Có Lòng Mãnh Hổ Cùng Tường Vi

Chương 16-2: Tranh giải



Úc Lê Xuyên lần đầu tiên xem tranh giải bóng chuyền ở trường, nghe nói không cần vé vào cửa, chỉ cần đến là có thể xem. Cậu sợ sau khi đến cũng chưa có chỗ ngồi, sáng sớm liền đi ngay.

Lúc cậu cùng Vân Chiết Trúc đến, đội bóng chuyền vẫn còn đang tập luyện buổi sáng.

Sau khi hai người vào sân, thấy khán đài có lẻ tẻ những người khác ngồi, cũng không tính là đường đột, liền đi vào ngồi bên khán đài.

Mặc sênh vẫn còn ở trong đội ngũ làm động tác nhào lộn bước đi.

Cô mặc trang phục của đội, một cái chân cong, ôm mũi chân, đem bắp đùi nâng cao về phía sau chân trước đưa ra, chân bước ra đại khái được trên dưới một thước sau hạ xuống, thân thể thẳng đứng, đáp xuống đất chân cong thành chín mươi độ.

Động tác lúc này đang thể hiện ra là Mặc Sênh có đôi chân dài, tỷ lệ kinh người.

Úc Lê Xuyên nghe được Vân Chiết Trúc bên cạnh phát ra một tiếng hít hơi ngược lại thanh âm có vẻ tức giận, sau đó nhỏ giọng lầm bầm: "Rõ ràng không sai biệt lắm, nhưng tôi cảm thấy chân cô ấy có thể tới eo tôi."

Úc Lê Xuyên rõ ràng chú ý tới, từ sau khi cậu đến, đội viên nữ xếp hàng liên tục nhìn vế phía bên này, còn nhỏ giọng nói gì đó.

Luôn luôn còn có "ô!". "HO HO!" các loại âm thanh phát ra.



Ngược lại chỉ có Mặc Sênh người vô cùng lãnh đạm, một mình nghiêm túc di chuyển, giống như không chú ý tới cậu.

Đang đi, người phía sau Mặc Sênh vừa nhấc chân còn đạp Mặc Sênh một cái, hiển nhiên là đùa bỡn.

Đội bóng chuyền là kết hợp nam với nữ cùng tập luyện vào buổi sáng, nhưng hôm nay tranh tài chỉ có đội bóng chuyền nữ, nam sinh chẳng qua là tới cổ vũ.

Đến khi giải tán, Mặc Sênh đem hai chai nước đi tới bên cạnh Úc lê Xuyên.

Lúc Mặc Sênh tới, một cô gái từ khán đài đi theo. Thật ra thì Úc Lê Xuyên cùng cô gái này từng gặp nhau hai lần, nhưng hôm nay cô gái này thay đổi tóc vào quần áo, Úc Lê Xuyên cũng không chú ý nên không nhận ra.

Sau khi cô ấy nói chuyện, Úc Lê Xuyên mới nhận ra là Sầm Mộc Khả.

Mặc Sênh đưa nước cho Úc Lê Xuyên và Vân Chiết Trúc, đồng thời hỏi: "Sao lại tới sớm như vậy?"

Úc Lê Xuyên trả lời: "Đây là lần đầu tiên xem tranh tài, cho nên đến sớm một chút."

Mặc Sênh bấm bụng cười nói: "Hi! Tranh tài giao hữu cũng không có bao nhiêu người xem, khán đài quá chừng chỗ ngồi, không cần khẩn trương như vậy."

Vân Chiết Trúc cũng muốn cùng Mặc Sênh chào hỏi, vì vậy cưỡng ép kéo đề tài: "Tại sao trang phục của chị và những người khác màu sắc không đồng nhất? Chị là đội trưởng sao?"

Mặc Sênh nhìn Vân Chiết Trúc đột nhiên trong lòng liền ổn định.

Xem ra, không chỉ một mình cô không am hiểu ngoài ngành, cũng có người đối với bóng chuyện bọn họ một chữ cũng không biết, cô còn chưa phải là mất mặt nhất.

Mặc Sênh ngược lại không giễu cợt, mà là trả lời: "Tôi là cầu thủ tự do, không thể trở thành đội trưởng được."



Lúc này đội trưởng đứng ở dưới khán đài gọi Mặc Sênh, bảo cô đi nghiên cứu chiến thuật một lát, Mặc Sênh chào hỏi rồi rời đi.

Sầm Mộc Khả hừ lạnh một tiếng, ngồi sau lưng bọn họ, kỳ quái hỏi: "Các cậu biết cái gì là cầu thủ tự do sao?"

