Cô Phương Bất Tự Thưởng

Quyển 2 - Chương 64



Đúng là Kỳ Điền đang lâm vào cảnh ngộ thực sự nguy hiểm.

Từ khi lênnắm đại quyền, thái độ của Hà Hiệp với những đại thần Vân Thường cônglao hiển hách cũng dần thay đổi, Tuy Hà Hiệp vẫn liên tục ban thưởng,nhưng khoảng cách giữa họ xa lạ hơn nhiều. Kỳ Điền là người thông minh,sao lại không nhận ra Hà Hiệp đang xây dựng thế lực của mình? Đề bạtThôi Lâm Giám thống lĩnh đạo quân Cam Phượng chính là một ví dụ điểnhình.

Điều nàycũng có nghĩa, tương lai khi Hà Hiệp lập tân quốc, chắc chắn sẽ khônglấy Vân Thường làm nền tảng, ý rõ ràng rằng con dân tứ quốc hoàn toànbình đẳng như nhau.

Đối với người Vân Thường, đấy là việc vô cùng tồi tệ.

Sở Bắc Tiệpđêm khuya bí mật xuất hiện, đúng lúc Kỳ Điền đang rối bời vì những lờichỉ trích của Hà Hiệp. Cũng không biết tại sao, khi Sở Bắc Tiệp xuấthiện trước mắt như thần tướng hạ phàm, Kỳ Điền đã không hề hô gọi thịvệ.

Trấn Bắcvương mai danh ẩn tích bao lâu, gần như đã trở thành một câu chuyện thần thoại trong dân gian. Vậy mà, kẻ tử thù của Hà Hiệp lại đột nhiên đứngngay trước mắt Kỳ Điền, hùng hồn nói năng, thật ngoài sức tưởng tượng.Đây là điều Kỳ Điền chưa bao giờ ngờ tới.

Cũng không thể nói rằng, những lời của Sở Bắc Tiệp là hoàn toàn vô lý.

“Kỳ đạitướng quân đã tận mắt chứng kiến những thủ đoạn của Hà Hiệp đối phó vớiQuý gia. Quý gia và cả Vân Thường đã bị hủy hoại trong tay hắn, tươnglai cũng không thể đảm bảo rằng Kỳ đại tướng quân sẽ không bị hủy hoạibởi tay Hà Hiệp. Kỳ đại tướng quân xuất thân từ vương tộc Vân Thường,chẳng lẽ lại không tính một đường lui cho gia tộc mình?”

Kỳ Điền hạgiọng nói: “Ngươi đừng hòng dùng kế ly gián, ta chẳng có chỗ nào khôngphải với tiểu Kính An vương, làm gì có chuyện tiểu Kính An vương sẽ đốiphó với ta?”.

Thấy nhữnglời vừa rồi của mình vẫn chưa đủ sức nặng, nụ cười của Sở Bắc Tiệp càngthêm ý nhị: “Thế Diệu Thiên công chúa có chỗ nào không phải với HàHiệp?”.

Cả người Kỳ Điền như đông cứng: “Công chúa điện hạ vì sinh khó mà quy tiên”.

Cứ tưởng SởBắc Tiệp sẽ tiếp tục khiêu khích, không ngờ chàng chỉ buồn bã thở dài:“Kỳ đại tướng quân nghĩ như thế thì bản vương còn có cách gì? Anh hùnghảo hán, phải được chết oanh liệt nơi chiến trường, chứ như Quý ThườngNinh thì sao có thể nhắm mắt?”.

Sở Bắc Tiệpmình vận áo đen, nhưng toát lên vẻ quang minh chính đại. So với vẻ phong lưu khoáng đạt của Hà Hiệp, Trấn Bắc vương lại cam đảm, anh hùng theomột cách khác.

Kỳ Điền nhìn theo dáng hình Sở Bắc Tiệp rời đi, tay vẫn đặt trên cán kiếm.

Sở Bắc Tiệpnửa đêm xuất hiện mà không ra tay với Kỳ Điền, hoàn toàn khác với cảnhngộ của Thôi Lâm Giám, nếu biết được chuyện này, e là Hà Hiệp sẽ càngthêm nghi ngờ.

Do dự hồi lâu, cuối cùng Kỳ Điền đã không làm kinh động đến đám thị vệ.

