Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 50: Tiểu Công Chúa Chiết Chi (3)



Mỗi ngày của Chiết Chi trôi qua rất bình thản, ở trong văn phòng chơi game rồi xem phim, sau đó lăn lộn với đống cà phê, có một số việc quen tay hay việc, cà phê bị giày vò một thời gian, cuối cùng hương vị cũng tốt hơn, nhưng mà Chiết Chi từ chối thưởng thức, cao nhã là cái gì chứ? Không có chút quan hệ nào với cô.

Kiếp này của cô không thể nào cảm thụ được hương vị của cà phê!

Hoa Cường rất nhiều lần hỏi cô vì sao không thích muốn cà phê, Chiết Chi nhìn ba ruột của mình, cũng không thèm che giấu: “Quá đắng.”

Hoa Cường: “…………”

“Con không hiểu nổi sao các đại gia lại thích uống thứ đồ đắng như vậy. Cho nên con cũng ngại cho nhiều sữa.” Chiết Chi vô cùng buồn rầu, mỗi ngày cô đều không cẩn thận cho sữa ít đi một chút, kết quả một đám người lại che lương tâm mà khen ngon.

Cái thứ đắng muốn chết này, rốt cuộc uống ngon chỗ nào chứ?

Qua vài lần cuối cùng Chiết Chi cũng biết bọn họ muốn làm gì, còn không phải là tìm mọi cách lấy lòng cô sao, để cho ba và chị cô có thể nhìn trúng.

Nếu đã thế...

Vậy thì cứ uống nhiều cà phê vào.

“Hơn nữa, sữa cũng đắt, cà phê đắng một chút có thể nâng cao hiệu suất làm việc!” Chiết Chi nói vô cùng nghiêm túc.

Hoa Cường: “……”

Cho nên, hai ngày nay bọn họ phải uống cà phê đến mức sắp mất cả vị giác, là vì nguyên nhân này?

Hoa Cường làm sao không biết cấp dưới của mình có tâm tư gì, chỉ là con bé vừa mới được tìm về, ông cũng rất vui lòng cho bọn họ biết ông coi trọng con bé đến mức nào, lương tâm là gì chứ, không quan trọng.

Huống chi hai cha con bọn họ vốn dĩ chính là những người vô cùng bao che khuyết điểm!

Vì thế Hoa Cường cảm thấy, dù có uống thay cơm cũng đâu có gì ghê gớm.



Hoa Tư Hàm thích uống Americano, Hoa Cường lại cảm thấy con gái lớn nhà mình một chút phẩm vị cũng không có. Tốt nhất là cứ uống cà phê truyền thống, uống xong là tỉnh liền!

Huống hồ so với cái loại cà phê chỉ pha một chút xíu sữa kia, thì cà phê truyền thống chính là cực phẩm.

Nhưng mà Hoa thị không phải là xí nghiệp hà khắc, Hoa Cường cũng sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà hao phí tâm tư, sau đó cà phê như thế nào thì cứ để yên như vậy.

Trình độ pha cà phê của Chiết Chi cũng tốt lên rất nhiều!

Mỗi ngày của cô trôi qua thật sự không tồi, đi làm pha cà phê, tan tầm về nhà ăn cơm, lâu lâu cùng Thần Tài đi dạo trên đường cái, tiểu công chúa hoàn toàn quên mất trong thẻ của mình có hơn trăm vạn tiền tiêu vặt, hằng ngày nên làm gì thì cứ làm như thế.

Hoa Tư Hàm vô cùng không vui, dốc lòng muốn đem em gái bồi dưỡng thành tiểu công chúa.

Hoa Cường nhìn số tiền tiêu vặt mình đem cho không có cơ hội được sử dụng, cảm thấy vô cùng phiền muộn, cha con hai người ăn nhịp với nhau, quyết định cho Chiết Chi đi học.

Chiết Chi đau đầu.

