Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 214: Nhớ tôi?



Hàn Dật Hiên tựa hồ có chút không quen thái độ của Lâm Yên với mình, sắc mặt càng khó coi hơn, sắc mặt lạnh lẽo trực tiếp cứng rắn mở miệng nói ——

"Lâm Yên, nếu không phải Thư Nhã cầu tình thay cô, cô cho rằng cô còn có thể tốt đẹp quay phim trong đây? Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, Thư Nhã không giống cô, cô ấy rất đơn thuần, rất hiền lành, cái gì cũng không hiểu, tôi không cho phép bất kỳ người nào tổn thương cô ấy.

Nếu để cho tôi phát hiện cô dám ở sau lưng dùng thủ đoạn, làm tổn thương Thư Nhã, tôi chỉ có thể để cô cả đời đều không thể xuất hiện ở trước mặt cô ấy. Nói đến thế thôi, cô tự giải quyết cho tốt."

Hàn Dật Hiên nói xong lời thoại uy hiếp của tổng giám đốc bá đạo này, liền sải bước xoay người rời đi.

Đa Đa đứng ở một bên, thở mạnh cũng không dám, mãi đến khi Hàn Dật Hiên đi xa mới che ngực, "Làm tôi sợ muốn chết..."

Đa Đa nhìn về phía Lâm Yên, vẻ mặt bất đắc dĩ mở miệng nói, " Yên tỷ, tôi nói chị muốn Hot, tạo cái scandal cùng diễn viên nam còn chưa tính, làm sao ngay cả Hàn Dật Hiên cũng dám chọc? Cô không biết Hàn gia ở đế đô một tay che trời sao? Lời vừa rồi của Hàn Dật Hiên cũng không phải hù dọa cô vui đùa một chút, chỉ cần một câu của hắn, liền có thể để cô trực tiếp biến mất khỏi giới này..."

Lâm Yên nháy nháy mắt, "A."

Đa Đa bất mãn thái độ qua loa của cô, "A...? Chị không có điều gì khác muốn nói sao?"

"Nói cái gì?"

Lâm Yên nhìn cô ấy một cái, mặt không thay đổi mở miệng, "Nói bạn trai cũ của chị xác thực rất trâu bò sao? Vậy thì thế nào, bạn trai hiện tại của chị càng trâu bò hơn."

Đa Đa xạm mặt lại, cả người đều không còn gì để nói, "Chị một ngày không chém gió sẽ chết sao? Hơn nữa còn một câu chém hai từ siêu trâu bò, Hàn Dật Hiên là bạn trai cũ của chị? Chị còn có bạn trai càng trâu bò hơn? Chị làm sao không lên trời đi!"

Lâm Yên bĩu môi, thời đại này nói thật cũng không ai tin?

...

Bởi vì Hàn Dật Hiên chậm trễ, cô đã sắp đến muộn, thế là nhịn đau bỏ tiền gọi xe, tiến đến chỗ gặp mặt.

Chờ Lâm Yên chạy đến cũng đã chậm vài phút, Bùi Duật Thành đã đến.

Nơi gặp mặt là Bùi Duật Thành lựa chọn, khu VIP phía sau nhà hàng là một vườn hoa nhỏ u tĩnh, thanh tịnh và đẹp đẽ, lại có thể ngăn cách ngoại giới quấy rầy.

Hoa hồng màu trắng nhuốm sương đêm lan tràn đầy giàn hoa, bóng đêm mê ly, ánh sao điểm xuyết vương xuống, mà Bùi Duật Thành ngồi ở trên ghế mây dưới giàn hoa, trong tay bưng một chén trà bằng sứ trắng.

Bởi vì làm rối loạn kế hoạch chia tay của mình, lòng Lâm Yên vốn đang tràn đầy kháng cự với lần này gặp mặt, giờ này khắc này, nhìn người mặc một bộ âu phục Retro trước mắt, ngồi ở bên trên giàn hoa, như nam nhân đi ra từ bức tranh Châu Âu thời Trung cổ, đầy trong đầu chỉ còn lại Lâm Yên tuế nguyệt mỹ hảo (?), bóng đêm trêu chọc người...

Hơn nửa ngày Lâm Yên mới hồi phục tinh thần lại, vội mở miệng nói, "Thật xin lỗi, Bùi tiên sinh, tôi đến muộn! Thật xin lỗi để ngài đợi lâu!"

Bùi Duật Thành nghe thấy, xoay đầu lại, "Không sao, tôi cũng vừa mới đến."

Nói xong, động tác ưu nhã rót chén trà nhài cho cô.

Lâm Yên vội vàng duỗi hai tay nhận lấy chén trà, "Cảm ơn..."

Tiếp theo, Lâm Yên liền ngồi ở chỗ đó, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể một mực uống nước che giấu xấu hổ.

Tâm tình Bùi Duật Thành tựa hồ không tệ, khuôn mặt kia vốn là điên đảo chúng sinh đêm nay nhìn qua càng thêm mê người, "Lâm tiểu thư hẹn tôi, là có chuyện gì?"

Lâm Yên nghe vậy một mặt khổ bức, cô cũng không biết mình hẹn hắn là có chuyện gì!

Hoàn toàn là Bùi Nam Nhứ kêu cô gọi điện thoại cô liền gọi điện, kêu cô hẹn, cô liền hẹn...

Lâm Yên cân nhắc một chút tìm từ, "Cái kia, không có việc gì không có việc gì, tôi có thể có chuyện gì chứ, thực sự xin lỗi vì mạo muội hẹn ngài, có phải quấy rầy đến công việc của ngài hay không? Thực ra cũng không có việc gì, chính là... Chính là nghĩ hẹn ngài đi ra ngồi một chút, ăn cơm một chút, trò chuyện mà thôi..."

Bùi Duật Thành nhấp một ngụm trà, cười như không cười nhìn lại phía nữ hài: "Nhớ tôi?"