Chủ soái và đại tướng nghi ngờ nhau đến mức này, thực khiến người ta lạnh lòng.

Kỳ Điền đờđẫn qua được một đêm, trời còn chưa sáng, đã thấy một binh lính chạy vào bẩm báo: “Đại tướng quân, không hay rồi, phạm nhân trong nhà lao dướinước đã trốn thoát rồi!”.

“Cái gì?” Kỳ Điền cả đêm không ngủ, giờ lại bật dậy, mắt trợn trừng, thét hỏi: “Trốn thế nào? Đã sai người đuổi theo chưa?”.

“Hình nhưtrốn theo đường nước ngầm, hàng rào sắt dưới nước đã bị bung ra, cũngkhông biết hắn làm thế nào mở được phòng giam. Đại tướng quân, chúng tacó nên lập tức bẩm báo việc này với tiểu Kính An vương?”

Kỳ Điền đờđẫn hồi lâu, trầm giọng: “Việc này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.Các ngươi giữ kỹ cái miệng, ta tự có dự liệu”. Đuổi hết đám cận vệ rangoài, Kỳ Điền dậy mặc xiêm y, ngồi không được, đứng cũng chẳng xong,khuôn mặt rầu rĩ. Ra trận giết địch, phải đổ bao nhiêu máu cũng chẳng nề hà, nhưng những chuyện chốn quan trường, thật khiến người ta phiềnmuộn.

Đúng thật là nhà dột gặp mưa rào.

Vương cung Quy Lạc.

Trên đạiđiện, Đông Chước đang bẩm báo với Hà Hiệp: “Mật thám phát hiện thấyNhược Hàn xuất hiện ở Bắc Mạc, hình như đang bí mật chiêu mộ binh mã”.

“Nhược Hàn?Cứ để hắn chiêu mộ”, Hà Hiệp chẳng buồn để ý, “Ta đang mong có ngườichiêu mộ bọn phản loạn đó lại, để quét sạch một đám. Yên tâm, ta tự cócách đối phó với Nhược Hàn”.

Hà Hiệp vẫn chưa hề biết Tắc Doãn đã được cứu ra.

Hôm đó hắngiữ mạng Tắc Doãn lại, là để sau này dùng đến. Ảnh hưởng của vị thượngtướng quân này đối với Bắc Mạc cũng giống như ảnh hưởng của Sở Bắc Tiệpvới Đông Lâm. Giữ lại tính mạng của Tắc Doãn, để đề phòng đến ngày sautàn quân Bắc Mạc tập hợp lại phản kháng.

Khắp trêndưới Bắc Mạc đều tưởng Tắc Doãn đã hy sinh vì nước, thử hỏi, nếu Thượngtướng quân Tắc Doãn mà tướng sĩ Bắc Mạc một lòng kính yêu bị đẩy ra phía trước, dao sắc kề cổ, thì lòng quân Bắc Mạc có đại loạn một phen?

Quân bài quan trọng, phải giữ lại dùng lúc quan trọng. Đó là một trong những sách lược ra tay là thắng của Hà Hiệp.

“Kỳ Điền đại tướng quân cũng vừa gửi tấu báo đến. Kỳ đại tướng quân nói không dámchậm trễ quân lệnh, chỉ là gần đây đạo quân Vĩnh Thái đột nhiên xuấthiện bệnh lạ, binh sĩ người nào người nấy tay chân uể oải, cả người ngứa ngáy…”

“Hừ!”, Hà Hiệp lạnh lùng, “Còn dám quanh co. Nếu đã là bệnh, thì đã xác định được bệnh gì hay chưa?”.

Đông Chướclàm việc rất cẩn thận, trả lời cũng thành thực: “Có vẻ như không phải Kỳ đại tướng quân đang quanh co. Hình như cùng một lúc các doanh trại VânThường đều xảy ra tình trạng này, ban đầu mọi người lo là dịch bệnh, may mà bệnh cũng không nặng, không ai mất mạng”.

Hà Hiệp nghe thế thì quan tâm hẳn lên: “Đã kiểm tra quân lương chưa?”.

“Đã kiểm tra rồi, nhưng không hề có vấn đề gì. Xem ra nguyên nhân không bắt đầu từ quân lương.”

