Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 40: Lễ vật



Trong khoảnh khắc, La Tiểu Lâu theo phản xạ muốn đem Trầm Nguyên đi giấu ở một nơi mà Nguyên Tích không thể nào nhìn thấy, nhưng cậu lập tức ý thức được đầu óc của mình hoạt động thật ngu xuẩn, hơn nữa điều này căn bản không thể nào trở thành sự thật được.

La Tiểu Lâu khẩn trương mà vô ý thức nắm chặt lấy chiếc vòng cổ, thanh âm rầu rĩ của 125 vang lên bên tai cậu: “Ôi, ngài đừng trông cậy gì ở tôi—” Nói tới đây, nó sợ bị Nguyên Tích phát hiện nên dứt khoát tắt máy.

La Tiểu Lâu trầm mặc vài giây, đứng lên khỏi sô pha, cố gắng duy trì nụ cười trấn định, ôn hòa nói: “Anh đã trở lại rồi, cơm chiều đã được chuẩn bị tốt. A, anh muốn tắm rửa thay quần áo trước không?”. Trời biết lá gan nhỏ bé của cậu đang run rẩy co rút lại chỉ còn một chút xíu.

Nguyên Tích lạnh mặt đi vào phòng, nhìn La Tiểu Lâu đang vô cùng cẩn thận, y cũng không thể nổi giận được, y biết như vậy sẽ làm tổn hại đến tôn nghiêm của một chủ nhân, bởi vì y và em họ của mình thường xuyên cười nhạo phụ thân mỗi lần người phát tác khi lão bà âu yếm của mình đi tụ hội – bây giờ y có lẽ đã hiểu được một chút.

Mỗi lần trở về nhà, nhìn thấy nụ cười ấm áp của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích quả thật cảm thấy bản thân không còn là chính mình nữa, nơi nào đó trong lòng trở nên mềm nhũn đến mức y cũng không thể thích ứng, có lần y còn nghĩ rằng mình sinh bệnh, nhưng thật rõ ràng, đây chỉ là một cảm giác trọng yếu khác trong cuộc sống của y mà thôi.

Phụ thân từng nói, mỗi người đàn ông đều có cảm giác này…

Không có biện pháp, có nô lệ chính là như vậy, Nguyên Tích tự nhủ.

Dù vậy, Nguyên Tích cũng không rộng lượng đến mức tỏ vẻ tha thứ, y lạnh lùng hừ một tiếng, lướt qua người La Tiểu Lâu, đến ngồi trên ghế sô pha, trừng mắt nhìn người đàn ông chết tiệt ở đối diện.

La Tiểu Lâu xấu hổ ngồi trở về vị trí, giới thiệu hai người với nhau: “Đây là người ở chung nhà với em, Nguyên Tích. Còn đây là đồng sự ở chỗ làm của tôi, giúp tôi đưa dụng cụ đến đây.”

Nghe được bốn chữ “người ở chung nhà”, trong mắt Trầm Nguyên hiện lên suy nghĩ sâu xa, khách khí nói với Nguyên Tích: “Xin chào.”

Nguyên Tích mặt không chút thay đổi gật đầu, sau đó ánh mắt chờ đợi một lời giải thích dừng lại trên người La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu âm thầm rít gào, làm ơn đi, đừng có khó khăn như vậy có được hay không a!Tuy rằng, nhờ gần đây lên mạng tìm hiểu, cậu cũng biết bản tính độc chiếm và sở hữu địa bàn của loài mèo là rất dữ dội….

Nhìn thấy tình hình này, Trầm Nguyên khẽ cười cười, đứng dậy nói: “Nếu không còn việc gì anh cũng nên trở về báo cáo kết quả với sư phụ, Tiểu Lâu, nếu còn vấn đề gì thì nhớ liên lạc cho anh.”

La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, khách khí nói: “Anh có muốn ăn cơm chiều trước khi đi không?”

