Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 56: Cội nguồn của nỗi nhớ



Hôm đó Hương đang loay hoay dọn bàn thì nghe có khách tới, vừa lau xong bàn cô liền đem khăn để lên kệ, nhanh nhẩu đem menu lại cho khách chọn món. Vị khách này nhìn cô, trong đáy mắt có sự xót xa không nói thành lời. Cô đưa menu cũng ngượng ngập hơn, như có như không mà nói một câu: "Chị muốn dùng gì?"

"Em nghỉ làm ở chỗ chị để ra đây làm sao?" Vân nhận lấy menu từ Hương, còn không nhìn vào menu một chút nào.

Hương gật đầu: "Ừm, em làm ở đây."

Cô cũng không phải cụt tay cụt chân hay bạc nhược đến nỗi không làm ra tiền, cô cũng không chê bất kì công việc nào mình làm, cho nên cho dù là quét dọn nhà Vân hay là làm phục vụ với cô đều là một nghề, đều là thứ tạo ra giá trị, tạo ra tiền. Vậy nên làm ở đâu cũng vậy, cũng không đến mức xem nghề của cô đang làm là hạ đẳng, trong giọng nói của chị ấy lại lộ ra điểm xem thường công việc của cô, cô cũng vờ như không nhận ra.





Vân tùy tiện nói đại món thịt kho, Hương hỏi thêm chị ấy muốn dùng nước gì, chị ấy nói muốn uống nước cam ít đường. Cô thấy vậy mới ngay lập tức đi làm, dù sao bây giờ cũng là buổi trưa, khách hàng vào cũng rất đông.

Nhìn Hương loay hoay vừa đi bưng nước vừa đi bưng cơm, chẳng hiểu sao Vân lại thấy rất xót. Nhớ lại ngày hôm đó đối xử với chị dâu của em ấy như vậy cũng là cô không đúng, biết chị dâu là điểm yếu của em ấy lại thản nhiên tổn hại đến người ta, khi tỉnh cơn mê thì Vân cũng nhận ra mình không còn thấy mặt em ấy nữa rồi, đến lúc đó Vân mới biết được chị dâu của em ấy quan trọng với em ấy như thế nào.

Cô muốn xin lỗi, mặc dù sự xin lỗi của cô quá muộn, mà cũng đã là xin lỗi quá nhiều lần.

Khi khách vãn vãn đi một tí Vân thấy mặt Hương đỏ ửng lên vì nóng, mồ hôi lấm tấm bên trán mặc dù trong quán có máy lạnh, phải cực khổ như thế để làm gì? Nếu em ấy làm với cô cũng không mệt như vậy.



"Hương..."

"Khách gọi kìa!" Chị thu ngân nhắc nhở Hương, cô lau vội đi mồ hôi trên trán để chạy lại chỗ chị. Menu đưa cho chị rồi nhưng chị vẫn không nhìn lấy một chút, chỉ ngẩng ánh mắt to tròn của mình lên mà nhìn cô, nói rằng: "Chị xin lỗi vì chuyện hôm ấy, tin chị, từ giờ về sau sẽ không như vậy nữa..."

"Em chấp nhận lời xin lỗi."

Dù sao thì chị Dung cũng không muốn cô trở thành một người thù dai, chị ấy tốt bụng đến như thế...

"Vậy... về làm cho chị được không?"

Hương mỉm cười, nụ cười mà lâu lắm rồi Vân chưa thấy: "Em làm ở đây cũng ok rồi, không cần kiếm thêm việc nữa. Em với Dung xác định ở với nhau rồi cho nên cũng ngại."

Xác định ở với nhau rồi... thì ra hai người họ đã chấp nhận lời yêu nhau. Trong lòng Vân có chút gì như muốn vỡ tan ra, cô giấu đi, giả vờ như mình chẳng hề để tâm đến chuyện này.



"Em làm cho chị thôi, sợ Dung ghen hả?"

"Không, chị ấy không có ghen, chỉ là em muốn giữ khoảng cách với người khác thôi."

Vân giả vờ nhìn xuống menu để chọn món, giấu đi từng chút từng chút một cảm xúc lạ trong lòng mình. Cô chọn một ly kem lạnh rồi ăn cho bằng hết, sau đó mới tính tiền rồi đi về. Hương cũng không nghĩ gì nhiều, cũng không nói với chị Dung là hôm nay cô gặp được chị Vân.

Trong văn phòng hiệu trưởng, Dung ngồi đối diện hiệu trưởng, tuy là đang nói chuyện với cấp trên của mình nhưng lại chẳng hề có chút thua thiệt nào, thái độ hoàn toàn ngang bằng. Nàng để hai tay mình đan vào nhau đặt ở trên bàn, nhỏ nhẹ nói: "Con muốn xin hết năm được nghỉ, con phải về Sài Gòn."

