Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?

Chương 3: Say rượu



Lên đại học, Hạ Dương tiếp tục làm việc ở quán bar của Nhâm Kiều. Một tuần cậu đến đây làm vào thứ 2, thứ 5 và thứ 7, làm từ 8 giờ tối đến 10 rưỡi trở về. Tính cách vui vẻ, lại rất hay cười, thỉnh thoảng còn chọc cho mọi người vui, vì vậy Hạ Dương đều được các nhân viên chiếu cố.

Hạ Dương không biết Vũ Quân Thành tìm được quán bar mới hay không mà không thấy anh hay lui đến đây nữa. Thỉnh thoảng, cậu vẫn sẽ gặp Bạch Nhất Thiên, nhưng là không có Vũ Quân Thành đi bên cạnh.

Hạ Dương trên trường thì luôn cố gắng học và tiếp thu một cách triệt để, cậu muốn trên lớp có thể hiểu hầu hết những điều mà giáo sư nói, để về nhà hoặc đến quán bar làm việc sẽ có thời gian mà tự học.

Hạ Dương nhiều khi về sớm sẽ đạp xe đến trước công ty Khải Uy Vũ, có hôm cậu chọn một quán cà phê đối diện ngồi đợi có thể thấy được Vũ Quân Thành đi ra hay không, có hôm cậu đi loanh quanh trong shop thời trang, rốt cuộc dù làm gì cũng chỉ có mục đích đợi Vũ Quân Thành, thấy được anh. Hạ Dương thỉnh thoảng tự hỏi, mình có đang làm phí thời gian của chính mình hay không. Người đó thậm chí còn không biết tên cậu, thời gian vừa qua cũng chẳng gặp được ở quán bar, có lẽ đã chẳng còn một chút ký ức nào về cậu rồi...

Vũ Quân Thành từ sân bay trở về công ty sau khi sang đất nước Y ký một số hợp đồng.

Vũ Quân Thành 27 tuổi, dáng người cao ngất, vóc dáng tuyệt đối không thua kém diễn viên hay siêu sao nào, luôn đem một bộ mặt lạnh băng. Nếu mới làm việc hoặc tiếp xúc vài lần đầu sẽ rất dễ bị khuôn mặt và lời nói của anh làm cho dọa sợ. Vũ Quân Thành tiếp quản Khải Uy Vũ từ cha mình, ban đầu đơn thuần là công ty giải trí, quản lý và đào tạo nhiều siêu sao diễn viên, ca sĩ, sau này dưới tay anh, Khải Uy Vũ còn được mở rộng loại hình kinh doanh sang bất động sản hay chuỗi một số nhà hàng trong nước.

Tên tuổi của Vũ Quân Thành luôn được báo chí nhắc đến, không chỉ vì gia tài của mình mà còn vì vẻ ngoài hết sức thu hút.

Vũ Quân Thành hiện tại độc thân, không có đối tượng cụ thể, nhưng là có vài tình nhân. Mà đương nhiên, Vũ Quân Thành sẽ không phải là người chủ động tìm kiếm tình nhân. Một người như Vũ Quân Thành, liệu có ai không mơ ước?

Sang năm hai, Hạ Dương đã cao thêm được một chút, tuy nét thanh thuần như hồi còn học trung học dần phai nhưng trên người Hạ Dương luôn khiến người đối diện cảm thấy toàn là năng lượng tuổi trẻ. Hạ Dương có nhận làm người mẫu cho vài cửa hàng thời trang trong thành phố, thỉnh thoảng sẽ có một vài tấm ảnh xuất hiện trên tạp chí hoặc quảng cáo trên mạng.

An Minh Sơn nhìn ảnh con mình trên báo, nghe Hạ Dương ba hoa từ nãy đến giờ khiến ông đau cả đầu

-Được rồi, con đẹp, rất đẹp...

-Ba, sơ mi của ba từ nay đều sẽ để con lo, con làm người mẫu, cho nên được giảm giá nhiều lắm. Mà ba đừng coi thường mấy nhãn hàng này, tuy không lớn lắm nhưng mà chiến dịch quảng cáo của họ rất mạnh, chất lượng hàng cũng tốt, mà chủ yếu có Hạ Dương con làm người mẫu!!

An Minh Sơn đang định nói điều gì thì điện thoại vang lên, ông khẽ nhíu mày, lịch làm việc của ông hôm nay đã kết thúc rồi, sao vẫn còn có người gọi? Là Bạch Nhất Thiên?

