Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 49: Thư Sinh điên, Phạm Bỉnh cuồng . .



Lại nói Thư Sinh thấy Phạm Khinh Ba nói chuyện với mọingười xong thì quay người lại, mặt mũi tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.Trong lòng kinh hãi, hắn lập tức chạy tới ôm lấy nàng vừa đột nhiên té xỉu, rồiluống cuống tay chân ôm nàng vào trong phòng đặt xuống giường.

Phạm Bỉnh cũng sợ đến mặt trắng nhợt, vội vàng đặt haingón tay lên trên cổ tay trái của nàng.

“Thế nào? Có bị trúng độc không?” Thư Sinh sốt ruộthỏi.

Phạm Bỉnh lắc đầu, sốt ruột đến mồ hôi tuôn ròng ròng.Hắn bối rối ngẩng đầu nhìn Thư Sinh “Không phải độc, cũng không có bị tổnthương, mạch tượng này ta chưa từng gặp”.

Thư Sinh không tin, đẩy tay Phạm Bỉnh ra rồi tự mìnhbắt mạch. Lần đầu tiên Phạm Bỉnh không thèm để ý chuyện bị Thư Sinh lấn át, chỉmột lòng hy vọng hắn có thể nhìn ra mạch tượng mà mình không nhận thấy. Ai ngờThư Sinh cũng ngẩng đầu với vẻ mặt nghiêm trọng, mắt tối sầm.

“Thế nào? Thư phu nhân không có việc gì chứ?” Mắt nhìnthấy biến cố phát sinh, mấy người giang hồ kia cũng vây quanh quan tâm hỏi.

Phạm Bỉnh trong lòng sốt ruột, há mồm chửi mắng: “Đừngcó mà mèo khóc chuột ! Đều là tại các ngươi! Nếu chủ nhân ta gặp chuyện gìkhông may thì ta giết cha mẹ các ngươi, dâm loạn vợ con các ngươi, đào phần mộtổ tiên chín họ nhà các ngươi! Vẫn còn lo lắng ở đây làm gì? Ai khinh công tốtnhất còn không đi mời đại phu đến?!”

Mọi người biết hắn nóng lòng nên cũng không so đo cáchdùng từ, có một vị cao thủ danh hiệu Đạp Tuyết Vô Ngân đã lên tiếng đi.

Đầu óc Thư Sinh hoàn toàn rối loạn giờ phút này đã hơitỉnh táo hơn, hắn lấy trong ngực ra một cái bình sứ, dốc một viên hộ tâm hoàncho Phạm Khinh Ba ăn. Thấy nàng còn có thể nuốt, hô hấp ổn định thì sương mờtrong mắt rốt cục dần dần tan đi. Dù sao lớn tuổi hơn nên so với Phạm Bỉnh thìhắn bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng văn minh hơn rất nhiều “Thủ Hằng đừng nhưvậy, ngươi vẫn còn nhỏ, dâm loạn vợ con người ta là không đúng”.

Này này! Ý tứ là nếu trưởng thành thì dâm loạn vợ conngười ta được à? Từ từ đã, dâm vợ cưỡng con đồng thời giết cha mẹ họ, đào phầnmộ tổ tiên cũng được luôn? Ngân Thư Sinh không phải được gọi là nhân đức bậc nhấtthiên hạ sao? Cái kiểu vì tình riêng mà mà làm việc sai trái bao che khuyếtđiểm hùa theo người thân ở đâu ra thế hả?

Trong khi mọi người đang rất thương tiếc cho một thếhệ hiền tài đã sụp đổ thì cũng không tránh khỏi phỏng đoán, chắc chắn là bị ácphụ kia lôi kéo đến chỗ hư hỏng đúng không? Ai~, chẳng trách cổ nhân có nói lấyvợ thì lấy người hiền. Theo như lệ thường thì lấy phải ác phụ này quả thực làthanh danh một đời sẽ bị hủy hoại hết a.

“A —”

Theo một chuỗi tiếng la giật mình, Đạp Tuyết Vô Ngânđã trở về, mỗi một tay xách một vị đại phu.

“Làm sao phải tìm hai người?” Mọi người hỏi.