Trầm Nguyên lắc đầu: “Không quấy rầy em nữa, sư phụ đang chờ anh, hơn nữa bên ngoài còn có nhân viên giao hàng.”

La Tiểu Lâu một lần nữa biểu hiện lòng biết ơn của mình, sau đó tiễn Trầm Nguyên ra cửa.

Lúc trở vào, La Tiểu Lâu liền trông thấy Nguyên Tích đang cau mày đánh giá chỗ ngồi vốn dành riêng cho y, ho khan một tiếng, cậu nhẹ giọng nói: “Đồng nghiệp của tôi giúp tôi mang một số dụng cụ đến đây, bởi vì không đủ chỗ để, cho nên tôi đã mua lại căn phòng trên lầu và một kho hàng ngầm. Như vậy sẽ tiện lợi hơn cho tôi xử lý vật liệu, chế tạo linh kiện, lắp ráp hộp năng lượng và những thứ khác.”

Ân? Hộp năng lượng? Nguyên lai cậu lăn qua lăn lại với mấy thứ này là để làm quà tặng sinh nhật cho y? Biểu tình của Nguyên Tích nhanh chóng dịu xuống, y lựa chọn xem nhẹ những nội dung phía trước ba chữ “hộp năng lượng”.

Tuy rằng toàn bộ giông tố trong lòng đã rút đi, Nguyên Tích vẫn giữ bộ mặt cứng ngắc, kháng nghị: “Tôi nhớ mình đã từng nói với cậu, có một số việc cậu nhất định phải thông qua ý kiến của tôi, nhất là những việc quan trọng. Mặt khác, là chủ nhân của cậu, tôi có trách nhiệm phải vì cậu suy nghĩ, cậu chọn bạn phải thận trọng, đặc biệt là nam nhân—-” Nói đến lời cuối cùng còn làm ra vẻ lo nghĩ cho La Tiểu Lâu.

“Từ từ!” La Tiểu Lâu nhịn không được nói, “Tại sao tôi phải cẩn thận khi kết bạn, anh cũng nên cẩn thận mới phải, nhất là nữ….”

Hử? Nữ? Nghĩ đến người đưa Nguyên Tích về ngày hôm đó, La Tiểu Lâu không thể không lo lắng, sao cậu lại bắt đầu trở nên kỳ quái giống người này a a a!

Sắc mặt của Nguyên Tích vụt đỏ lên, y đứng dậy, chỉ tay vào trán La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu sợ tới mức run lên, trời ạ, khó có hôm nào như hôm nay Nguyên Tích biểu hiện ra thái độ không muốn truy cứu, cậu lại đổ thêm dầu vào lửa để làm chi?! Kì thật, cậu, cậu không hề để ý đến việc kết bạn của Nguyên Tích!

Nguyên Tích chỉ vào La Tiểu Lâu nửa ngày, cuối cùng hung tợn nói: “Đi chuẩn bị cơm chiều đi, tôi sắp chết đói rồi!”

Tuân lệnh y, La Tiểu Lâu nhanh chóng vọt vào bếp, chừa lại Nguyên Tích vẫn còn đỏ mặt đứng tại chỗ.

Mỗi lần phụ thân bị mẫu thân chỉ trích vì thân thiết với người nào đó, ông đều nói với bọn họ: thê tử ghen kì thật là một biểu hiện của tình yêu mà nàng dành cho ngươi, cho nên chúng ta nên cảm thấy hạnh phúc chứ không phải là phẫn nộ.

Nguyên Tích phát hiện nhiệt độ trên mặt y không thể nào hạ xuống, đến khi La Tiểu Lâu lo lắng đặt một ly sữa trước mặt y, y mới trừng mắt liếc La Tiểu Lâu một cái, cầm chiếc ly trước mặt lên.

