Có Không Giữ, Mất Còn Cái Nịt

Chương 4



16

Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, tôi bị Lâm Giang Dã chặn lại.

Bất chấp sự kháng cự của tôi, anh ta trực tiếp vác tôi đến thư phòng trên tầng hai.

Trò chơi ghép hình phủ kín đầy đất, là hình chân dung của tôi.

Lâm Giang Dã kéo tôi, nước mắt chảy dài trên đôi mắt ngỗ nghịch thường ngày của anh ta.

"Nghiên Nghiên, anh sai rồi, anh chỉ là nhất thời si mê mà thôi.

"Em đừng nhẫn tâm như vậy được không?

"Gần đây anh thấy em thân thiết với Tống Tử Sâm như vậy, anh thấy rất khó chịu.”

"Nếu em không cần anh, trái tim anh sẽ tan vỡ mất."

Cái thư phòng này, trước đây đã từng là căn cứ bí mật của tôi và Lâm Giang Dã.

Tôi rất thích chơi xếp mô hình.

Chúng tôi đã từng cùng nhau thực hiện rất nhiều mô hình tại đây.

Đôi khi còn lắp ráp đến tận rạng sáng mà không thấy mệt.

Từ 12 đến 26 tuổi.

Tôi đã từng cho rằng chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Nhưng tôi đã xem nhẹ, bỏ qua rằng Lâm Giang Dã là một người hào phóng như vậy, chỉ là vì tôi mà tạm thời kìm nén bản chất của mình.

Anh ta cùng Sầm Giai là cùng một loại người, đều là những nhà phê bình điên cuồng, cả hai đều thích sự kích thích.

Bọn họ chính là không an phận ăn sâu trong máu rồi.

Tôi trước kia vọng tưởng rằng mình có thể thay đổi được anh ta.

Đúng là không có cái sai nào sai hơn cái sai này nữa.

Cho dù hôm nay không có Sầm Giai thì cũng sẽ có Vương Giai, Lý Giai, Trương Giai...

Mà tình cảm một khi xuất hiện một vết nứt, thì không bao giờ có khả năng lành lại.

Anh ta phản bội tôi.

Tôi không có khả năng sẽ tha thứ cho anh ta.

Tôi gỡ từng ngón tay anh ra: "Nếu tôi cùng người khác sinh con, anh sẽ cảm thấy như thế nào? "

"Đau, tim anh đau đến mức muốn giết người đó."

Tôi hoàn toàn buông tay anh ta ra: “Lâm Giang Dã, anh sắp có con với người khác rồi, lúc trước tôi hận không thể giết chết anh.”

Anh ta rốt cuộc cũng cảm nhận được nỗi đau mà tôi đã trải qua trước đây.

Nhưng đã quá trễ rồi.

"Tôi đối với anh, thậm chí không còn hận nữa, anh bây giờ đối với tôi chỉ như một người xa lạ."

"Đừng đi. . . Nghiên Nghiên, anh sẽ bù đắp cho em, cho anh thêm cơ hội được không."

"Ngại quá, anh giờ rất bẩn."

Hắn còn nghĩ đến ôm lấy tôi, lại bị tôi tránh thoát: "Hai người ở chỗ này đã làm gì?"

Ngay ở câu đầu tiên hắn nói với tôi, là Sầm Giai phá hỏng mô hình lắp ghép của hắn và tôi

Hắn tức khắc cứng đờ.

Tôi khẽ cười: “Lâm Giang Dã, anh như vậy, làm sao còn xứng với tôi đây?”

"Anh sẽ dành cả đời để chuộc lỗi, có được không?"

Anh quỳ xuống van xin.

Mà Sầm Giai đứng ở cửa, chảy nước mắt nhẹ giọng hỏi: "Anh trai, còn em thì sao, em cùng đứa nhỏ phải làm thế nào?"

17

Sầm Giai, với một loại quyết tâm không quan tâm sống chết, trực tiếp phát cảnh thân mật của cô ta và Lâm Giang Dã trên màn hình lớn.

Cả chuyện cô ta mang thai đứa con của Lâm gia.

Cô ta muốn dùng cách này để ép cung.

Nhất thời, toàn bộ khán phòng náo động.