“Để ngừa vạn nhất”. Hắn cũng không muốn nói là bị ánhmắt như hóa thành lang thành hổ của hai tên Thư Sinh Phạm Bỉnh này hù dọa, sợmột người không chẩn đoán ra nguyên nhân sinh bệnh liền giận chó đánh mèo vớihắn. Nếu cả hai người đều không tìm ra thì chuyện cũng không liên quan hắn nữa.Hắn liền hai người hai tay, cũng không thể bắt mồm hắn ngậm thêm một người nữachứ?

Hai vị đại phu kinh hồn không thôi, sau khi rơi xuốngđất vẫn còn gào thét: “Bắt cóc à! Giết người à! Cứu mạng a!”

“Im lặng!” Phạm Bỉnh mỗi tay túm một người, kéo bọn họđến trước mặt Phạm Khinh Ba “Chẩn bệnh đi!”

Đại phu đáng thương rốt cục hiểu không phải là bắtcóc, chỉ là đến khám bệnh tại nhà thôi bèn thở hổn hển mấy hơi, lau mồ hôi hộttrên trán. Khi ổn định an tâm rồi thì mới hỏi: “Người bệnh chính là vị nàysao?”

Phạm Bỉnh trợn mắt “Chuyện rõ ràng như vậy còn muốnhỏi? Lang băm! Tống cổ hắn ra! Người kế tiếp!”

Vì vậy đại phu số một đáng thương vừa mới ổn định tinhthần lại bắt đầu lâm vào hoảng sợ.

Đại phu số hai đáng thương trơ mắt nhìn số một liềnbiến mất trước mắt mình như vậy thì bị hù dọa tuôn mồ hôi ròng ròng, run rẩytiến lên. Rút ra bài học trước nên sửa thành câu hỏi: “Người bệnh thế nào rồi?”

Phạm Bỉnh lần thứ hai trợn mắt “Chúng ta mà biết bịlàm sao thì còn tìm ngươi làm gì? Lang băm! Đuổi hắn đi! Người tiếp!”

Đạp Tuyết Vô Ngân khóe miệng giật giật mà nói: “Khôngcó người tiếp theo”. Xem ra hắn cần phải luyện thêm công phu dùng miệng thangười rồi.

May mà Thư Sinh coi như còn tỉnh táo mà nói bệnh trạngvới đại phu: “Nương tử nhà ta vừa rồi đột nhiên mặt không có chút máu mà téxỉu. Không phải trúng độc, cũng không bị thương, hô hấp vẫn bình thường, cóđiều là đã qua một chung trà nhưng mãi chưa tỉnh dậy”.

Đại phu rốt cục chậm chạp bước đến, cuối cùng cũng cómột vị hiểu được tiếng người a. Ông ta tiến lên kiểm tra một lượt, thấy trênmặt Phạm Khinh Ba dần dần bắt đầu có huyết sắc thì trong lòng thở phào một hơi,có lẽ vấn đề hẳn là không lớn, bằng không hôm nay chỉ sợ mình không ra đượckhỏi nhà này. Sau đó mới dám ngồi xuống mà bảo “Ách, vị công tử này, lão phumuốn xem mạch”.

Thư Sinh gật đầu ra ta hiệu “Xin mời”.

Đại phu lại toát mồ hôi nữa. Ông ta đã lầm rồi, kẻ nàycũng không phải người bình thường gì. “Công tử, tay ngài”.

Thư Sinh mới phát hiện chính mình đang nắm cổ tay PhạmKhinh Ba làm cho đại phu không thể nào ra tay. Hắn vội vàng buông ra, rồi lạidặn dò một câu: “Ông nhẹ nhàng thôi”.

Đại phu thầm coi thường trong lòng, thế muốn xem mạchthì phải bóp chặt lắm à? Có thể ra sức xiết chặt tay sao? Ông ta yên lặng vươntay rốt cục đặt trên mạch. Chà, mạch tượng này . . . sau nhiều lần xác định,cuối cùng ông thu tay lại mà ngẩng đầu nói: “Vị phu nhân này có mạch tượng. ..”

“Rất kỳ quái đúng không?” Phạm Bỉnh cắt đứt lời củađại phu.

“Đây thực ra là. . .” Đại phu mở miệng lần thứ hai.

“Ta đã nói là rất kỳ quái mà!” Phạm Bỉnh ngắt lời lầnthứ hai.

