Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 82: Thương, hoài thương



Khi hai người chuẩn bị đãi tiệc mừng thì chị phát hiện có thai, thật sự mà nói bao nhiêu lần thử của hai người vẫn không có, tự nhiên đến lúc sắp đãi tiệc mừng nho nhỏ thì chị lại cấn thai, âu cũng là số trời. Hương vui mừng ôm lấy cái bụng còn chưa nhô lên của chị, thích thú nói: "Bé Thương chắc nhỏ xí bằng hạt đậu ha vợ?"

"Nhỏ như hạt giống trong đầu em đó." Dung vuốt ve mái tóc dài của Hương, mặc dù đầu tóc của Hương rụng đi khá nhiều nhưng vẫn còn vuốt được.

Hương ngước mắt mình lên nhìn Dung, mắt hơi híp lại thành một đường chỉ: "Lại nói em đầu đất, đầu em chứa toàn chị trong đó thôi."

"Con còn nhỏ lắm chưa nghe được tiếng đâu, chị định bụng bây giờ mua quần áo cho con là vừa rồi, vừa chuẩn bị cho ngày cưới vừa chuẩn bị cho con ra đời."





Hương dùng giọng mũi để trêu đùa em bé mặc dù cô biết em bé cũng chẳng nghe được: "Thương của mẹ được dự đám cưới luôn ta."

Hai người quyết định tổ chức đám cưới tại quê của Hương, bên gia đình Dung khẳng định không tham dự cho nên Dung cũng không thông báo lấy một tiếng. Gia đình Hương chuẩn bị tầm mười lăm bàn tiệc, chỉ đãi nho nhỏ họ hàng bên Hương thông báo cho việc gia đình Hương sẽ có thêm thành viên, còn sắp có cháu.

Ngày đám cưới của hai người, chị Ngọc và My đến với tư cách họ hàng nhà gái, xem như là chị gái của Dung để dự tiệc cùng mọi người. Dung rất biết ơn chị ấy giúp mình cho đỡ ngại chuyện không có phụ huynh tham dự tiệc cưới này. Ba mẹ Hương dốc hết số tiền còn xót lại của hai người để mua vàng vòng tặng cho con dâu, người con dâu lam lũ chịu đựng cực khổ của ông bà, ông bà nghĩ có bao nhiêu vàng vòng cũng không đủ để đem người con dâu hiền lành này về nhà, còn sợ chưa đủ thành ý.



Bên Ngọc cũng chuẩn bị hẳn một cây vàng để tặng Dung, thật sự xem Dung là em gái ruột của mình để gả ra ngoài. Khi Dung nhận vàng từ Ngọc, nước mắt của nàng cũng rơi xuống, lặng lẽ ôm lấy chị vào lòng.

"Cám ơn chị..."

Mặt mũi của nàng ngày hôm nay cũng là do chị giúp nàng, mạng sống của Hương cũng là do chị giành lại giúp nàng. Nhớ ngày hôm đó nàng nói với chị rằng muốn cưới Hương, chị chỉ mỉm cười bảo cô rằng: "Em cho chị bảy ngày, bảy ngày đó ngày nào cũng đến thưa với đức mẹ rằng em muốn cưới Hương, nếu mẹ nghĩ hai em không hợp thì hãy tách hai người ra. Bảy ngày, nếu ok hết thì cưới. Em dám không?"

Dung nhẹ nhàng gật đầu: "Em dám"

Ngọc cười bảo rằng hãy tĩnh tâm bảy ngày để xem có điều gì mẹ muốn ngăn trở hai người không, Dung cũng dắt Hương ngày nào cũng đến nhà thờ để thưa với đức mẹ, trong vòng bảy ngày không phát sinh ra bất kì chuyện gì. Nàng đem chuyện này nói lại với Ngọc, Ngọc bảo rằng nếu mẹ đã không phản đối thì không có lý do gì không cưới, vậy nên lễ cưới này được diễn ra rất êm đẹp.



"Hai em bây giờ đã nên một rồi, nhớ là phải yêu thương chăm sóc nhau, hoàn thành lời thề của mình, biết không?"

Hương gật đầu, trên mắt cũng vương nước mắt: "Em biết rồi, em nhất định sẽ lo cho Dung."

"Không phải vì áy náy chuyện Dung lo cho em mà là phải yêu Dung, thương Dung thật sự." Ngọc nhấn mạnh, chỉ sợ em ấy cảm thấy áy náy chuyện Dung giành giật mạng sống của em ấy từ cõi chết trở về mà muốn bù đắp cho Dung, thật ra Dung chịu khổ cũng nhiều rồi, cô không muốn em ấy lại bị tổn thương một lần nữa.

