Cô Độc Chiến Thần

Quyển 34 - Chương 2: Kỳ vật đến từ thế giới khác



Đến khi Khang Tư bước lên những bậc thang tiến lên tháp kim loại, đámngười Tương Văn mới tỉnh lại, lập tức lao lên, giành đi lên bậc thangngay trước Khang Tư.

Hành vi này của Tương Văn tuy rằng bấtkính, nhưng bởi kiến trúc này quá kỳ quái, ai cũng không dám đảm bảo cónguy hiểm hay không, mà Giáp Linh càng không cần phải nói, ỷ vào thânthể lì lợm nước lửa độc vật bất xâm, là người đầu tiên lao lên trên tháp cẩn thận kiểm tra.

Nhìn thấy Tương Văn cùng đám người GiápLinh nhanh chóng xông lên đỉnh tháp, sau đó rất cẩn thận kiểm tra, Khang Tư không khỏi lắc đầu, bước nhanh đi lên theo.

Đi tới đỉnhtháp, mới phát hiện quả trứng kia rất lớn, ít nhất nhét vào đó hai bangười trưởng thành là không vấn đề gì, mà toàn thể quả trứng cực lớn này có màu bạch ngân, toàn thân không một tì vết, thoạt nhìn như một khốikim loại được đúc hoàn chỉnh, nhưng ấn tượng đầu tiên lại cảm giác không giống như một vật mà nhân loại có thể chế tạo ra.

Loại cảm giác này quả thực quái dị, ấn tượng này gần như nói không nên lời.

Đám người Tương Văn đã sớm vòng quanh quả trứng đến mấy vòng, cũngcẩn thận vuốt ve vỗ mạnh quả trứng, tuy rằng không biết tình huống thậtsự là thế nào, nhưng ít nhất hiện tại không có nguy hiểm, cho nên khinhìn thấy Khang Tư cũng bắt đầu vuốt ve quả trứng lớn màu bạc thì khôngcó thần sắc khẩn trương gì.

Ngay sau khi Khang Tư vuốt ve quảtrứng một lúc liền theo bản năng lấy ngón tay gõ gõ quả trứng, quả trứng lớn đột nhiên phát ra một tia bạch quang (ánh sáng trắng), đám ngườiTương Văn còn chưa kịp phản ứng lại, bạch quang này liền bao quanh quảtrứng cùng Khang Tư lại.

Đám người Tương Văn thật sự bị dọađến can đảm cũng nứt ra, Giáp Linh rống lên một tiếng lao lên, nhưng khi tiếp xúc với vòng bạch quang liền bị trực tiếp đánh văng đi rất xa, ngã sấp xuống dưới chân tháp.

"Phịch" một tiếng, mọi người nhìnthấy liền theo phản xạ nhắm mắt lùi lại, từ trên cao như vậy mà ngãxuống khẳng định sẽ thành bánh thịt mất.

Đương nhiên, điều đólà nói với người bình thường, còn tên Giáp Linh không giống nhân loạikia lập tức đứng lên lắc lắc đầu, rống to một tiếng rồi lại lao lên, tuy nhiên lần này hắn cũng khôn ra, chỉ lo lắng chạy quanh vòng bạch quang, không hề xuất thủ lung tung.

Mấy người Tương Văn vốn cũnggiống như Giáp Linh nhằm về phía vòng bạch quang, nhưng kết quả của Giáp Linh khiến cho bọn họ nhanh chóng dừng bước, rút ra binh khí múa maytiến về phía vòng bạch quang.

Ở trong cảm giác của đám ngườiTương Văn, chém vào vòng bạch quang này giống như chém vào nồi keo dánđược nấu rất lâu vậy, chém vào đã khó, rút ra cũng khó hơn, ai cũngkhông biết tại sao vòng bạch quang này lại trở nên giống keo dán đượcđun lâu như vậy, điều đó càng khiến cho bọn họ hoảng sợ, chủ thượng nhàmình đang bị vòng bạch quang này bao vây nha!