Mọi người đứng xem mặt mũi giật giật, đại phu cũng hơixấu hổ, ngay cả Thư Sinh đều không nhịn được “Thủ Hằng, ngươi phải để đại phunói cho hết lời!”

Đại phu lại lau một giọt mồ hôi nói tiếp: “Mạch tượngnày . . .” rồi như chim sợ cành cong dừng lại cảnh giác nhìn Phạm Bỉnh. Sau khixác định hắn không có ý định nói tranh thì mới tiếp tục “Mạch tượng này đều đặn. . .”

“Mạch đập đều đặn, không ngưng trệ chút nào, như ngọclăn trên bàn. Nhưng trong lúc đó có cảm giác giật cục, quả thực là quái dị.”

Lần này thật sự không liên quan Phạm Bỉnh, mà là ThưSinh nói chen vào. Mọi người yên lặng nhìn về phía hắn.

Đến như tượng đất cũng có ba phần nổi cáu, lão đại phurũ tay áo “Ngươi ở đây định đùa lão phu à? Đều đã nhìn ra mạch tượng mà còn gọilão phu làm chi!”

“Chính vì mạch tượng này lúc đều lúc giật cục rất quỷdị thì mới tìm đại phu ngươi a đại phu!” Thư Sinh Phạm Bỉnh trăm miệng một lờicùng lên tiếng.

“Các ngươi —— ” Lão đại phu dậm chân, thiếu chút nữanghẹt thở.

Lại nghe được phía sau một ai đó hỏi: “Lúc đều lúcgiật, chẳng lẽ là hỉ mạch?”

“Oa oa, cuối cùng cũng có người hiểu a!” Lão đại phumừng như điên, gần như trào nước mắt. Lão quay người đã muốn cầm tay người vừanói mà gọi “người nhà” nhưng lại bị hai bóng người nhanh chóng đánh bay. May màcòn được mấy vị đại hiệp đỡ lấy nên lão chăm chú nhìn lên, kẻ vừa nói đúng làngười hôn mê kia.

“Nương tử!” “Chủ nhân!”

Thư Sinh Phạm Bỉnh hai người trước sau đều lao tới,lại bị Phạm Khinh Ba mỗi người một đấm đẩy ra. “Tránh ra!”

Nàng chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu hỏi liên tiếp: “Đạiphu, vị nào là đại phu?”

Lão đại phu trốn ở phía sau mọi người, nói gì cũngkhông muốn đến gần hai nam nhân kia nữa.

Có vẻ trong lúc hôn mê Phạm Khinh Ba cũng đại kháinghe thấy hành vi bất đắc dĩ của hai người này, thấy thế đành phải đỡ trán màbảo: “Thư Sinh, Phát Bệnh, các ngươi ngoan, đi ra ngoài trước có được không?”

“Nhưng. . .” Hai người này vốn lo lắng hãi hùng hồilâu, khó khăn lắm mới thấy nàng đã tỉnh lại, sao có thể cứ như vậy mà rời đi?

Phạm Khinh Ba nhăn mặt lộ vẻ đau đớn mà yếu ớt nói: “Ôichóng mặt quá. Mấy người tập võ dương khí quá nặng làm ta chịu không nổi. Cácngươi mau đưa những vị có võ công này đi ra ngoài. . .”

“A được được, nương tử chờ, vi phu sẽ đuổi họ đi hết!”

Hai người Thư Sinh Phạm Bỉnh nhận lệnh đi ra, chântrước mới bước ra khỏi phòng thì Phạm Khinh Ba liền đổi sắc mặt mà nói với vịđại phu còn lại đang co rúm ở một bên vì khiếp sợ: “Đại phu nhanh lên! Đóng cửalại! Đừng để cho bọn họ đi vào!”

Đại phu sửng sốt một lát rồi mới phản ứng lại, lập tứclấy tốc độ hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác mà cấp tốc lao tới đóng cửa càithen.

Ngoài cửa, Thư Sinh đuổi mọi người đi xong, đột nhiênnhớ ra gì đó nên cả người ngây ra “Thủ Hằng, vừa rồi ngươi có nghe thấy gìkhông?”

Phạm Bỉnh toàn thân cũng cứng đờ, “Hình như là cái gì.. .”