-Alo? Bạch tiên sinh, có chuyện gì vậy?

-.....

-Vậy...vậy được rồi, cậu đừng lo, cứ để tôi đón chủ tịch.

An Minh Sơn tắt máy, nhanh chóng cầm áo khoác đứng dậy, bị Hạ Dương ngạc nhiên lôi kéo

-Ba, xảy ra chuyện gì?

-Ba phải đi đón Vũ Quân Thành, Bạch Nhất Thiên nhờ ba đưa Vũ Quân Thành về nhà vì đang say, chắc là ngồi với đối tác. Con cứ ngủ trước đi

-Không! Con...đi cùng ba được không?- Hạ Dương cả người căng thẳng.- Anh ta say, một mình ba, biết đâu khó có thể mang nổi...vẫn là có con đi cùng. Ba yên tâm, con sẽ không hé răng nửa lời, ba thừa biết mà.

An Minh Sơn đang định cự tuyệt thì Hạ Dương ném điện thoại của mình xuống ghế, vội vàng kéo tay ông

-Con để điện thoại ở nhà rồi, chúng ta mau đi, sẽ muộn mất!

Trên đường đến nhà hàng Pháp, Hạ Dương trong lòng vô cùng kích động. Cậu sẽ được gặp Vũ Quân Thành, có thể còn được chạm vào anh.

-Con ngồi yên một chút cho ba. Lát nữa đừng có mà ba hoa nhiều chuyện. Dù sao ba cũng không phải tài xế riêng của Vũ Quân Thành, chỉ là được nhờ đón hộ.

-Vậy sao trước ba không xin làm tài xế riêng cho anh ta.- Hạ Dương bĩu môi thì thầm

-Con nói gì thế?

-Không, không có gì, ba tập trung lái xe đi.

Hạ Dương đứng ngoài đợi An Minh Sơn đi vào trong. Vì nhà hàng này khá kín đáo nên không sợ bị chụp ảnh lại. Hạ Dương nhìn vào gương của xe ba mình chỉnh lại tóc, quần áo cũng chỉnh lại một lượt, cười một cái. Đợi tầm 10 phút, cuối cùng An Minh Sơn cũng đỡ Vũ Quân Thành ra xe. Hạ Dương tròn mắt, nuốt nước miếng ực một tiếng rồi vội vàng mở cửa xe đằng sau, An Minh Sơn đỡ Vũ Quân Thành vào ghế sau xe rồi đóng cửa lại, Hạ Dương chưa kịp nói gì thì bị bắt ngồi lên ghế phó lái bên trên.

Hạ Dương quay đầu lại nhìn Vũ Quân Thành.

Đây là lần đầu tiên có thể nhìn anh ở khoảng cách gần đến như vậy. Hơi thở đều đều, hai mắt nhắm lại, cổ áo có chút lộn xộn, cậu không biết anh dùng loại nước hoa nào nhưng không quá nồng, chắc là do mùi rượu cũng át đi một chút. Hạ Dương hít một hơi thật sâu, cậu muốn nhớ thật kỹ mùi hương này.

-Ba, Vũ Quân Thành đang ngủ sao?- Hạ Dương thầm thì

-Có lẽ vậy. Đừng nói nữa, làm phiền người ta.

Hạ Dương gật đầu, sợ ba nghĩ nhiều, thỉnh thoảng mới dám quay đầu lại nhìn người phía sau đang ngủ say. Hạ Dương trong lòng không ngừng kích động. Người này bất luận là thức hay ngủ, đều đẹp đến như vậy. Lần nào thấy anh, trái tim cũng không thể yên, tần suất đập thậm chí còn nhanh hơn. Hạ Dương đếm, hình như đây là lần thứ 7 cậu quay xuống nhìn Vũ Quân Thành rồi, đang mải mê nhìn, bỗng dưng đôi mắt anh hé mở, Hạ Dương bị dọa đến sợ, nhanh chóng quay đầu lên, vì vội vàng lên đầu bị đập mạnh vào thành ghế phía sau

-Con...ngồi yên cho ba!- An Minh Sơn giận

-Bác An? Bác đón tôi à?- Vũ Quân Thành bây giờ mới lên tiếng, xoa xoa thái dương, nhức vô cùng.