"Em thật sự yêu thương chị ấy, chị yên tâm giao chị ấy cho em đi. Cả đời này em chỉ yêu mình chị ấy, mặc dù cả đời là một chuyện rất xa vời, nhưng mà em biết được có chị ấy cuộc đời của em mới hoàn chỉnh." Hương nắm lấy bàn tay của Dung, nở một nụ cười mãn nguyện. Với cô cuộc sống như vậy đã quá đủ đầy rồi, Dung và đứa con trong bụng Dung, tất cả đều là quà của ông trời gửi xuống tặng cô, cô biết ơn vô cùng.
"Nếu vậy thì chị giao em gái chị cho em. Em chăm sóc không tốt chị gϊếŧ em nha."

My đứng kế bên mà lạnh cả sống lưng, Triết cười hi hi hô hô ngây ngô muốn đi chơi cùng các bạn khác mà không nghe mẹ mình hù dọa gϊếŧ người ta.

Chung quy cũng chỉ có Hương và My bị lời này dọa, Dung thì cười mãi không khép miệng lại được, chữ vui viết rõ ràng trên mặt.

Đám cưới diễn ra rất thuận lợi, tối đó Dung thay đồ cưới ra bằng một chiếc váy ngủ mỏng, làm điều mà các cặp đôi tân hôn thích làm.

"Phong bì này dày ghê ta." Hương mở phong bì ra xem thì thấy một xấp năm tờ một trăm, tổng cộng lại cũng có năm trăm, vậy mà làm cô tưởng mấy triệu.

Dung nằm gối đầu lên đùi Hương, tay nàng khều khều đầu gối của em ấy nhẹ nhàng: "Tối rồi... chị buồn ngủ..."

"Buồn ngủ? Vậy em tắt đèn nha, sáng mình đếm sau." Hương hôn lên trán Dung một cái rồi chạy ra ngoài tắt đèn, vì là đám cưới ở quê nên tối hai người phải ở lại phòng Hương ở quê cho qua đêm tân hôn.
Bản tính của Hương lại không suy nghĩ sâu xa cho nên cũng không biết được Dung đang cần gì, mà vốn dĩ hai người cũng hạn chế làm chuyện kia vì chị ấy có bầu, cô sợ làm hại em bé trong bụng.

Mà cô không động đến chị lại kích hoạt sự giận dỗi tiềm ẩn trong chị, đã một tháng hơn hai người không động vào nhau rồi, những tưởng phải thêm bảy tám tháng như thế nữa nhưng mà chị lại muốn. Thật ra vì đêm tân hôn nên chị muốn đủ lễ, mà cô lại quá ngốc.

"Bạn nói thật là bạn hơi buồn em rồi." Dung ôm ngang eo Hương, ngước mắt lên nhìn em ấy trong màn đêm.

Hương như ăn phải ngạc nhiên thật lớn, cô hỏi lại: "Hạt tiêu giận rồi á?"

"Ừm, bạn hơi buồn, hôm nay là đám cưới của bạn mà chẳng có đêm tân hôn."

"Hạt tiêu muốn làm một chút á?"

Dung nhẹ nhàng gật đầu: "Muốn làm một chút..."
Thật ra kiêng kị cũng chỉ vì sợ đàn ông cho vào mạnh quá sẽ làm động thai, nhưng ngón tay của Hương thon thả nhỏ xíu, cho vào cũng không có vấn đề gì, nàng chỉ sợ em ấy kiêng cái bụng nàng mà không động vào nàng.

"Nói là hạt tiêu cần làm đi."

"Thôi khỏi." Dung quay lưng lại với Hương, tự nhiên lại bắt nàng phải hạ giọng xuống cầu xin em ấy ăn nàng, chẳng phải ngày xưa lúc nào cũng năm lần bảy lượt đòi sao? Đúng là cưới vào rồi thì hoa hậu cũng biến thành thường dân, loạn, loạn hết cả rồi.

Cuối cùng trong phòng cũng yến yến oanh oanh như trong ước nguyện, hai người cũng không cần phải kiêng kị gì vì ba mẹ Hương xách gối sang nhà hàng xóm ngủ từ khi xong tiệc. Tối đó hai người lần đầu tiên ngủ với nhau như hai vợ chồng, cảm giác hoàn toàn khác biệt với trước đây, giờ này hai người không còn đơn giản là chỉ quen nhau nữa rồi, hai người là gia đình, là tình thân, là máu mủ không thể tách rời.
Hương hôn lên bàn tay đã vì cô mà làm tất cả, hôn lên đôi mắt vì cô mà khóc không biết bao nhiêu lần, hôn lên làn da vì cô mà dãi dầu sương gió, người phụ nữ này là người phụ nữ cô yêu, cô sẽ vì yêu mà bảo hộ người phụ nữ này suốt cả cuộc đời mình.

"Vợ..."

"Dạ..."

Hương hôn lên vành tai Dung, thủ thỉ nho nhỏ: "Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được bỏ nhau, nhé? Mình cùng nhau sửa, cùng nhau khắc phục chứ không bỏ đối phương, được không?"

"Được."

Sẽ không bao giờ từ bỏ, đó là tình yêu khắc cốt ghi tâm của hai người.