Vào lúc này, món quà lớn mà tôi tặng cô ta đã đến lúc dùng tới.

Chiếc khăn đẫm máu đó, vô số tin nhắn khiêu khích mà cô ta gửi cho tôi.

Cùng cảnh đụng xe do cô ta tự biên tự diễn trong đêm mưa hôm đó.

Ngoài ra còn có một bức ảnh bọn họ hôn nhau trong bệnh viện được Tống Tử Sâm chụp lại.

Tất cả đều được chiếu trên màn hình.

Chuyện xấu của giới nhà giàu thì rất nhiều, nhưng tất cả đều được giấu dưới tảng băng chìm.

Tình hình “gà bay chó sủa” như bây giờ, quả thật làm cho Lâm gia mất hết mặt mũi.

Dư luận bắt đầu xôn xao.

"Thì ra người phụ nữ này mới là kẻ thứ ba, tiểu tam bây giờ đều kiêu ngạo như vậy sao?"

"Ôn Nghiên đúng là tám trăm kiếp xui xẻo mới gặp được người nhà này."

"Nói nhảm, làm sao bọn họ mặt dày như vậy, còn hắt nước bẩn lên người Ôn Nghiên?"

"Lâm Giang Dã ấy à, không phải vẫn luôn như vậy sao, trước kia có Ôn Nghiên ở cùng hắn thì còn biết kiềm chế một chút, nhưng hiện tại mới lộ bộ mặt thật sự. Cũng may hai nhà còn chưa kết hôn, nếu không đã phải nuôi con hộ người khác rồi”.

Sầm Giai cuống cuồng chạy đến chỗ màn hình, tìm cách tắt thứ kia xuống .

Nhưng làm gì có tác dụng?

Cô ta lúc trước cho rằng tôi là đại tiểu thư hiền lành, không thèm tranh đoạt với cô ta nên mới dám không kiêng nể như thế.

Cô ta dựa vào việc bản thân mang thai, nghĩ rằng mình có thể bay lên cành cao, hóa thành phượng hoàng.

Đáng tiếc, tiểu nhân đắc ý, cuối cùng mọi hậu quả đều do chính cô ta lãnh hết lên người mình.

Ở trên sân khấu, cô ta mắng tôi là hồ ly tinh, câu dẫn Lâm Giang Dã.

Tống Tử Sâm kéo tôi bảo vệ sau lưng, dắt tôi rời đi.

Tôi chỉ lờ mờ nhìn thấy cô ta bị bảo vệ Lâm gia lôi ra ngoài.

Thật đáng thương.

18

"Em vẫn chưa ra chiêu cuối cùng. Đã mềm lòng rồi à?"

Tống Tử Sâm ngồi trong xe hỏi tôi.

Đúng vậy, ngoại trừ mấy cái tin nhắn khiêu khích kia, những thứ khác đều là do anh điều tra.

Lúc anh đưa cho tôi chứng cứ,tôi chỉ biết cười khổ.

Những thứ này chỉ cần đi điều tra đều có thể tra được.

Nhưng Lâm Giang Dã không hề tin tưởng tôi.

Tống Tử Sâm tra ra được Lâm Giang Dã không phải là người đàn ông duy nhất của Sầm Giai.

Ở trường cô ta cũng gian díu với rất nhiều phú nhị đại.

Tống Tử Sâm liền cử một thám tử tư đi điều tra, tìm được bằng chứng đứa trẻ trong bụng của Sầm Giai không phải của Lâm Giang Dã.

Tôi không hề vạch trần nó.

"Rất tốt, cuối cùng kẻ phản bội cũng phải nhận quả báo ."

Sự việc được một người có lại trong bữa tiệc chụp lại đăng lên mạng.

Trong thời gian ngắn, chúng tôi đồng thời leo thẳng lên hot search.

Những người Sầm Giai quen biết trước đây đều để lại bình luận phía dưới, nói rằng cô ta hồi cấp hai bạo lực học đường.

Cô ta dựa vào thành tích học tập tốt,nên được nhận vào một trường đại học ở thủ đô, sau đó nhanh chóng tẩy trắng cho bản thân.