Cô đã sớm qua cái tuổi mong chờ được đi học rồi.

“Em muốn kiếm tiền.” Tám mươi tệ một ngày, cô rất thỏa mãn!

“Không được, em không có bằng cấp, về sau làm rất nhiều chuyện sẽ bị hạn chế, hai chúng ta tất nhiên có thể nuôi em cả đời, nhưng chị không muốn em bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.” Hoa Tư Hàm phân tích nói có sách mách có chứng, nhưng Chiết Chi cũng không quan tâm việc người khác chỉ chỉ chỏ chỏ.

“Không sao cả, miệng mọc trên người người ta, thích nói gì cứ nói.” Cô lại không để bụng.

“Chi Chi, chị và ba để ý, A Bảo cũng sẽ để ý.” Hoa Tư Hàm đem Thần Tài kéo xuống nước.

Vẻ mặt mộng bức của Thần Tài thể hiện rằng hắn đúng là hoàn toàn không để bụng, từ lúc hắn khôi phục ký ức, cũng biết A Phủ và Chiết Chi chính là một người, mọi người đều là thần tiên, rảnh rỗi để ý đến phàm nhân làm gì?

Nếu thật sự nhìn không thuận mắt, thì cứ ném một cái chú ngữ qua, đủ cho bọn họ uống một hồ nước!



Thần Tài hoàn toàn không cảm thấy cách làm của mình có vấn đề!

Nhưng mà Hoa Tư Hàm đã nói như vậy, hắn tất nhiên phải tỏ vẻ, Thần Tài dùng bộ dáng thoạt nhìn có vẻ âm trầm gật đầu.

Hoa Cường lập tức tung một đòn, hận rèn sắt không thành thép: “Ba định chọn một ngày hoàng đạo để công bố thân phận cho con, con không có bằng cấp chúng ta không để bụng, nhưng nếu như con bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, chúng ta sẽ khó chịu.”

Chiết Chi ngẩn người, không biết phải chống đỡ như thế nào: “Con… Con…”

“Đúng vậy, không sai, quan trọng nhất là tìm ngày hoàng đạo, ba, chúng ta đi tìm đại sư xem ngày đi?” Hoa Tư Hàm trước kia sẽ không tin tưởng mấy thứ này, nhưng mà sau khi Chiết Chi trở về, Hoa Tư Hàm trở nên có chút thần thần thao thao.

“Tìm đại sư gì chứ, con thường xuyên đi chùa miếu, cầu với Thần Tài là được rồi!” Lúc Chiết Chi nói ra câu này, biểu tình mười phần trịnh trọng nghiêm túc.

“Cầu Thần Tài? Là được rồi?” Hoa Cường nghi hoặc nhìn Hoa Tư Hàm, cho rằng bản thân nghe lầm.

“Vì sao lại là Thần Tài?” Hoa Cường có chút khó hiểu, cầu Thần Tài, tính ngày hoàng đạo?

“Đúng rồi đúng rồi, mọi người không biết, vận khí của con bây giờ tốt như vậy, đều là công lao của Thần Tài!” Chiết Chi hưng phấn mở miệng, đem Thần Tài khen đến mức trên trời dưới đất không có người thứ hai.

Nghe vậy Hoa Cường và Hoa Tư Hàm hai mặt nhìn nhau, bọn họ chỉ cảm thấy con gái nhà mình hình như có chút không bình thường, nhưng lại không dám nói.

Vì thế đem hy vọng đều đặt hết lên người A Bảo, hy vọng A Bảo có thể khuyên nhủ cô.

Ai mà ngờ được, A Bảo cười còn muốn tươi hơn cả hoa hướng dương trong hoa viên, liên tục gật đầu: “Không sai, đều là công lao Thần Tài.”

Chỉ hươu bảo ngựa tính là gì chứ?

Thần Tài mà tàn nhẫn lên, ngay cả bản thân mình cũng hố.

Trợn mắt nói dối, một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.