Hà Hiệp cười lạnh lùng: “Kiểm tra không ra thì càng đáng nghi. Chẳng lẽ ngươi quênbên cạnh Sở Bắc Tiệp có ai? Các đại doanh đều xảy ra vấn đề, thì khôngphải là chuyện của một đội quân lương. Gan cũng to bằng trời, dám vàohẳn đất Vân Thường ta”.

Đông Chướcnghe Hà Hiệp đang ám chỉ đến Sính Đình, cả người chấn động, nhưng lạicau mày: “Dám động thủ vào quân lương, việc này hoàn toàn không thể,chẳng lẽ bọn họ có bản lĩnh vào tận Thả Tây phá hoại?”.

Quần thần trên điện, đặc biệt là các võ tướng đều lắc đầu không tin.

Hà Hiệp cũng biết Đông Chước nói có lý, suy nghĩ giây lát, sắc mặt bỗng đổi, hét lên: “Mang bản đồ ra đây!”.

Giở bản gồ,Hà Hiệp nhìn qua một vòng, ngón tay chỉ vào một điểm, cố nén giận: “Thếnày mà bọn chúng cũng nghĩ được ra để thừa cơ lợi dụng”.

Quần thầnđều ở bên dưới, có dướn cổ lên cũng không nhìn thấy Hà Hiệp đang chỉ đến chỗ nào trên bản đồ. Đột nhiên lại nghe Hà Hiệp hỏi: “Ai là thủ thànhcủa thành Thả Nhu?”.

Có người vội vàng tra bảng danh quan lại, bẩm báo: “Là Phiên Lộc”.

Hà Hiệp vừanghe, biết là người của Quý Thường Thanh thì càng chắc chắn với suy đoán của mình, liền gấp bản đồ, trầm giọng: “Sở Bắc Tiệp chắc chắn đang ởVân Thường. Lập tức chuẩn bị hành trang, ta sẽ dẫn binh trở về VânThường!”.

Hà Hiệp kiêu dũng thiện chiến, chưa từng thất bại. Nói tới việc dẫn binh chinhchiến, hắn tác phong sấm rền gió cuốn, vô cùng hùng mãnh. Dù còn nghingờ nhưng quần thần cũng chẳng dám can gián, lần lượt cao giọng hô vang.

Các tướng võ biết rằng ra trận là có thể lập được công lao thì càng nắm chặt tay, hưng phấn vô cùng.

Hà Hiệp nóivới Phi Chiếu Hành: “Chiếu Hành, Quy Lạc vẫn chưa ổn, ngươi làm việc cẩn trọng, ta để ngươi lại trông coi mọi việc. Đội tinh binh giữ thành ởđây, giao hết cho ngươi quản lý. Lần này tướng sĩ của đạo quân Úy Bắc sẽ theo ta thân chinh”.

Phi Chiếu Hành lạnh cóng cả người.

Chỉ đôi bacâu, Hà Hiệp đã lột sạch binh quyền của Phi Chiếu Hành, cả mấy tướng sĩmà hắn phải mất công lung lạc cũng nhất loạt bị điều đi. Nếu trước khixuất chinh, Hà Hiệp để lại một mật lệnh xử lý, thì Phi Chiếu Hành saogiữ nổi cái mạng của mình.

Phi Chiếu Hành nắm chặt bàn tay, sắc mặt vẫn không hề thay đổi, nhận lệnh của Hà Hiệp.

Hà Hiệp nhận lấy ấn soái từ Phi Chiếu Hành, binh quyền của đạo quân Úy Bắc giờ đãnằm trong tay hắn. Hắn gật đầu nói: “Mọi người mau chuẩn bị đi, ba canhgiờ sau sẽ xuất phát ở cổng thành”.

Quần thần dạ vâng, lập tức tản đi.

Phi Chiếu Hành một mình ra khỏi cổng cung, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi: “Phi tướng quân, xin dừng bước!”.

Hắn quayđầu, hóa ra là trưởng thị vệ của Hà Hiệp đang dẫn theo bốn, năm thị vệđuổi theo, tươi cười nói với Phi Chiếu Hành: “Tiểu Kính An vương có dặnđể Phi tướng quân cai quản đội tinh binh giữ thành, ta phụng lệnh dẫnTướng quân đi tiếp nhận”. Trưởng thị vệ thần thái tự nhiên, cứ tưởng sẽkhông để lộ chút sơ hở nào.