Trên thực tế, đó không phải là bộ dạng của cô ta bây giờ.

Cũng có bạn học trong trường đại học tiết lộ đời tư của cô ta vô cùng hỗn loạn, chân đạp nhiều thuyền.

Bởi vì ảnh hưởng xấu mà cô ta gây ra, cô ta đã bị trường cho thôi học.

Lâm gia ban đầu chỉ muốn hỗ trợ cô ta học hết đại học, nhưng giờ họ đã ngừng tài trợ sau khi cô ta bị cho thôi học.

Nhưng vì cô ta đang mang thai, họ đành bố trí cho cô ta một chỗ ở khác.

Ngay khi bọn họ “ ốc còn không mang nổi mình ốc”, Tống Tử Sâm liền bắt đầu công kích, thậm chí không thèm giấu giếm mà công khai đối đầu với Lâm gia .

So với anh ấy, Lâm Giang Dã chỉ là một tên gà mờ.

Hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Dần dần, các hạng mục bị cướp đi ngày càng nhiều.

Lâm gia ngày càng suy tàn.

Trong bữa tiệc mừng công, Tống Tử Sâm nói: "Mọi chuyện còn chưa kết thúc đâu."

Tôi không hiểu lắm.

Anh laị cười thần bí: "Có phải em quên mất một chuyện không?"

"Chuyện gì?"

"Cô ta hút..."

"Anh......"

Tống Tử Sâm mỉm cười: "Tôi đã từng nói rằng tôi có hàng vạn cách để khiến cô ta biến mất khỏi thế giới này. Nhưng mà, nó phải hợp pháp."

"Anh thật xấu tính."

Anh nhún vai: “Tôi không muốn thấy em bị ủy khuất nên mấy chuyện dơ bẩn này cứ để tôi xử lý đi”.

Hô hấp rối loạn, tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

19

Những gì Tống Tử Sâm nói rất nhanh liền trở thành sự thật.

Vì Lâm gia không còn trợ cấp cho Sầm Giai, cô ta cứ thế dính vào nghiện ngập ma túy .

Cô ta và hai tên côn đồ mà cô ta quen biết cùng nhau làm ăn.

Bọn họ cho rằng cô ta đang mang thai, vì vậy họ sắp xếp để cô ta giấu ma túy đi bán, cũng tiện thể cung cấp ma túy cho cô ta luôn.

Nhưng cuối cùng vẫn bị bắt được.

Cô ta vì chạy trốn cảnh sát nên trượt chân ngã, phải sinh non.

Mà vốn dĩ phụ nữ mang thai có thể bị hoãn thi hành án, nhưng riêng cô ta trực tiếp bị phán hình.

Nghe nói ở trong nhà giam, tội phạm buôn bán ma túy và cưỡng hiếp đều không thể có nổi một ngày sống tốt đẹp.

Tôi đoán, chắc hẳn sẽ có người trong đó sẽ chiếu cố cô ta thật tốt.

Lâm Giang Dã cũng bị liên lụy theo.

Tôi không biết liệu anh ta có cùng Sầm Giai qua lại hay không.

Nhưng Lâm gia lại dứt khoát đuổi hắn ra khỏi nhà.

Sau sự cố này, Tập đoàn Lâm thị bị tổn thất nặng nề..

Một năm sau, nó được Tống thị mua lại với giá ơn . Hơn nữa, tâm trí Lâm Giang Dã vốn không đặt ở đấy.

Thậm chí còn chưa đến 3 năm

20

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Lâm Giang Dã.

Anh ta không còn ánh hào quang như trước kia, thay vào đó cả người ủ rũ, chán chường.

Nghe Trương Dương nói lại, hắn không còn bất kỳ người bạn nào xung quanh mình nữa.

Hơn nữa trước kia tính cách khó chịu, đắc tội với không ít người, cho nên cuộc sống hiện tại sống không tốt lắm.

Thực tình tôi không định nói gì thêm với anh ta.

Anh ta lại cứ thế đi tới trước mặt tôi.

Hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

"Thực xin lỗi, xin lỗi......"

Anh ta không ngừng niệm câu này, như thể anh ta cảm thấy rằng chỉ cần anh ta nói "Xin lỗi", tôi liền sẽ tha thứ cho anh ta.