Úc Lê Xuyên gật đầu một cái, trả lời cũng hết sức thản nhiên: "Biết một chút, nhưng mà xem qua thi đấu cũng không nhiều."

Sầm Mộc Khả quét Úc Lê Xuyên một cái, ánh mắt không tính là thân thiện, tiếp tục nói: "Cầu thủ tự do, trong đội bóng chuyền hẳn coi như là nhân vật tầm thường nhất, bọn họ chủ yếu phụ trách phòng thủ, quy tắc thay đổi cũng không giống nhau, để tiện cho trọng tài phân biệt cho nên trang phục cùng người khác cũng không giống nhau. Nhưng là, cầu thủ tự do chính là hậu thuẫn đội ngũ kiên cố nhất, cô ấy đứng trên sân liền tựa như nói với tất cả mọi người: "Đùng sợ, bên cạnh các cậu còn có tôi."

Vân Chiết Trúc có chút lúng túng, hẳn là hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa, một lòng chỉ kéo đàn cello.

Cậu không phải học bá như Úc Lê Xuyên.

Năm đó cậu phải nghiêm túc học tập, còn bền bỉ cố gắng luyện tập đàn cello, lấy chuyên cần bù đắp cho nhược điểm của mình, cậu chưa bao giờ xem toàn bộ chương trình truyền hình về Thế vận hội nên đương nhiên không hiểu những điều này.

Thái độ của Úc Lê Xuyên chính là rất tốt, nói cảm tạ: "Cảm ơn chị đã giới thiệu."

Sầm Mộc Khả thấy thái độ của Úc Lê Xuyên rất tốt cũng nguyện ý nói nhiều chuyện của Mặc Sênh một chút.

"Mặc Sênh có vị trí quan trọng ở đội bóng chuyền nữ Đại học Cao Đông, thậm chí có thể nói, Mặc Sênh từng một lần cứu vớt đội bóng chuyền nữ Đại học Cao Đông."

Vân Chiết Trúc thán phục: "Lợi hại như vậy!"

"Đó là!" Sầm Mộc Khả nhắc tới Mặc Sênh thật hưng phấn, nói: " Thời điểm lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mặc Sênh, lúc đó là Đại học Cao Đông tổ chức đi thăm quan, tôi vẫn còn lớp mười hai, có thi nơi này liền tìm cách đi theo, vừa vặn có một trận tranh giải bóng chuyền. Lúc ấy tôi cũng không hiểu, nhưng là bị hấp dẫn."



Sầm Mộc Khả so với Mặc Sênh dưới một năm, năm ấy cô gặp Mặc Sênh, Mặc Sênh năm thứ nhất đại học, mới vừa trở thành cầu thủ tự do của đội bóng chuyền nữ đại học Cao Đông. Truyện Đam Mỹ

Năm đó bóng chuyền đại học Cao Đông rất có tiếng tốt, nếu không trụ sở huấn luyện đội tỉnh cũng sẽ không ở đây.

Nhưng mà sau khi cử một số cầu thủ lên đội tuyển tỉnh rồi lên tuyển quốc gia, đội bóng chuyền nữ của Đại học Cao Đông bất ngờ sa sút, tụt dốc thảm hại trong hai năm và thậm chí còn không lọt vào vòng loại của giải bóng chuyền đại học.

Huấn luyện viên biết đội ngũ vấn đề ở chỗ nào, cầu thủ tự do yếu kém, vì vậy kí hợp đồng với Mặc Sênh.

Cơ hồ là dùng dáng điệu cướp, đem Mặc Sênh kí giấy cử đi học. Vì Mặc Sênh nguyện ý tới Đại học Cao Đông, huấn luyện viên mỗi ngày đến nhà Mặc Sênh làm công tác thuyết phục, để cho Mặc Sênh ở Cao Đông cũng là bật đèn xanh, chiếu cố các loại.

Mà Mặc Sênh đến, cũng quả thật trong nháy mắt cứu vớt toàn bộ đội ngũ.

Mặc Sênh là cầu thủ tự do, tính hạn chế rất mạnh, nhưng mà cô ở sân so tài thật làm cho không người nào có thể coi thường.

Cô không phải đang đánh bóng, cô là đang liều mạng.

Mặc Sênh đến đội bóng chuyền nữ đại học Cao Đông năm nay là năm thứ ba, trong đội ngũ thì có một nhận biết thống nhất, sau lưng chỉ cần có Mặc Sênh liền không thành vấn đề