Hai người không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau nhưngập ngừng muốn chứng thực.

Thư Sinh vẻ mặt nghiêm trọng “Thủ Hằng, vi phụ thìkhông nói làm gì rồi. Nhưng hình như nhiều lúc, rất nhiều người đều nói đầu viphu so với người bình thường không giống nhau. Ngươi thử nói xem, cái hỉ mạchkia là chỉ hỉ mạch ở trong đầu vi sư nghĩ sao?”

Vẻ mặt Phạm Bỉnh cũng nghiêm trọng “Đầu tiên, đối vớicâu nói thứ nhất của ngươi thì ta muốn trịnh trọng thanh minh, đó không phải‘hình như’ mà là ‘đích thực’ . Tiếp theo, đối với câu nói thứ hai của ngươi thìta nghĩ, mặc dù không biết hỉ mạch kia trong đầu ngươi là cái gì, nhưng theo tađược biết hỉ mạch này mà diễn đạt thì chỉ có một loại giải thích”.

Hai người lâm vào trầm mặc, lúc đó gió thu nhẹ nhàngthổi cuốn theo những chiếc lá khô rơi xuống trong ống tay áo hai người làm tăngcảm giác hiu quạnh lên gấp bội.

Không biết qua bao lâu, khi lão đại phu từ bên trongphòng đi ra thì thấy này hai người có lẽ đã hóa thành đá trong gió. Lão đại phumặc dù đối với hành vi bừa bãi của hai người này có chút khúc mắc, nhưng vẫnđứng cách rất xa rồi lên tiếng rất có đạo đức nghề nghiệp: “Chúc mừng chúcmừng.”

Nói xong, lại lần nữa dùng tốc độ hoàn toàn không phùhợp với độ tuổi mà chạy nhanh như chớp.

Thư Sinh và Phạm Bỉnh lúc này mới như tỉnh lại từtrong mộng, cả hai liếc mắt nhìn nhau rốt cục tuôn ra một tràng hoan hô nhảynhót vang trời dậy đất. “Ta sắp làm cha rồi!” “Ta sắp có tiểu chủ nhân rồi!”Niềm vui tới muộn làm cả hai u mê, hai người hí hứng cầm tay nhau nhảy tưngtưng, tay chân quay cuồng thiếu chút nữa vui mừng quá mà ứa nước mắt, cứ ởtrong sân mà quay hết vòng nọ đến vòng kia.

Ngược lại với bọn họ náo nhiệt ở trong sân, nữ nhândựa vào cạnh cửa lại lặng lẽ.

Phạm Khinh Ba vuốt cái bụng còn chưa nổi rõ, thở dàimột hơi mà bảo: “Con ơi con à, có khả năng mẹ của con sẽ khổ đây, lúc mang thaicũng không có ai để ý. Mắt thấy cha con và thúc thúc Phát Bệnh của con sẽ thừacơ tiêu tiền lúc mẹ có thêm con, sau này con phải hiếu thuận với mẹ nha . . .”

Ngoài miệng thì ai oán, trên mặt cũng hiện ra vẻ hạnhphúc thỏa mãn khó nén.

Giờ này khắc này, lần đầu tiên đối với phán quan địaphủ nàng không có oán trách không có mắng chửi mà chỉ có tràn đầy lòng cảmkích.

Không sớm một bước, không muộn một bước, hoàn toàn làđúng thời khắc đó, nàng nhập thân sống lại, sau đó mới nên duyên như vậy. GặpPhạm Bỉnh, gặp Thư Sinh, gặp sinh mệnh trong bụng này, thật quá may mắn. Làmsao nàng có thể không cảm kích trời xanh? Làm sao mà không cúng bái vận mệnh?

Trong sân có hai vị thoạt nhìn như ngốc đến tột đỉnh,hơn nữa trong bụng lại có tiểu sinh mệnh còn chưa biết giới tính. Những thứquan trọng nhất trong đời nàng đều đã có được, đều viên mãn. Đây sẽ là nhà củanàng, cuộc đời này của nàng chỉ muốn yên ổn hạnh phúc, cái gì mà tranh giànhtriều đình, cái gì sống chết nhờ người, cái gì mà đại hội binh khí, cái gì màmiêu nữ… đừng có mơ nghĩ đến chuyện phá hư chút nào.