Ai ngờ Phi Chiếu Hành vốn tinh hơn người, lại sớm nghi ngờ Hà Hiệp từ lâu.

Ánh mắt PhiChiếu Hành nhìn về phía mấy thị vệ sau lưng tên trưởng thị vệ kia, haitay họ buông xuống, nhưng chỉ cần động ngón tay là có thể tuốt kiếm. Phi Chiếu Hành sao có thể không nhận ra ý đồ của họ, xem ra Hà Hiệp đã hạlệnh xử lý hắn. Phi Chiếu Hành cười gằn trong lòng, song nụ cười ngoàimặt lại hân hoan vô cùng: “Được rồi, làm phiền huynh đệ đưa ta đi mộtchuyến”.

Họ lên ngựa, khi rẽ vào con ngõ, Phi Chiếu Hành nhanh chóng rút kiếm, đâm vào ngựctên trưởng thị vệ. Đối phương không ngờ hắn lại ra tay trước, chỉ kịpkêu lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã xuống ngựa.

Phi ChiếuHành giật dây cương, thúc ngựa quay đầu bỏ chạy. Mấy người còn lại thấyhắn chạy đi, mới đột nhiên tỉnh ngộ, hò hét đuổi theo. Vì Hà Hiệp hạlệnh chỉnh trang quân ngũ chờ ở cổng thành để xuất phát, nên cổng thànhđã mở toang. Phi Chiếu Hành mặc trang phục tướng quân, phi vèo ra đếnđó, các binh sĩ canh cổng vội vàng hành lễ. Họ còn chưa kịp ngẩng đầu,cả người lẫn ngựa của vị tướng quân kia đã phi như bay về phía xa.

Hà Hiệp nhận được tin, nổi khùng: “Có một việc nhỏ như thế mà làm không xong!”.

Nhưng đạiquân sắp xuất phát, Hà Hiệp chỉ có thể lệnh cho một phó tướng dẫn quântruy bắt Phi Chiếu Hành, còn mình, sau khi sắp xếp thỏa đáng những việc ở Quy Lạc thì khoác quân trang, đi ra cổng thành.

Thành Thả Nhu.

Vì Tắc Doãn bình an trở về nên tiếng cười vang vọng trong phủ thủ thành mấy ngày không ngớt.

Sở Bắc Tiệpvà Tắc Doãn từng là kẻ thù trên chiến trường, nhưng vì Sính Đình, DươngPhượng và vì thời cuộc loạn lạc, cuối cùng họ đã trở thành bằng hữu cùng chung hoạn nạn.

“Ta nhớ nhi tử quá.”

“Ta cũng thế.”

Nói đến nhi tử, cả hai đại tướng đều không tránh được tiếng thở dài.

Tắc Doãnnói: “Trấn Bắc vương còn hơn ta một chút, ít nhất cũng có Bạch cô nương ở bên. Dương Phượng và Khánh nhi đáng thương còn chưa biết ta được bìnhyên, không biết họ lo lắng đến mức nào”.

Đúng lúcSính Đình từ ngoài bước vào, liền che miệng cười nói: “Càng xa cách,càng mặn nồng. Dương Phượng đau lòng bao nhiêu, đợi đến lúc gặp đượcThượng tướng quân, tỷ ấy sẽ càng mừng vui bấy nhiêu”.

Sở Bắc Tiệplà người từng trải trong việc này, nên hoàn toàn hiểu được cảm nhận củaTắc Doãn, bèn an ủi: “Cũng không có cách nào, binh lực ở Đông Lâm rấtít, để tránh sự chú ý của quân Vân Thường, chúng ta phải cố gắng khôngđược liên lạc với họ”.

Lúc này, Phiên Lộc cũng dắt theo Túy Cúc đi vào, thấy Sở Bắc Tiệp, liền hỏi: “Khi nào Trấn Bắc vương lại đi gặp Kỳ Điền?”.

“Ta trốnđược ra ngoài, Kỳ Điền không thể bẩm báo với Hà Hiệp, giờ chắc đang đứng ngồi không yên. Món ăn đã nấu xong, phải bê lên bàn thôi”, Tắc Doãncười ha ha.