Ừm, hương vị cũng không tệ lắm…. La Tiểu Lâu cố gắng lấy lòng y cũng vô dụng mà thôi! —- Lại nói, La Tiểu Lâu đã lâu không mua bánh ngọt ở Tam Mộc về — Hơn nữa, y có bạn là nữ từ khi nào? Nguyên Tích cố gắng nhớ lại.

La Tiểu Lâu bê bữa tối lên, rau củ, rau củ, rau củ, tôm, hương vị mê người ập vào mặt. Nguyên Tích cũng không thể giữ vẻ mặt căng cứng được nữa, theo y quan sát, tiểu nô lệ đã thầm yêu mình này, từ trước đến nay quả thật là toàn tâm toàn ý đối với mình.

“Thứ sáu này cậu xin phép nghỉ một bữa đi.” Nguyên Tích bỗng nhiên mở miệng nói.

La Tiểu Lâu nhìn biểu tình như nói “Cậu đã vì Athes mà xin nghỉ phép một ngày, nếu dám cự tuyệt tôi, tôi sẽ nổi bão cho cậu xem” của Nguyên Tích, không thể không gật đầu, thứ sáu là sinh nhật của Nguyên Tích, có lẽ y muốn ăn mừng một chút vào thứ bảy. Một năm chỉ có một lần, cậu không nên cự tuyệt.

Nói đến sinh nhật, La Tiểu Lâu lại nhớ đến món quà sinh nhật mà mình còn chưa động thủ chế tạo. Đương nhiên, tất cả mọi thứ bây giờ đã sẵn sàng, vật liệu, thiết bị đều đầy đủ, ngày mai bắt đầu chế tạo đi.

Sau bữa tối, La Tiểu Lâu xử lý hết việc nhà, đem 125 bỏ vào căn phòng nhỏ kế bên chủ phòng, sau đó lên giường.

Tuy chiếc giường hiện giờ diện tích rất lớn, nhưng La Tiểu Lâu cũng rộng lượng không bỏ rơi con mèo Nguyên Tích có tập tính thích cùng chồng ngủ. Đương nhiên, đêm nào cậu cũng tiến vào trong ***g ngực của Nguyên Tích, quấy rầy Nguyên Tích, thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng mỗi lần cậu tỏ ý muốn tách ra, Nguyên Tích đều rất giận dữ…

Chiều hôm sau, La Tiểu Lâu chuẩn bị cơm tối từ sớm. Dựa theo thời gian huấn luyện từ trước đến nay của Nguyên Tích, đại khái phải hai tiếng nữa y mới về đến nhà, La Tiểu Lâu yên tâm mang theo tài liệu lên phòng thí nghiệm trên lầu.

Dựa theo phương pháp mà 125 đã giải thích, trước tiên phải xử lý Trọng Lôi Thạch, sau đó cẩn thận cất vào hộp.

Mấy hôm trước Trầm Nguyên đã giúp cậu xử lý vật liệu đủ để lắp ráp ba hộp năng lượng, La Tiểu Lâu suy nghĩ, sau khi tài khoản của mình có thêm tiền, cậu đã liên lạc với Cao chủ quản mua thêm một phần vật liệu, nhưng không có Kim Hà Tinh. Giống lần trước, lượng vật liệu này đủ để chế tạo bảy hộp năng lượng.

Trước tiên La Tiểu Lâu xử lý toàn bộ tài liệu, xong, để riêng một bên, sau đó mới lấy ra Trọng Lôi Thạch mà Nghiêm đại sư đã đưa cho cậu.

Thanh âm của 125 cũng trở nên nghiêm túc, nói bên tai La Tiểu Lâu: “Ngài đã biết được phương pháp chế tạo Trọng Lôi Thạch, nhưng lần này, ngài cần phải thay đổi một chút. Trong quá trình gia công Trọng Lôi Thạch gia nhập Ô Thạch, đồng thời sử dụng ý thức nguyên lực để dẫn đường cho cả hai loại vật chất. Bởi vì ý thức của ngài chỉ mới ở giai đoạn đầu tiên, cho nên hiệu quả thế nào còn chưa thể nói trước, trong lúc ứng dụng bất kì chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho nên bản thân cần phải khống chế cho thật tốt.”