Phạm Khinh Ba đứng thẳng lưng, nhìn ra bầu trời bênngoài mà thấy có dũng khí vô hạn đối với tương lai.

Một nữ nhân vì gia đình của nàng mà có thể trở nêncàng nữ tính, nhưng cũng có thể trở nên không giống nữ nhân.

Lau đi giọt lệ ở khóe mắt không biết chảy ra từ khinào, vẻ mặt nàng lại trở nên mềm mại, ánh mắt chợt sáng lên. Nàng vịn vào cánhcửa “Ôi” một tiếng. Âm thanh không lớn, nhưng đủ để cho hai vị trong sân ngheđược. Quả nhiên….

“Nương tử nương tử, ngàn vạn lần nàng đừng động! Để tađến đỡ nàng!”

“Chủ nhân, người không thể ra gió được! Đợi đã, ta đilấy áo choàng!”

Trong lúc Phạm Bỉnh chạy đi lấy áo choàng, Phạm KhinhBa ngã vào trong lòng Thư Sinh, cảm nhận được hắn dè dặt đến nỗi động tác taychân đều run thì trong lòng lại vừa buồn cười vừa ngọt ngào. Bàn tay vô ý thứcđặt lên mái tóc như gấm của hắn mà sẵng giọng: “Ngươi cũng không nói ra suynghĩ của mình sao?”

“Có!”

“Nói a”. Giọng Phạm Khinh Ba càng phát ra mềm mại.

Thư Sinh đẩy nàng ra một chút để thuận tiện nhìn chămchú mặt nàng mà căng thẳng hỏi: “Nói như vậy là nàng thật sự không bị trúngđộc?”

“Gì???” Hoá ra hắn và Phạm Bỉnh vòng vo hồi lâu ngoàisân mới đưa ra kết luận này?!!!

Thư Sinh bị Phạm Khinh Ba lườm nguýt, mái tóc trongtay nàng lại bị giật mạnh vài cái thì càng căng thẳng. Lòng bàn tay bắt đầu đổmồ hôi, ánh mắt bắt đầu né tránh, mặt cũng đỏ đến mang tai. Cuối cùng đánh liềunhắm mắt cắn rắng mà lớn tiếng: “Nếu không phải trúng độc thất thường, vậytrước kia nàng nói yêu, yêu, yêu vi phu, vi phu coi là thật đấy, đừng, đừng mơtưởng đến việc đổi ý!”

“Khì khì….” Phạm Khinh Ba đổi giận thành cười, khôngnhịn được kiễng chân cắn vào môi hắn để lại dấu răng. Đợi khi hắn kinh ngạc mởmắt ra thì mới nói “Hoan nghênh tưởng thật, tuyệt không đổi ý”.

Thư Sinh vốn không ôm chút hy vọng nào, thầm nghĩ cũnggiống như lúc thành thân trước là chơi xấu kiên quyết muốn chịu trách nhiệm, cứtự coi là thật là tốt rồi. Ai ngờ Phạm Khinh Ba lại không chút do dự thừa nhận.

Sự thật chứng minh, một người trong vòng một ngày làkhông cách nào thừa nhận quá nhiều niềm vui bất ngờ.

Khi Phạm Bỉnh ôm áo choàng chạy tới thì chỉ thấy ThưSinh té xỉu ở cửa, mà chủ nhân của hắn —— ai~, hắn thực sự không muốn nói ra ——chủ nhân nhà hắn đang nằm ở trên người Thư Sinh làm chuyện hết sức khinh bạc.Hổ thẹn quá lớn làm cho hắn không thể không biết xấu hổ mà nhìn tiếp, chỉ cóthể ngồi xổm tại chỗ quay người chờ nàng làm xong.

Ai~, chủ nhân a, họ Thư là món ăn ngon như vậy sao?Người ăn lớn tiếng như thế làm ta muốn vẽ vòng tròn cũng vẽ không nổi nữa rồi.

Còn nữa a, mặc dù ta vẫn luôn có cảm giác lời của chủnhân chính là chân lý, chuyên làm việc chính nghĩa, nhưng mà nhưng mà——

Cưỡng gian xác chết như vậy thật sự không có việc gìchứ?