-A? Cậu tỉnh rồi à. Bạch tiên sinh nhờ tôi đón cậu. Sắp đến rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi, lúc nào đến tôi sẽ gọi cậu dậy.

-Ân, cảm ơn bác...

Hạ Dương mặt đỏ ửng, may mắn trời tối không ai để ý, giọng nói này cũng thật sự quyến rũ quá. Có chút mệt mỏi mà hơi khàn, lại trầm ấm, nhẹ nhàng. Hạ Dương tủm tỉm cười, An Minh Sơn lườm con trai mình một cái.

Xe đi vào khu phố đắt đỏ, Hạ Dương biết khu phố này, có nằm mơ cũng không nghĩ một lần được đến đây. Xe dừng lại tại một biệt thự không quá lớn, phía trước đã có người đứng đợi, là quản gia của Vũ Quân Thành. Hạ Dương phải ngồi trong xe không được đi ra. Nếu không có quản gia, An Minh Sơn cũng có thể để cậu ra ngoài cùng đỡ Vũ Quân Thành, nhưng hiện tại thì không cần nữa

-Phiền anh rồi.- Quản gia chuyên nghiệp mỉm cười

-Không có gì, ông mau đỡ chủ tịch vào, đêm có gió dễ cảm.

Vũ Quân Thành lúc này cũng đã tỉnh được một chút, có thể đi đứng, nhưng vẫn là phải vịn tay vào quản gia.

-Cảm ơn bác An.

-Không có gì đâu chủ tịch, hai người mau vào, tôi xin phép về trước.

-Bác An, ngày mai thư ký của tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho bác. Bác về cẩn thận.

Trong khoảnh khắc Vũ Quân Thành xoay người vào trong, Hạ Dương rất muốn mở cửa xe chạy ra, nhưng cậu không được phép làm vậy.

An Minh Sơn về đến nhà, nói Hạ Dương lại làm ông giận. Hạ Dương mặt ỉu xìu nhìn ba mình

-Đưa con đi là quá lắm rồi, còn cố tình trên xe gây sự. Danh tiếng của Vũ Quân Thành cực kỳ quan trọng, con làm sai chuyện gì, đến ba cũng không cứu con được, cho nên từ sau đừng có nghịch ngợm như vậy.

-Con có cố tình đâu.

-Thế không phải lúc nãy con kêu ầm trong xe còn gì?- An Minh Sơn nhéo tai cậu

Hạ Dương hừ một tiếng rồi nói

-Là do con bị đập đầu vào ghế, đau nên mới phải kêu.

-Được rồi, tóm lại là đừng nghịch ngợm như vậy nữa. Thôi ba đi ngủ đây, con cũng ngủ sớm đi.

Hạ Dương ôm tâm tình ngọt ngào ca hát suốt cho đến khi An Minh Sơn giận dữ quát.

Cậu lên mạng, đăng nhập vào diễn đàn chuyện trò cùng bạn bè, bắt đầu viết về chuyện hôm nay được gặp người trong lòng, cho nên vui vẻ đến cỡ nào.

"Mặt trời sau cơn mưa giông": Nay tớ lại được gặp người đó

"Tiểu thư khả ái thỏ con": Ai cơ? Người hôm trước cậu nói à?

"Nương nương ngạo kiều giá lâm": @Mặt trời sau cơn mưa giông, thế nào, có tỏ tình hay không?

"Mặt trời sau cơn mưa giông": Ảnh ngủ mất, nay ảnh có chút say, là tớ đưa ảnh về

"Thích ăn chuối mỉm cười ôn nhu": @Mặt trời sau cơn mưa giông, say rượu loạn tính, sao cậu không nhân cơ hội!

Hạ Dương đọc bình luận của mọi người, khuôn mặt biến đổi từ bình thường sang đỏ ửng. Tự nhiên cậu tưởng tượng đến cảnh Vũ Quân Thành ôm cậu, hôn cậu, đôi môi hơi nhạt màu ấy, nếu hôn lên không biết sẽ có cảm giác gì. Hạ Dương nghĩ, cậu bị bệnh thật rồi!

Vũ Quân Thành mặc áo choàng tắm, trên tay cầm ly trà giải rượu. Bác quản gia mỉm cười

-Tôi nghĩ là cậu nên thuê tài xế riêng.- Bác quản gia lên tiếng.- Nay Bạch tiên sinh nói ở lại thay cậu uống rượu, cho nên mới nhờ An Minh Sơn đến đón cậu.

