Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 459: Tuyệt đối không thể dùng tiền!



"Đưa xe đua... Đưa tiền?!"

Mặt mũi Lâm Yên tràn đầy rung động nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, đứa trẻ trâu này, không phải là bị đại ca cậu ta hạn chế kinh tế à, tiền còn sót lại trong tay cũng đều quăng vàp đội xe, cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, cậu ta muốn đưa lễ gặp mặt cực kỳ quý giá cho tên giả mạo!!

Cái này sao có thể!

Bùi Vũ Đường đi hiến thân cũng được, hiến tiền dâng lễ vật, tuyệt đối không thể!

Thấy sắc mặt Lâm Yên không đúng, Bùi Vũ Đường tò mò nói, "Chị dâu, chị sao thế?"

Nghe thấy, Lâm Yên lấy lại tinh thần, một lần nữa nhìn về phía Bùi Vũ Đường, hít sâu một hơi, nói: "Cậu có phải đốt tiền hơi nhiều hay không... Đại ca cậu không phải hạn chế kinh tế của cậu rồi sao?"

Lúc này, Bùi Vũ Đường cười thần bí, "Coi như là hạn chế kinh tế... Mà đội đua xe cũng một mực thiệt thòi tiền, nhưng em còn có một chút tiền riêng a, đưa lễ vật quý trọng, vậy tuyệt đối đủ rồi, còn có, chị dâu, cái gì gọi là đốt tiền nhiều... Đây chính là Tử Thần Đường Đua Yeva đấy, lại nói, hết thảy người tham gia yến tiệc, mấy ngày nay đều đang chọn quà gặp mặt, em không đưa, vậy cũng không thể nào nói nổi đi."

Lâm Yên liếc mắt lườm Bùi Vũ Đường, bản tôn đứng ở trước mặt hắn, hắn không đến đưa, nhất định phải chạy đi đưa tên giả mạo, đây là chuyện người nên làm sao?

"Chị dâu, suy nghĩ một ngày cũng không nghĩ được cái gì, chị nghĩ giúp em đi." Bùi Vũ Đường nói.

"Tôi cảm thấy không cần thiết." Lâm Yên trầm tư một lát, nhìn Bùi Vũ Đường, mở miệng cười nói, "Cậu nghĩ, Tử Thần Đường Đua Yeva người ta có cái gì chưa thấy qua, cậu phải cho thấy bản thân đặc thù, mới có thể để Yeva nhớ kỹ cậu."

"A?" Bùi Vũ Đường một mặt mộng bức.

Biểu hiện bản thân đặc thù?

Cậu ta cũng nghĩ thế, nhưng làm sao mới có thể đủ cho thấy bản thân không giống bình thường, đồng thời được Tử Thần Đường Đua Yeva nhớ kỹ...

"Cậu suy nghĩ một chút, người khác đều đưa lễ gặp mặt có tiếng, mà cậu không đưa, vậy đủ đặc thù, nếu như là tôi, tôi có thể nhớ cậu cả một đời, tôi thề." Mặt mũi Lâm Yên tràn đầy nghiêm nghị nói với Bùi Vũ Đường.

Bùi Vũ Đường: "..."

"Chị dâu, chị đừng làm bừa, em đang nghiêm túc, loại biện pháp để được ghi nhớ này của chị, em tình nguyện không muốn." Bùi Vũ Đường thở dài.

"Cậu là quyết tâm, nhất định phải đưa trong lúc gặp mặt đúng không?" Lâm Yên nhìn Bùi Vũ Đường, lông mày hơi hơi nhăn lại.

Nghe thấy, Bùi Vũ Đường liền vội vàng gật đầu, "Khẳng định là vậy, ý của em là, đưa cái gì cho thấy suy nghĩ khác người... Nhất định phải có nội hàm, có cấp bậc, để cho người ta khắc sâu ấn tượng!"

Lâm Yên hơi có chút bất đắc dĩ, đứa trẻ trâu này, làm sao lại không nghe khuyên bảo.

Một lát sau, tròng mắt Lâm Yên hơi xoay chuyển, "Cậu... Có tin tôi hay không?"

"Chị dâu, xem chị nói này, em đương nhiên tin tưởng chị." Bùi Vũ Đường nói.

"Vậy như này." Lâm Yên trầm tư một lát, tiếp tục nói, "Chuyện lễ gặp mặt, cậu không cần hao tâm tổn trí, tôi giúp cậu xử lý, tuyệt đối có nội hàm, có cấp bậc, mà liếc mắt nhìn qua liền thấy quý giá, như thế nào."

"Thật?" Ánh mắt Bùi Vũ Đường hơi sáng.

Nói đến tặng quà, Bùi Vũ Đường thực sự không am hiểu, trước kia quen bạn gái, cậu ta cơ bản cũng không đưa qua cái gì.

"Yên tâm, giao cho tôi, đến lúc đó cậu đưa tôi tiền mua lễ gặp mặt là được." Lâm Yên gật đầu nói.

"Vậy em liền an tâm." Bùi Vũ Đường thở một hơi dài nhẹ nhõm.

"Đúng rồi." Bùi Vũ Đường định rời đi, bỗng nhiên quay người, nói với Lâm Yên, "Chị dâu, ba ngày sau tham gia yến tiệc, đồng thời có tay đua hàng đầu trong nước tiến hành luận bàn tỷ thí với Yeva, em lấy cho chị một vị trí, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem."

"Được rồi." Lâm Yên một lời đáp ứng.