Tâm tình lo lắng liền liều mạng dù bỏ công vô dụng, Tương Văn đều hận không thể nhìnđược Khang Tư ở trong vòng bạch quang đó, toàn bộ binh lính vây quanhdưới chân tháp cũng khẩn trương tiến lên cùng nhau chém, ngay thời điểmđám người Tương Văn lòng nóng như lửa đốt, trong vòng bạch quang độtnhiên vươn ra một cánh tay, bàn tay lắc lắc.

Tương Văn vừathấy bàn tay này liền biết là Khang Tư, cũng biết thủ thế này là muốnnhững người mình không cần phải làm làm gì, tuy rằng rất muốn tìm hiểurõ chủ thượng nhà mình ở trong vòng bạch quang gặp được cái gì, nhưngchủ thượng có thể dùng tay biểu đạt ý tứ, ít nhất là vẫn an toàn, khôngkhỏi lập tức ngừng lại.

Nhưng ai cũng không có lùi lại, tất cả đều vây quanh vòng bạch quang đang bao bọc Khang Tư cùng quả trứng lớn kia.

Không biết là đã qua một giờ hay chỉ là mười phút, ngoại trừ một sốmật vệ chờ và cảnh giới ở trên cửa động ra, toàn bộ binh lính tản mát ra đã tập trung ở đại sảnh của động, dựa theo đội ngũ vây quanh bốn phíachiếc tháp bằng kim loại, mọi người đều ngửa cổ nhìn chăm chú vào vòngbạch quang trên đỉnh tháp.

Đang lúc mọi người lo lắng chờ đợi, đột nhiên vòng bạch quang biến mất, Khang Tư lại hiện ra trước mắt mọingười, Tương Văn là người đầu tiên xông lên phía trước cẩn thận kiểm tra thân thể Khang Tư, phát hiện Khang Tư bình yên vô sự mới hoàn toàn thởra một hơi rồi hỏi:

- Chủ thượng! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Khang Tư nhìn thoáng qua quả trứng màu bạc trắng vẫn không hề có dị trạng gì, thần sắc phức tạp thở dài nói:

- Để sau này nói đi, truyền lệnh mọi người lập tức rời khỏi động này!

Nghe được mệnh lệnh này của Khang Tư, tất cả mọi người cho rằng cóliên quan đến vòng bạch quang kia, hơn nữa khẳng định cũng có liên quanđến nguy hiểm, cho nên sĩ quan nhận được mệnh lệnh, chuyện đầu tiên làchỉnh đốn lại đội ngũ, sau đó dựa theo khoảng cách với cửa động mà sắpxếp trước sau, rồi y theo đội ngũ chỉnh tề rời đi.

Đám binhlính có chút hoảng sợ, tuy rằng bọn họ đều là những người có kinh nghiệm và trải qua huấn luyện, nhưng gặp phải hiện tượng căn bản không phảitrong tưởng tượng mình có thể nghĩ tới, kích động hẳn là sẽ có, nếukhông phải Khang Tư dẫn theo Tương Văn đứng ở một bên chuẩn bị dời đicuối cùng, chỉ sợ những tinh binh này cũng không thể rút lui theo độingũ chỉnh tề được.

Tương Văn mấp máy miệng mấy lần cũng khôngnói ra được, tuy rằng rất muôn hỏi Khang Tư xem hắn ở trong vòng bạchquang đã xảy ra chuyện gì, rất muốn biết vì cái gì phải lập tức rời nơinày đi, nhưng nhìn thấy Khang Tư nhíu mày nhìn quả trứng lớn trên đỉnhtháp đang suy tư điều gì, hắn chỉ có thể ngậm chặt miệng lại.

Quân đội một khi chịu khống chế thi hành mệnh lệnh, vậy bất kể là làm gì đều phi thường nhanh chóng, hơn mười phút sau, mấy vạn binh lính tiếnvào tổng bộ mật giáo này đã toàn bộ ra khỏi cửa lớn, rời khỏi tổng bộmật giáo. Khang Tư là người cuối cùng rời đi, hắn cũng không có để binhlính dừng lại mà tiếp tục tiến bước, cho đến tận khi đã cách cửa lớn của tổng bộ mật giáo trên một cây số, Khang Tư mới dừng lại xoay người nhìn về cửa lớn rộng mở tối đen kia.