Dừng lại một chút, 125 lại bổ sung: “Tôi sẽ ở bên cạnh trông chừng, vạn nhất có gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi sẽ đánh thức ngài.”

La Tiểu Lâu gật gật đầu, hít sâu một hơi, bắt tay vào xử lý Trọng Lôi Thạch.

Âm thầm đếm thời gian, khoảnh khắc máy liên lạc rung lên, La Tiểu Lâu bỏ thêm Ô Thạch vào, nhắm mắt lại.

Ứng dụng của ý thức nguyên lực chính là sử dụng tinh thần lực để dẫn đường cho vật chất phản ứng với nhau. Theo 125 nói, Nghiêm đại sư chắc chắn có thể làm được, thậm chí ngay cả Địch Gia cũng có một ít tinh thần lực, như vậy còn cậu thì sao?

Lúc mới bắt đầu, La Tiểu Lâu cảm thấy có một chút bối rối thoáng qua, vừa vì thiếu tự tin vừa vì khẩn trương, khẩn trương khi nghĩ rằng bản thân không thể thất bại, Ô Thạch rất quý, cậu nhất định không thể để Ô Thạch phải lãng phí trong tay mình.

Nhưng càng bối rối cậu lại càng không thể bắt được trọng điểm, đầu ngón tay của La Tiểu Lâu thậm chí bắt đầu xuất hiện một chút run rẩy.

“Bình tĩnh, giống như lần đầu tiên ngài cảm nhận thấy, nhìn thấy ý thức nguyên lực.” Thanh âm của 125 bỗng nhiên truyền tới.

Nhìn thấy, đúng vậy, là nhìn thấy, La Tiểu Lâu bỗng nhiên nhớ lại, khi đó cậu nhắm mắt lại nhưng lại khao khát được biết những gì đang diễn ra.

Sắp nhìn thấy, sắp nhìn thấy rồi —- thời gian vẫn chưa đủ! Sau một loạt cảm xúc vội vàng xao động, cuối cùng La Tiểu Lâu cũng nhìn thấy Trọng Lôi Thạch và Ô Thạch đang phản ứng với nhau. Nhưng đã đến thời kì cuối của phản ứng, cậu không kịp sử dụng ý thức nguyên lực, cũng chỉ có thể nhìn trung tâm đá năng lượng dần dần thành hình.

La Tiểu Lâu mệt mỏi mở mắt ra, cất đá năng lượng trở vào.

Phòng thí nghiệm im lặng trong chốc lát, 125 ở bên tai an ủi: “Kỳ thật đã rất tốt rồi, ít nhất cuối cùng ngài cũng đã thấy được. Điều này cũng đủ để chứng minh gen của ngài là vô cùng hoàn mỹ, bất quá là gen của của con người vẫn luôn níu chân ngài mà thôi.”

Hắc, tên hỗn đản nhà ngươi, cách nói này tuyệt đối không thể khiến ta cao hứng!

La Tiểu Lâu không để ý đến 125, lại bắt đầu xử lý phần Trọng Lôi Thạch thứ hai. Lúc này đây, vừa bỏ thêm Ô Thạch, La Tiểu Lâu liền tiến vào trạng thái.

Nhìn thấy điểm sáng chậm rãi di động, La Tiểu Lâu có chút mờ mịt, nói là dẫn đường, vậy như thế nào mới là dẫn đường? La Tiểu Lâu do dự một giây, trải qua kinh nghiệm của lần trước, cậu biết lúc này đây thời gian là không thể lãng phí. Cắn chặt răng, La Tiểu Lâu cố gắng dùng ý thức nguyên lực bao lấy điểm sáng đang phản ứng này.