Sở Bắc Tiệpcũng đang có dự định này nên triệu tập mọi người, nói: “Việc không thểchậm trễ, chúng ta lại đi gặp Kỳ Điền một chuyến”. Lần này Sở Bắc Tiệpsẽ cùng đi với Mạc Nhiên và Tắc Doãn, Phiên Lộc ở lại trông coi Thả Nhu.

Phiên Lộc có chút buồn bã, lần trước chỉ đánh ngất hai tên lính gác, mà chưa giếtđược người nào nên vẫn ngứa ngáy chân tay, không ngờ lần này lại phảingồi nhà.

Túy Cúc ômngực nói: “Hay quá, hay quá, khỉ bị nhốt trong lồng rồi”. Nói xong, nàng nhìn qua phía Phiên Lộc. Sở Bắc Tiệp không để Phiên Lộc mạo hiểm, trong lòng Túy Cúc rất vui.

Họ lại xuấtphát giống như lần đầu. Trước khi đi, Sính Đình nói với Sở Bắc Tiệp:“Vương gia đi nhanh rồi về, thiếp cứ có cảm giác lo lắng bất an”.

Sở Bắc Tiệpmỉm cười đáp: “Không có ta bên cạnh, tất nhiên nàng sẽ thấy bất an. Yêntâm, ta sẽ sớm trở về”. Sau đó, chàng khẽ hôn lên gáy Sính Đình. SínhĐình nhắm mắt, ngoan ngoãn đón nhận.

Phiên Lộcđứng cạnh cười nói với Túy Cúc: “Nàng nhìn người ta mà xem, sao mà thânthiết thế. Lần trước ta chỉ muốn giữ tim cho nàng.. Thế mà…”. Lời cònchưa dứt, Phiên Lộc đã kêu ầm lên, rõ ràng phải nhận một đòn của TúyCúc.

Lần này họxuất phát từ sớm, khi đến doanh trại của quân Vĩnh Thái, trời vẫn cònsáng. Các phòng trong quân doanh này hầu như đều xây bằng gạch, có nhiều nơi yểm hộ hơn so với những doanh trại khác. Mấy người lặng lẽ lẻn vàodoanh trại. Nơi ở của Kỳ Điền hoàn toàn yên ắng, bên ngoài cũng chẳng có bóng ai, hình như đã bị Kỳ Điền đuổi đi hết. Sở Bắc Tiệp nhìn tình thế, cảm thấy có chút chắc chắn nên không ẩn nấp thêm mà tiến thẳng vàophòng Kỳ Điền.

Sở Bắc Tiệp ung dung cười nói: “Kỳ đại tướng quân đã nghĩ xong chưa? Hôm nay bản vương đến để nhận hồi âm”.

Kỳ Điền hạ giọng: “Trấn Bắc vương đã cứu Tắc Doãn thượng tướng quân?”.

Sở Bắc Tiệp mỉm cười không đáp.

“Trấn Bắc vương có biết, chỉ cần ta hô lên một tiếng, Trấn Bắc vương sẽ lập tức chết không có đất chôn”, Kỳ Điền hạ giọng hỏi.

Sở Bắc Tiệpvẫn mỉm cười, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Kỳ Điền, một lúc lâu mới hỏi: “Vậy tại sao Kỳ đại tướng quân không hô lên một tiếng?”. Từng cử chỉlời nói của Sở Bắc Tiệp đều mang phong thái vương giả, ngạo mạn nhìnthời cuộc, không chao đảo trước sóng to gió lớn.

Kỳ Điềntrừng mắt nhìn Sở Bắc Tiệp, cuối cùng cũng chùng xuống, thở dài: “Mấyhôm nay, ta đã nghĩ rất nhiều… Vốn dĩ ta dự định nếu Trấn Bắc vương quay lại lần nữa, ta sẽ liều mạng bắt lấy. Có thể tận trung tận lực vì VânThường, tính mạng này nào có đáng gì?”.

Trên mặt bàn trước mặt có hai bức thư đang mở, Kỳ Điền cầm một bức lên, đưa cho SởBắc Tiệp: “Nhưng ta là võ tướng hộ quốc, ghét nhất kẻ phản bội. Trấn Bắc vương hãy xem… Nếu không phải bức thư này, e là gặp Trấn Bắc vương, tađã gọi người tới rồi”.

Sở Bắc Tiệpcầm bức thư, cúi xuống xem người gửi, bên trên viết rõ ba chữ “Phi Chiếu Hành”, nét chữ nguệch ngoạc, rõ ràng viết trong lúc vội.

