghét cô. Tôi luôn có cảm giác nếu không phải năm xưa cô dùng thủ đoạn bị ổi thì Khiết Thần sẽ không lấy cô. Và anh ấy cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy. Nhưng giờ nghĩ lại, anh ấy đối xử với tôi như vậy không phải tại cô mà tại anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ có tình cảm với tôi, tôi lại không biết điều cứ chạm vào giới hạn của Khiết Thần khiến anh ấy tức giận. Tất cả đều do tôi tự mình gây ra cả”.

“Còn vì sao tôi nói với cô những điều này là vì giới hạn của Khiết Thần chính là cô. Những lời này tôi đã giữ trong lòng lâu lắm rồi, muốn tìm người nói ra, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có thể nói cho đương sự – chính là cô mà thôi”.