Khi loại cảm giác tiếp xúc quái dị này truyền đến, La Tiểu Lâu biết cậu đã làm đúng! Nguyên lai đây chính là dựa vào tinh thần lực tác động đến phản ứng của vật chất, La Tiểu Lâu cẩn thận khống chế nguồn năng lượng mà cậu chưa quen thuộc kia, sau đó chậm rãi dẫn đường hai loại hạt.

Thời gian tựa hồ trôi qua thật lâu, nhưng lại tựa hồ trong nháy mắt, La Tiểu Lâu mở mắt ra.

Cậu đã thành công! La Tiểu Lâu kích động lấy hòn đá năng lượng mà cậu đã xử lý tốt ra, quan sát thật lâu nhưng vẫn không thấy có gì khác thường, sau đó bỏ vào chiếc hộp đánh số hai.

“Ừm, rất tốt, tiếp tục đi. Thừa dịp còn chưa mất đi cảm giác quen thuộc, dựa theo lượng ý thức nguyên lực của ngài xử lý hoàn toàn không có vấn đề gì.” 125 ở một bên nói.

La Tiểu Lâu gật gật đầu, lại tiếp tục xử lý Trọng Lôi Thạch.

Cảm giác này không hoàn toàn giống với cảm giác của cậu khi lần đầu tiên tiếp xúc với ý thức nguyên lực, nhìn ra phương pháp lắp ráp đơn giản nhất cho linh kiện, nhưng điều khiến cho La Tiểu Lâu mừng rỡ chính là cậu đã biết được một ứng dụng khác của ý thức nguyên lực. Cậu như đang rảo bước trên một hành lang xa lạ dẫn đến một cánh cửa mới, thật cẩn thận bước từng bước, rồi dần trở nên quen thuộc.

Nhắm mắt, sử dụng ý thức nguyên lực để nhìn thấy thứ mà cậu muốn, sau đó bao bọc lấy, dẫn đường, cẩn thận khống chế —- đây chính là thế giới của tinh thần lực.

Khóe miệng của La Tiểu Lâu xuất hiện một chút mỉm cười, cảm giác này thật sự không tồi.

Nếu là khống chế dĩ nhiên là sẽ có tốt có hỏng, từng bước một trở nên quen thuộc, La Tiểu Lâu bắt đầu sử dụng ý thức nguyên lực trộn Ô Thạch và Trọng Lôi Thạch một cách cành nhanh càng đều.

Cái thứ năm, cái thứ sáu, cái thứ bảy….càng về sau càng quen thuộc, càng thuận buồm xuôi gió.

125 từng nói, cậu hiện giờ đang ở giai đoạn đầu tiên, có thể khiến năng lượng tuần hoàn nhiều nhất là mười lần, nhưng hộp năng lượng sáu ngàn Gauss sau 10 lần tuần hoàn cũng đã thành sáu mươi ngàn Gauss rồi!

Đối với những hộp năng lượng hiện có mà nói, đó là một con số khủng bố, nếu đưa một hộp năng lượng như vậy cho Nguyên Tích – khóe miệng của La Tiểu Lâu cong lên.

Cái thứ tám, cái thứ chin, hai lần xử lý Trọng Lôi Thạch này La Tiểu Lâu đều cảm thấy cậu đã thành công, tuy rằng không dám chắc chắn về số lần tuần hoàn, nhưng cậu đã làm với tất cả khả năng mà mình có thể vận dụng.

La Tiểu Lâu nhìn viên Trọng Lôi Thạch cuối cùng trong tay, kỳ thật cậu cảm thấy hơi mệt, tuy là ý thức nguyên lực của cậu không ít, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên vận dụng vào thực tiễn. Lúc ban đầu còn có cảm giác hưng phấn, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy mệt mỏi. Nhất là hiện tại, cậu có cảm giác muốn quay trở về giường ngủ ngay lập tức.