Khang Tư dừng bước khiến chotoàn quân mấy vạn người dừng theo, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía cửa lớn kia, Tương Văn nhìn cửa lớn kia rồi lại nhìn Khang Tư,mê hoặc nháy mắt mấy cái, sau đó do dự một chút, nhưng ngay khi muốn lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, cửa lớn tối đen kia đột nhiên phát ra mộtvùng hào quang màu trắng.

Loại quang mang này thật dịu dàng,căn bản không thấy chói mắt, cho nên tất cả mọi người đều trừng mắt thật to nhìn, ai cũng biết sự tình vô cùng trọng đại đã phát sinh.

Quang mang màu trắng sữa sáng một lúc sau, giống như sét đánh nhanhchóng rụt trở lại, sau đó chợt nghe thấy một trận thanh âm "ầm ầm" vangdội, mà khiến cho mọi người không kìm nổi lộ ra thần sắc khủng hoảngchính là, mặt đất không ngờ cũng rung động theo từng tiếng vang kia.

- Chủ thượng đi mau! Địa long trở mình đó!

Tương Văn vội vàng lôi kéo Khang Tư chuẩn bị rút đi, tuy nhiên lại bị Khang Tư giữ lại:

- Không phải Địa long, yên lặng xem đi.

Nghe nói như thế, Tương Văn sửng sốt, quay nhìn Khang Tư, phát hiệnthần sắc Khang Tư rất phức tạp nhìn cửa động mật giáo kia, cũng khôngkhỏi trông theo.

Vừa nhìn, mặt đất rung động đột nhiên ngừnglại, sau đó liền nhìn thấy từ trên đỉnh núi nơi tổng bộ mật giáo, độtnhiên phun lên một cột tuyết cao mấy chục thước, cùng với cột tuyết nàyphun lên, còn có thể nghe được một tiếng nổ "xì xì" .

TươngVăn ánh mắt sắc bén đồng tử đột nhiên mở rộng, miệng há ra, trên mặtcũng lộ ra thần sắc khó tin, bởi vì hắn nhìn thấy trên đỉnh trụ tuyếtkhông ngờ có một vật thể hình trứng màu trắng bạc. Vật thể đó trông rấtquen thuộc, rõ ràng chính là quả trứng lên trên đỉnh tháp trong tổng bộmật giáo!

Quả trứng lớn này không ngờ có thể chọc thủng núi đá ngăn cách mấy trăm thước, trực tiếp bay lên không? Chuyện này cũng quákhủng bố đi?

Tương Văn còn chưa kịp phát biểu cảm xúc, chỉthấy vật thể kia nhanh chóng bay lên trên không một khoảng rồi đột nhiên lơ lửng bất động, sau đó tỏa phát ra hòa quang chói mắt giống như ánhmặt trời, khi mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, từ giữa không trungtruyền đến một tiếng nổ rất mênh mông, liền cảm giác được hào quang kiabiến mất, lập tức trợn mắt ra quan sát, nhưng quả trứng lớn trôi nổigiữa không trung kia đã không còn nữa.

Đến lúc này, cái cửalớn rộng mở tối đen kia mới phun ra một cỗ tro bụi dày đặc dài mấy trămthước, cùng với tro bụi phun ra, tất cả mọi người nghe được trong độngtruyền ra tiếng những tảng đá rơi xuống.

Đến khi tro bụi lắngxuống, ai cũng nhìn thấy hang động tổng bộ mật giáo kia đã bị vô số tảng đá lấp đầy, cũng nói rõ, tổng bộ mật giáo cứ như vậy biến mất.

- Chủ thượng! Cái kia... Cái vật thể bay lên trời kia là vật gì vậy?

Tương Văn ngây ngốc chỉ lên bầu trời hỏi.

Khang Tư không nói gì chỉ gật gật đầu.

- Ách! Chủ thượng! Vậy vật thể kia là rời nơi này đi hay là về nhà?

Tuy rằng Tương Văn không rõ lắm quả trứng lớn kia là chuyện gì xảyra, nhưng nhìn thấy Khang Tư sau khi bị quả trứng lớn kia tỏa ra vòngbạch quang bao phủ, liền lập tức dẫn binh rời đi, sau đó quả trứng lớnkia liền bay lên trời, thấy thế nào như là hai bên đều có ăn ý, mà sự ăn ý này có thể xuất hiện liền chứng tỏ quả trứng lớn kia có thể trao đổivới con người, nếu có thể trao đổi với con người, vậy hiện tại rời tổngbộ mật giáo đi, chung quy cảm giác được có chút giống như phải về nhàvậy.