"Đều là lỗi của anh, không dám xin em tha thứ, chỉ hi vọng em có thể hạnh phúc thôi."

Giọng anh nghẹn ngào: “Anh là đồ khốn nạn, thối tha, là anh có lỗi với em”.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt.

Trong một khoảnh khắc, anh đan xen hình bóng người con trai trong ký ức.

Cậu bé đã từng đưa tôi đi ngắm sông, ngắm núi, đưa tôi đi khám phá thế giới.

Anh từng có nụ cười tỏa nắng và đôi mắt rực lửa.

Chúng tôi cùng nằm trên bãi cỏ, ngắm nhìn những vì sao trên đỉnh núi.

Hắn nói: "Nghiên Nghiên, chúng ta sẽ ở bên nhau đến cuối đời, rồi sẽ cùng sinh nhiều đứa con."

Anh ta lại nói: "Nghiên Nghiên, cả thanh xuân của anh chính là em, anh chỉ hy vọng có thể ở bên em đến hết cuộc đời."

Anh từng vì tôi mà xuống sân thi đấu đoạt giải, tràn trề hăng hái nhiệt huyết.

Cũng vì sợ tôi lo lắng, từ đó không bao giờ tham gia thi đấu nữa.

Anh ta từng vuốt tóc cho ra dáng một người trưởng thành, giúp tôi đỡ những ly rượu không có ý tốt.

Nhưng bây giờ anh chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu nói "Xin lỗi".

Rốt cuộc điều gì đã làm mờ mắt anh?

Ồ không, khi chúng tôi còn trẻ, chúng tôi chỉ có mỗi nhau.

Mà sau khi lớn lên, lại phải đối mặt với nhiều cám dỗ hơn.

Anh không thể cưỡng lại sự say đắm và kích thích của thế giới đầy màu sắc.

"Lâm Giang Dã, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại."

Bây giờ mới biết hối hận thì có tác dụng gì chứ?

Trước đây, anh ta có vô số cơ hội, nhưng lại chưa bao giờ biết quý trọng

Trong nhiều lúc đứng trước hai sự lựa chọn, anh ta đã chọn người khác mà bỏ rơi tôi.

Anh ta chưa từng tin tưởng tôi.

Lại vô cùng cực đoan. Trong mắt anh ta chẳng thể chứa nổi một hạt cát.

Là tôi chưa từng cho Tống Tử Sâm cơ hội.

Tôi đã ở bên Lâm Giang Dã từ năm 18 tuổi đến năm 26 tuổi, trong suốt bảy năm này.

Trong thế giới của tôi chỉ có mỗi anh ta. Tương lai vốn cũng chỉ có hai người chúng tôi.

Anh ta đổ cho tôi những tội danh "không cần thiết" để yên tâm thoải mái mà ngủ cùng người khác.

Anh ta mới là kẻ ích kỷ và kinh tởm nhất.

Đúng là tôi mắt mù, mới yêu nhầm người.

Lúc chuẩn bị rời đi, tôi nói với anh một câu cuối cùng : "Thật sự chỉ thiếu một chút nữa."

"Một chút nữa thôi, là chúng ta thật sự sẽ kết hôn."

Anh ta suy sụp hoàn toàn.

Tôi cũng thừa nhận rằng tôi cũng rất yêu anh.

Bất quá, tất cả đã là quá khứ rồi.

Tống Tử Sâm đến đón tôi, cũng không hỏi gì về chuyện của Lâm Giang Dã .

Với tôi, anh vẫn giữ cái nhìn thản nhiên giống như trước kia: “Tôi không vội, quyền lựa chọn vẫn nằm ở em.

"Tôi chỉ hy vọng em có thể sống vui vẻ, hạnh phúc.”

"Giống như cô gái trước kia đã sưởi ấm tuổi thanh xuân của tôi, luôn mỉm cười."

Tôi gật đầu.

Quên đi quá khứ, tôi vẫn sẽ đi hết con đường phía trước.

Còn về việc có thể ở bên Tống Tử Sâm hay không, hãy đợi thời gian cho chúng ta câu trả lời vậy.

(Hoàn)