La Tiểu Lâu nhìn chín chiếc hộp trên bàn, quyết định, quên đi, còn một cái cuối cùng, xử lý nốt cậu cũng yên tâm hơn.

La Tiểu Lâu bỏ phần Trọng Lôi Thạch cuối cùng vào dụng cụ, còn chưa bỏ Ô Thạch vào cậu đã mệt mỏi đến cơ hồ nhắm mắt lại. Nhưng La Tiểu Lâu đang ở trạng thái ứng dụng ý thức nguyên lực, nhắm mắt lại cũng không có nghĩa là cậu nghỉ ngơi, cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy xung quanh một cách rõ ràng hơn, La Tiểu Lâu trong vô thức bị hấp dẫn bởi phía trung tâm phản ứng của Trọng Lôi Thạch.

Khi thời gian đến, La Tiểu Lâu vẫn nhắm chặt hai mắt, thuần thục từ từ bỏ thêm Ô Thạch vào, sau đó bắt đầu khống chế hoạt động của các hạt Ô Thạch, khiến chúng phải sắp xếp đều đặn giữa các hạt Trọng Lôi Thạch.

Không biết có phải do lần này tiến vào trạng thái sớm hơn một chút hay không mà La Tiểu Lâu có cảm giác thời gian thực hiện lần này còn ngắn hơn, cư nhiên đã sắp xếp xong rồi. Nhưng thời gian để phản ứng diễn ra là cố định, La Tiểu Lâu cũng chỉ có thể tiếp tục chờ, trong lúc đó cậu cũng có thể khống chế khiến các hạt sắp xếp càng thêm hoàn mỹ.

Nhưng trong trạng thái mỏi mệt, động tác của La Tiểu Lâu đột nhiên xuất hiện sự khác biệt, một hạt Ô Thạch thoát khỏi sự khống chế của La Tiểu Lâu, không còn nằm giữa khoảng trống giữa các hạt Trọng Lôi Thạch nữa, mà lại nhập vào một hạt Trọng Lôi Thạch khác!

La Tiểu Lâu đang buồn ngủ bỗng nhiên giật mình, khác biệt, một khác biệt lớn như vậy, cậu phải làm sao bây giờ?

Bây giờ cậu có thể khống chế chuyển động của hạt, nhưng tách hạt là chuyện cậu hoàn toàn không thể thực hiện!

Nhưng phản ứng đang diễn ra, La Tiểu Lâu không thể thoát khỏi trạng thái đi hỏi 125, mà hỏi xong trở về thì phản ứng cũng đã hoàn tất, cho dù phản ứng chưa hoàn tất thì cậu cũng không thể tìm lại hạt dung hợp kia.

Nên làm cái gì bây giờ? Phiền toái càng lúc càng nhiều, đầu La Tiểu Lâu đau như muốn nứt ra, ý thức nguyên lực của cậu gần như đã cạn kiệt.

Tách ra, vô luận thế nào cũng không thể tách ra, La Tiểu Lâu tức giận, nếu đã không thể tách ra, vậy dung hợp toàn bộ đi! Ít nhất cũng sẽ tạo nên một tình huống cân bằng.

Trong cơn giận dữ, La Tiểu Lâu đem tất cả hạt Ô Thạch dung hợp với hạt Trọng Lôi Thạch bên cạnh. Lúc này phản ứng cũng đến thời gian kết thúc. Trước khí mở mắt, La Tiểu Lâu một lần nữa nhìn lại thành quả của cậu trong cơn tức giận, bất ngờ thay, thoạt nhìn qua lại có vẻ chỉnh tề đều đặn, thậm chí còn có cảm giác hòa hợp.

La Tiểu Lâu giật mình, cậu cảm thấy có thứ gì đó chợt lóe qua — nhưng rốt cuộc là cái gì? La Tiểu Lâu cũng không có đủ tinh thần để mà suy nghĩ, vừa ngả đầu xuống bàn thì cậu đã ngủ mất.