-Chỉ là hôm nay cũng nhiều chuyện, nên cháu mới uống nhiều một chút...Điện thoại cháu lại hết pin, không gọi được cho bác. Bác cũng biết rõ cháu mà, cháu muốn tự mình lái, không cần thuê tài xế. À, lúc nãy có bác An đưa cháu về, bác còn thấy ai nữa không?

Bác quản gia suy nghĩ một chút rồi lắc đầu

-Chắc do khi đó cậu say quá nên nhầm lẫn, chỉ có mình An Minh Sơn đưa cậu về thôi.

-Vậy à...được rồi, cảm ơn bác, bác nghỉ sớm đi.

Vũ Quân Thành nằm xuống giường, đầu vẫn còn đau. Anh mở ngăn kéo tủ ra, lấy một bức ảnh trong quyển sách, thở dài.

Chậm rãi vuốt ve khuôn mặt trên tấm ảnh, thầm gọi tên "Lục Nhiên"

Hôm nay là sinh nhật của Lục Nhiên, mối tình 3 năm của Vũ Quân Thành, cho nên lúc ở tiệc, anh có chút không khống chế được mà uống nhiều.

Trên xe, anh nhìn lầm gương mặt đó là của Lục Nhiên. Vũ Quân Thành thở dài, trong tay vẫn nắm chặt lấy bức ảnh mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay...

Tiết trời đầu đông chưa quá lạnh, nhưng cũng khiến người ta phải co ro một chút. Thỉnh thoảng những cơn gió rét buốt bất chợt kéo đến, cũng khiến người ta phải rùng mình.

Hạ Dương chạy vội vào quán bar, cả người tản ra hơi lạnh. Cậu hơ hơ tay trước máy sưởi một lúc.

Từ hôm đưa Vũ Quân Thành về nhà đã là hơn 4 tháng, Hạ Dương chán nản thở dài. Thích một người không biết gì về mình đã khó, đằng này số lần gặp nhau còn đếm trên đầu ngón tay.

-Sao lại mặc phong phanh như vậy?- Du Nguyệt Thanh nhíu mày nhìn Hạ Dương

-Chị Du...hì, tại em sợ muộn nên không kịp mặc thêm áo, hơn nữa trong nhà vẫn ấm, không nghĩ ngoài trời lạnh như vậy. Đến ca của em rồi, em đi thay đồ đây. À, em có mang một ít sủi cảo đấy, em để trên bàn phía trong ấy, chị ăn thì lấy nhé.

-Ừ, lạnh thì mặc thêm áo khoác của chị vào, em gầy như vậy...

Hạ Dương cười tươi gật đầu rồi chạy vào phòng thay đồ.

Hơn 10 giờ, Hạ Dương đang ở quầy nói chuyện với pha chế thì Nhâm Kiều từ ngoài bước vào. Chào hỏi vài câu, Nhâm Kiều đi vào trong. Một lát sau, sắc mặt có chút khó chịu bước ra ngoài.

-Cho tôi một ly Black Russian.- Nhâm Kiều ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương- Này, lát nữa có Lăng Triệt Úy đến đây, hắn ta dạo này có chút scandal nên tính tình hơi khó chịu, các cậu phục vụ thì chú ý một chút, nhất là cậu đó Hạ Dương, đừng có cười nhiều quá. Tên này mấy nay điên lắm

Hạ Dương gật đầu. Cậu cũng nghe phong thanh về scandal của Lăng Triệt Úy, là một ca sĩ trong nghề 5 năm, hôm trước có scandal đánh nhau, không biết hiện tại ra sao rồi.

Hạ Dương rốt cuộc là người mang đồ uống cho Lăng Triệt Úy, cậu nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, mỉm cười mời lịch sự

-Gì đây? Tôi gọi Sangria mà! Cậu mang cái chết tiệt gì đây! Lỗ tai cậu có vấn đề à!

-Thật xin lỗi. Lúc trước là quý khách đã gọi Sangria, tôi đã mang đúng theo anh yêu cầu ạ.- Hạ Dương nói

Lăng Triệt Úy cười lạnh, đập hai tay xuống bàn, đứng lên nhìn cậu.

-Cậu là người mới hay sao có biết tôi là ai không?

Nói đoạn, hắn cầm lấy ly rượu hất thẳng lên người Hạ Dương, cậu có chút choáng váng, là lần đầu bị khách đối xử như vậy.