Thầy hiệu trưởng hơi ngả người dựa sau lưng ghế, không biết suy nghĩ gì đó mà lông mày nhíu lại, mất một lúc sau mới trả lời Dung: "Chú nghĩ con không về được, ba mẹ còn tuyệt đường làm giáo viên của con rồi, nếu con ở đây đến khi con chịu nghe lời họ còn có thể có được việc. Chứ... nếu con nghỉ mà quay về thế nào cũng không còn xin được việc nữa."
Thật ra Dung đã liệu hết mọi thứ, biết được nếu nàng quay về sẽ bị tuyệt hết tất cả con đường, nhưng nếu nàng ở đây ở đây mãi chẳng lẽ phải ngoan ngoãn thỏa hiệp họ sao? Nàng không thể, nàng yêu Hương và không chấp nhận được ai khác, đương nhiên sẽ không có ngày nàng sẽ "suy nghĩ lại" mà quay trở về nhà. Trước cũng sẽ ra kết quả này, sau cũng ra kết quả này, Dung muốn dứt điểm cho xong.

"Con muốn xin nghỉ, chú kiếm người cho năm sau giúp con nhé. Còn phần cha mẹ con, con nghĩ đến lúc gái lớn theo chồng rồi, không thể nào nương nhờ cha mẹ mãi được."

Trước kia khi Hương còn chưa tỏ thái độ là yêu nàng, cha mẹ nàng quyết định "đày" nàng ra đây nàng cũng vâng theo, vì nàng muốn trước khi trái tim nàng dành cho Hương sâu đậm mà buông bỏ hết, để một nơi xa lạ sẽ xoa dịu nàng, giúp nàng quên đi Hương. Nhưng mọi chuyện lại rẽ sang chiều hướng khác, vậy nên nàng ở mãi đây cũng không được, bỏ lại Sài Gòn bỏ lại Hương mãi cũng không nên.
"Nếu con quyết định vậy thì để chú sắp xếp. Nhưng mà chuyện này con có nói với ba mẹ con một tiếng không?"

"Nếu được, chú giúp con đừng nói với hai người, đợi đến khi con về Sài Gòn hẵng nói."

Hiệu trưởng gật đầu: "Cũng được, chú sẽ làm như chưa nghe con xin nghỉ. Nhưng ba mẹ con hỏi chú sẽ nói con nghỉ ngang, ok không?"

Như thế cha mẹ của nàng sẽ không nghĩ rằng chú ấy thông đồng với nàng, như vậy cũng đỡ mất lòng hơn, vậy nên Dung đồng ý, dù sao nàng liên lụy chú ấy cũng không nên.

"Dạ được, cám ơn chú."

Sau khi nói chuyện với thầy hiệu trưởng xong Dung cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng đứng ở bên ngoài sân trường ngẩng đầu lên nhìn áng mây hờ hững trôi, cảm giác nhẹ nhàng như áng mây trời chắc hẳn cũng giống như nàng lúc này. Nàng có cảm giác của sự tự do, có cảm giác như mình sẽ sống như một con người đúng nghĩa.
Tối đó Hương khi nói chuyện với nàng có hay hắt xì đôi chút, nàng biết là Hương bệnh rồi, lo thì lo cũng không thể mua thuốc cho em ấy uống được. Nhưng Hương ra vẻ không sao, bảo rằng: "Hắt xì vài cái thôi mà."

"Chị lo lắm..."

"Lo thì cởϊ áσ ra em xem một chút."

Mặt Dung tối lại ngay lập tức: "Bệnh rồi mà còn không nên nết."

"Một chút thôi, cái ngực be bé xinh xinh."

"Im ngay."

Hương làm sao mà im được, yêu xa muốn làm gì đều phải nói bằng điện thoại, đôi khi cô nhớ Dung nhưng không thể làm gì, muốn ôm cũng không được, hôn cũng không được, đã vậy nhìn ngực chị ấy còn không cho. Hương thật sự quá khổ!

"Theo một nhà nghiên cứu khoa học cho hay, nhìn ngực người yêu có khả năng giải cảm đến tận chín mươi phần trăm."

Dung còn không thèm hừ một tiếng nào, chỉ liếc mắt sang nhìn Hương rồi tiếp tục soạn giáo án: "Nhà nghiên cứu đó chắc tên Ngọc Hương."
"Sao chị biết hay vậy?"

"Chị còn lạ gì em."

Nhìn cuốn lịch để bàn, Hương thấy sắp đến ngày nghỉ tết rồi nên vui vẻ không thôi. Bình thường sinh viên nghỉ tết sẽ sớm hơn học sinh, nghỉ cũng dài hơn học sinh, cho nên Hương thầm xem xét ngày nghỉ của mình và chị để có thể đi chơi với nhau. Tiền mỗi tháng Hương dành dụm được một triệu rưỡi, tổng là sáu triệu, cộng với tiền ngày xưa cô đi làm cho chị Vân nữa trong người có khoảng mười triệu.

"Nghỉ lễ em sẽ đi máy bay ra chỗ chị, nôn gặp lại chị."

"Chị cũng nôn gặp em."

Vốn là Hương muốn tiết kiệm tiền nhưng mà nếu biết cô đi kiểu tiết kiệm tiền chị sẽ không cho, vậy nên Hương bận đi sẽ đi máy bay ra Hà Nội, bận về cô sẽ suy nghĩ xem đặt vé tàu hỏa hay đi xe khách, cô nghiêng về đi tàu hỏa hơn.