Về đến nhà, Nguyên Tích tự mình tìm vào phòng thí nghiệm, trông thấy La Tiểu Lâu đang dựa vào bàn mà ngủ, y nhíu nhíu mày.

Có gắng lấy lòng y đến vậy cơ à —- Nguyên Tích nhìn gương mặt tái nhợt vì mỏi mệt của La Tiểu Lâu, hai làn môi mỏng mím chặt, rõ ràng không phải là người đẹp nhất mà y từng thấy, nhưng vì sao lại, vì sao lại đáng yêu đến thế….

La Tiểu Lâu cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, trong mơ cậu thấy một con mèo thật to nhảy lên cổ mình, tuy rằng nặng, nhưng vùng cổ thật ấm áp, hơi thở nóng hổi phun lên cổ.

Một lát sau, con mèo này bắt đầu cắn cậu, nhẹ nhàng, lại mang theo cảm giác ướt át, cậu thậm chí có thể cảm nhận được những chiếc răng nanh và đầu lưỡi linh hoạt — ah, con mèo này sao càng ngày càng đi xuống vậy.

La Tiểu Lâu giãy dụa tỉnh lại, sau đó trông thấy Nguyên Tích đang cúi đầu đứng trước mặt cậu.

La Tiểu Lâu luống cuống đứng lên, dụi mắt, nhìn đồng hồ: “Đã trễ thế này rồi cơ à, vậy đi ăn cơm chiều thôi.” Nói xong đứng dậy che lại những gì trên bàn, cậu không muốn Nguyên Tích sớm phát hiện lễ vật mình muốn tặng cho y.

Nguyên Tích liếc nhìn cổ La Tiểu Lâu một cái, không nói gì thêm, xoay người ra ngoài.

Ngày hôm sau, sau khi tan học, La Tiểu Lâu lại tranh thủ thời gian Nguyên Tích còn huấn luyện mà chạy lên lầu.

Tất cả vật liệu đã được xử lý tốt từ hôm qua, cho nên hiện tại cậu chỉ cần lắp ráp chúng thành một sản phẩm nguyên vẹn mà thôi. La Tiểu Lâu thảo luận với 125 một chút, quyết định lắp ráp loại cuối cùng, dù sao, lúc ở Khải Ân, loại cuối cùng cũng là loại cho ra con số năng lượng cao nhất.

Nhẩm lại phương pháp thiết kế một lần nữa, cuối cùng, La Tiểu Lâu bắt tay vào lắp ráp.

Sau khi hoàn thành hộp năng lượng thứ nhất, La Tiểu Lâu đặt nó vào máy đo phản ứng, sau đó yên lặng chờ đợi, đối với hộp năng lượng đầu tiên, La Tiểu Lâu không hề ôm hi vọng, bởi vì về căn bản, cậu đã không kịp ứng dụng ý thức nguyên lực.

Năm phút sau, La Tiểu Lâu lấy ra nhìn, bên trên rõ ràng xuất hiện: tám ngàn năm trăm Gauss.

La Tiểu Lâu há to mồm, Trọng Lôi Thạch quả nhiên thích hợp để làm đá năng lượng hơn là Kim Hà Tinh, nhưng cậu tuyệt đối không thể ngờ rằng lại hơn kém nhau nhiều đến như vậy!

Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu bắt đầu hưng phấn hẳn lên, tùy tay đặt hộp năng lượng thứ nhất vào một chiếc hộp, cậu lập tức bắt đầu lắp ráp cái thứ hai.

Bởi vì đã trải qua hai lần thực hiện, các bước thực hiện cũng càng thêm thuần thục, La Tiểu Lâu nhanh chóng hoàn thành hộp nặng lượng thứ hai, sau đó nôn nóng bỏ nó vào máy đo phản ứng.

Rốt cuộc cậu có thể làm được đến mức nào, năng lượng có thể tuần hoàn hay không, nếu có thì là mấy lần….