“Phi Chiếu Hành này chẳng phải chính là đại tướng tâm phúc bên cạnh Hà Hiệp sao?”.

“Đúng thế,trên này có cả ấn của Phi Chiếu Hành, không thể là giả.” Kỳ Điền gậtđầu, khuôn mặt thoáng sự phẫn nộ và đau đớn không nói nên lời, giọngkhản đặc, “Trong thư, Phi Chiếu Hành nói đến việc Hà Hiệp đã… đã hạichết Diệu Thiên công chúa như thế nào”.

Sở Bắc Tiệphiểu ra ngay lập tức, trong lòng thầm ngạc nhiên sao bức thư này lại đến đúng lúc thế, rồi đọc kỹ một lượt từ đầu đến cuối. Trong lúc vội vã,Phi Chiếu Hành vẫn không hề lộn xộn mà miêu tả vô cùng sinh động vàtường tận việc Hà Hiệp giam lỏng rồi bức tử Diệu Thiên công chúa ra sao, vô cùng bi thảm, khiến một người ngoài như Sở Bắc Tiệp cũng thấy khôngthể chịu đựng, huống hồ là vị đại tướng bao nhiêu năm trung thành hếtmực với vương tộc Vân Thường?

Nếu PhiChiếu Hành viết mười lá thư như thế, gửi đến tay tất cả các đại tướngVân Thường thì cảnh ngộ của Hà Hiệp đã thực sự gặp nguy hiểm. Chỉ làkhông biết tại sao Phi Chiếu Hành lại đột nhiên phản bội Hà Hiệp, màđoạn tuyệt đến mức này.

Kỳ Điền đợi Sở Bắc Tiệp đọc xong bức thư của Phi Chiếu Hành, chợt hỏi: “Trấn Bắc vương từ Thả Nhu tới đây?”.

Lời hỏithẳng của Kỳ Điền khiến một người điềm tĩnh như Sở Bắc Tiệp cũng phảigiật mình, vội hỏi: “Kỳ đại tướng quân làm sao biết được?”.

Kỳ Điền đưabức thư thứ hai trên bàn cho Sở Bắc Tiệp: “Bức thư này gần như đến cùngmột lúc với bức thư của Phi Chiếu Hành. Hà Hiệp muốn ta lập tức dẫn binh xuất phát, trợ giúp hắn tấn công thành Thả Nhu. Hừ, ta chỉ muốn gặp hắn trực diện, đánh cho hắn tan tác một trận!”.

Sở Bắc Tiệp gần như giằng lấy bức thư: “Hỏng rồi!”.

Hà Hiệp dẫn binh bao vây thành Thả Nhu đúng lúc Sở Bắc Tiệp để Sính Đình ở lại đó!

Dù tronglòng vô cùng sốt ruột, nhưng Sở Bắc Tiệp vẫn bình tĩnh hỏi Kỳ Điền: “Kỳđại tướng quân có thể chỉ huy cánh quân Vĩnh Thái đối phó với Hà Hiệpkhông? Nếu tướng sĩ Vĩnh Thái không tuân theo lệnh thì làm thế nào?”.

Kỳ Điền hiểu rằng đã có chuyện xảy ra, bèn nói thẳng: “Quân Vĩnh Thái đều là con dân Vân Thường, chỉ cần ta đọc cho họ bức thư của Phi Chiếu Hành, đảm bảosẽ không còn ai dốc sức cho Hà Hiệp nữa. Chẳng giấu gì Trấn Bắc vương,từ khi chiếm được Bắc Mạc, Đông Lâm và Quy Lạc, chúng dân Vân Thườngcàng lúc càng bị xem thường”.

“Được!”, Trấn Bắc vương nói, “Vậy Kỳ đại tướng quân hãy lập tức theo ta đến Thả Nhu, đối kháng với Hà Hiệp”.

“Đương nhiên là ta muốn tiến thẳng tới Thả Nhu quyết chiến một trận với Hà Hiệp,nhưng hận một nỗi gần đây binh sĩ của ta mắc bệnh lạ, ai nấy chân tay rã rời uể oải, còn không trèo được lên lưng ngựa.”

