Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 66



Còn một tuần nữa là đến kỳ thi, câu lạc bộ street dance đã tạm dừng tập luyện để các thành viên tập trung ôn tập, lúc này Hạ Triêm cũng căng thẳng, dù sao cậu là người đội sổ trong kỳ thi học kỳ trước, với lại, do không có điểm quá trình kinh tế vi mô khó hơn cả thế, áp lực vô cùng lớn.

Mùa đông đã đến, nhưng không cảm thấy lạnh chút nào.

Cả cuối tuần, Hạ Triêm ngoan ngoãn ở trong phòng sách của Từ Vi Trần ôn tập đọc sách, ngoài ăn và ngủ, cậu thậm chí còn hiếm khi ra khỏi cửa phòng, sợ mình thi không tốt sẽ làm Từ Vi Trần mất mặt.

Sự ve vãn của Từ Vi Trần đã nhiều lần bị phớt lờ, trong cơn tức giận hắn đã mang cả Hạ Triêm và sách vào phòng ngủ.

Hạ Triêm vẫn rất bướng bỉnh, liên tục nói mình muốn đọc sách.

"Hạ Triêm Triêm, nếu như em không thỏa mãn thú tính của giáo sư, tôi sẽ đánh rớt em."

"Đệt! Từ Vi Trần, đồ cầm thú anh không thể làm thế!"

Từ Vi Trần xoa đầu v* cậu, ghé sát vào tai cậu: "Em đã nói tôi là cầm thú, tôi có gì mà không thể?"

Vì thế sướng cái đã.

Sau khi chơi xong, Hạ Triêm dùng mũi chân móc vào eo Từ Vi Trần, hỏi hắn: "Giáo sư Từ, thật sự không thể khoan dung cho em sao?"

"Hạ Triêm Triêm, tại sao em không tin bản thân có thực lực đó?"

Hạ Triêm đương nhiên không tin, thành tích học kỳ trước của cậu kém như vậy, làm sao có thể bù đắp lại chỉ trong vài tháng.

"Được rồi được rồi..." Cậu nhảy xuống giường, "Em đi đọc sách."

Từ Vi Trần chặn eo cậu lại, kéo cậu về trên giường, "Bây giờ em hơi căng thẳng quá độ, phải thả lỏng một cách thích hợp."

"Lúc này còn thả lỏng? Anh thật sự không sợ em làm mất mặt anh."

Hắn đưa quần áo cho cậu, nói: "Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo."

Hạ Triêm đi cùng Từ Vi Trần ra khỏi cửa, nhìn thấy một anh đẹp trai rất cao đến chào hỏi, hỏi hắn: "Ai vậy anh?"

Từ Vi Trần nói: "Hàng xóm bên cạnh, hình như là thành viên của ban nhạc nào đó, họ Quý."

"Chơi trong ban nhạc á? Vậy thì giới thiệu cho em đi!"

Từ Vi Trần mỉm cười nói: "Không cần thiết."

Đường phố tối nay vô cùng náo nhiệt, người biểu diễn đường phố thường trú ở đây, không biết đốt pháo để ăn mừng gì đó hoà cùng với cơn gió mát lành trong đêm đầu đông, mọi thứ đều thật dễ chịu.

"Hôm nay không phải thứ bảy sao? Sao ít người thế anh?" Hạ Triêm hỏi Từ Vi Trần.

Bình thường vừa đến cuối tuần nơi này luôn đông đúc, hôm nay lại khá vắng vẻ, chỉ có vài ba người qua lại trên đường.

Hạ Triêm nhìn bộ lễ phục mà Từ Vi Trần mặc hôm nay, nhìn mái tóc được chải chuốt cực kỳ gọn gàng của hắn dù rõ ràng không phải giờ làm việc, trong lòng dần dần có linh cảm.

Cậu không chắc những gì mình đang nghĩ có đúng hay không, nhưng trái tim đã bắt đầu đập thình thịch, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

"Từ Vi Trần, anh không phải là..."

Cậu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn, tim đập càng lúc càng nhanh.

Đang lúc nói chuyện, người biểu diễn đường phố bất ngờ dừng bài hát vui tươi sôi nổi và thay vào đó là một giai điệu lãng mạn.

Xa xa pháo hoa càng lúc càng rực rỡ, ánh sáng đủ mọi màu sắc tô điểm cho đôi mắt Hạ Triêm sáng lấp lánh, tất cả người qua đường dừng bước, dần dần tạo thành một vòng tròn xung quanh hai người.

Hạ Triêm đầu óc rối bời, hóa ra pháo là vì cậu, màn biểu diễn là vì cậu, đến cả những người qua đường này cũng đều là vì cậu.

Những điều tốt đẹp và may mắn này không phải là ngẫu nhiên, chúng là những kỳ tích được Từ Vi Trần đắp nặn lên.

Từ Vi Trần quỳ một chân trước mặt cậu, lấy hộp nhẫn từ trong túi ra và đưa đến trước mặt Hạ Triêm.

Cho tới tận bây giờ, cậu vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, hoàn toàn không có cảm giác chân thực, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Từ Vi Trần sẽ cầu hôn mình vào thời điểm này, đúng là làm cho cậu trở tay không kịp.

Từ Vi Trần chân thành nhìn Hạ Triêm, "Kế hoạch ban đầu là cầu hôn em khi chỉ có hai ta, nhưng tôi biết em thích trở thành tiêu điểm, em thích cảm giác được người khác ngắm nhìn."

Hắn nói rất đúng, Hạ Triêm thực sự thích cảm giác được cầu hôn trước mặt mọi người, như thể cả thế giới đang chứng kiến tình yêu của họ.

Từ Vi Trần dịu dàng nói: "Gả cho tôi nhé, Hạ Triêm."

Hạ Triêm hạnh phúc đến nước mắt sắp chảy ra, nói liên thanh: "Em bằng lòng em bằng lòng em hết sức bằng lòng!"

Cậu để Từ Vi Trần đeo nhẫn cho mình, kích cỡ vừa vặn, họ ôm hôn nhau trong tiếng vỗ tay chúc phúc.

Có rất ít rất ít khoảnh khắc như vậy trong đời, Hạ Triêm ôm chặt Từ Vi Trần, muốn cố gắng hết sức để cảm nhận sự xúc động và bất ngờ vào giờ phút này.

"Hạ Triêm Triêm, sao lại khóc?"

Hạ Triêm lau nước mắt, "Không được, em muốn rút lại lời vừa nói, nếu thi cuối kỳ anh không cho em qua môn thì em sẽ không gả cho anh đâu."

Từ Vi Trần khẽ cười, "Đeo nhẫn vào rồi thì không được phép đổi ý."

"Vậy lỡ rớt thật thì sao đây?"

Từ Vi Trần nói: "Rớt thì thi lại."

"Thi lại không qua thì sao?"

"Học lại."

"Học lại lại không qua thì sao?"

"Tôi kèm riêng cho em."

"Vậy nếu vẫn không thể vượt qua kì thi thì sao?"

Từ Vi Trần nói: "Tôi nuôi em."

"Từ Vi Trần, anh tốt quá đi!"

Hạ Triêm nhảy lên, treo cả người trên người hắn.