Biết chắcchuyến đi này sẽ lôi kéo được Kỳ Điền, nên Sở Bắc Tiệp đã sớm bảo SínhĐình chuẩn bị thuốc giải. Chàng nói với Kỳ Điền: “Kỳ đại tướng quânkhông phải lo việc này, bản vương đã mang sẵn thuốc giải, chỉ cần phavới nước mỗi người uống một ngụm, đảm bảo sẽ khỏe lại như trước”, rồi vỗ vào tay nải trên lưng.

Kỳ Điền há miệng, hoàn toàn tỉnh ngộ.

“Còn mộtviệc nữa”, Kỳ Điền cau mày, “Không phải ta đánh giá thấp khả năng củaTrấn Bắc vương, nhưng Hà Hiệp không hề đơn giản, lại dẫn theo hai cánhquân bao vây thành Thả Nhu. Quân Vĩnh Thái của ta chỉ bằng một nửa binhlực của Hà Hiệp, e rằng không thể địch nổi. Tuy phần lớn hai đạo quântrong tay Hà Hiệp đều là con dân Vân Thường, nhưng hai bên đối đầu, đâucó cơ hội nói rõ nguồn cơn?”.

Sở Bắc Tiệpnhớ đến Sính Đình, lòng như lửa đốt, bàn tay nắm chặt Thần uy bảo kiếm,mồ hôi như đang túa ra, lạnh toát. Biết Kỳ Điền hoàn toàn có lý, suynghĩ giây lát, Sở Bắc Tiệp hỏi: “Gần đây ngoài đạo quân Cam Phượng, hình như còn có cánh quân Vĩnh Tiêu?”.

“Đúng thế.Trước đây khi tấn công Đông Lâm, cánh quân Vĩnh tiêu đã bị tiêu diệthoàn toàn, quân Vĩnh Tiêu hiện tại là đội quân do các hàng binh tập hợpmà thành.”

“Binh sĩ ở đâu là chính?”

Trong lòngthầm hâm mộ Sở Bắc Tiệp am hiểu binh pháp, nhạy cảm hơn người, Kỳ Điềnvội đáp: “Phần đông là hàng binh của Bắc Mạc và Đông Lâm, binh sĩ QuyLạc chiếm không nhiều. Hà Hiệp sợ họ không phục nên đặc biệt ưu đãi,lương bổng đều gấp đôi chỗ khác. Có điều, Thường Lượng tướng quân thốnglĩnh cánh quân này vô cùng trung thành với Hà Hiệp, dù có đọc bức thưcủa Phi Chiếu Hành, hắn cũng chưa chắc hận Hà Hiệp như chúng ta”.

Sở Bắc Tiệp cười vang: “Thế thì sợ gì?”. Sở Bắc Tiệp bước ra cửa, gọi khẽ: “Các vị vào đây”.

Mấy đại tướng đang mai phục bên ngoài nghe thấy Sở Bắc Tiệp gọi, biết việc đã thành, lần lượt bước vào phòng.

Việc vô cùng cấp bách, Sở Bắc Tiệp nhanh chóng sắp xếp: “Hà Hiệp đang dẫn theo haiđạo quân xông đến Vân Thường, có thể tấn công thành Thả Nhu bất cứ lúcnào. Ta và Kỳ Điền đại tướng quân sẽ lập tức dẫn theo cánh quân VĩnhThái tiến về thành Thả Nhu. Ba mươi dặm về phía bắc của nơi này còn cócánh quân Vĩnh Tiêu, kẻ thống lĩnh là Thường Lượng, tâm phúc của HàHiệp, binh sĩ phần đông là người Đông Lâm và Bắc Mạc. Tắc Doãn, MạcNhiên hãy lập tức đột nhập vào doanh trại Vĩnh Tiêu, không từ thủ đoạngiết chết Thường Lượng, giành lấy cánh quân này”.

Biết Hà Hiệp sắp tấn công thành Thả Nhu, ai nấy đều lo lắng. Tắc Doãn và Mạc Nhiênmang theo trọng trách, không dám lơ là, nhận lệnh của Sở Bắc Tiệp, đingay lập tức.

Sở Bắc Tiệp hít một hơi thật sâu, nhìn Kỳ Điền: “Kỳ đại tướng quân, chúng ta đi báo thù cho Diệu Thiên công chúa”.

Sính Đình, nhất định nàng phải đợi ta trở về.