Nghe được chữ "về nhà" này của Tương Văn, Khang Tư khôngkhỏi có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tương Văn một cái, sau đó lắc đầunói:

- Không phải về nhà, mà là tự hủy mà thôi.

- Tự hủy? Tự sát sao! Tiếng nổ vừa rồi chính là hành vi vật thể kia tự sát sao? Vậy vật thể đó vì cái gì phải tự sát?

Ánh mắt Tương Văn lập tức tản mát ra quang mang kỳ quái.

- Không phải tự sát, bởi vì đó cũng không phải là người, chỉ là mộtcái... Ừ, nói thế nào nhỉ, quả trứng lớn đó tựa như một bảo đao có linhtính vậy, sau khi mất đi chủ nhân luôn luôn ở trong yên lặng, mà hiệntại bởi vì một nguyên nhân nào đó khiến nó mất đi ý nghĩa tiếp tục tồntại, cho nên liền tự hủy.

Khang Tư đắn đo một chút rồi nói.

- Nguyên nhân nào đó?

Lực chú ý của Tương Văn đều đặt trên những từ này, về việc quả trứngkia giống như một bảo đao có linh tính, lại căn bản không thèm để ý.

Nếu ác ma cũng có thể xuất hiện, đối với chuyện thần kỳ như vậy xuấthiện, Tương Văn hoàn toàn đã có chuẩn bị tâm lý, khi nhìn thấy cũng chỉ"A! " Lên một tiếng, thật không có ngạc nhiên quá mức, so với chuyện đóngược lại càng chú ý hơn tới nguyên nhân nào đó mà vật thể kia lại tựhủy.

- Vậy vật thể đó là bởi vì bản thân gây cho đại thảo nguyên hỗn loạn, trong tâm mới sinh ý tự hủy sao?

Tương Văn nói ra suy đoán của mình, vật này có liên quan chặt chẽ với biến đổi của đại thảo nguyên, hẳn là chỉ có lý do này mới có thể giảithích nguyên nhân quả trứng kia chẳng hiểu vì sao lại tự hủy?

Nghe vậy Khang Tư không khỏi cười:

- Nếu đã nói đó chỉ là một công cụ giống như cây bảo đao, vậy sao cóthể có tâm tình áy náy chứ? Ngươi cho rằng một thanh bảo đao có đượclinh tính rồi sẽ áy náy khi giết nhiều người sao?

Tương Văn lắc đầu nói:

- Tuyệt đối sẽ không, sợ rằng sẽ càng cao hứng hơn, bởi vì bảo đaođược chế tạo ra là để giết người, có thể nói giết người chính là bảntính của bảo đao. Nhưng nếu như vậy, quả trứng kia lại vì sao mà phải tự hủy chứ?

Khang Tư suy nghĩ một chút rồi nói:

- Haylà nói từ đầu đi, vật thể kia chính là vật thuộc về thế giới khác, mấyngàn năm trước đã đi vào khối đại lục này, tuy nhiên chủ nhân của nó sau khi hạ xuống không được bao lâu liền qua đời, nó liền tĩnh mịch tiếptục ở tại dưới chân núi này.

Sau đó không biết vì sao bị mấyngười phát hiện ra sự tồn tại của nó, mà mấy người kia không biết bởi vì nguyên nhân gì đạt được quyền khống chế nó, cũng từ nơi nó chiếm đượcmột loại kỹ năng thần bí, cũng chính là có thể lợi dụng các loại thảodược có sẵn trên mặt đất để chế tạo ra những dược vật có thể khiến chonhân loại bị biến dị.

Nghe thế, Tương Văn bất ngờ cả kinh:

- Ác ma mật giáo!

Giống như lúc vừa rồi, Tương Văn tập trung để ý là quả trứng kiakhông ngờ chính là năng lực chế tạo ác ma của giáo hội mật giáo, về phần vật này là từ thế giới khác đến gì gì đó, Tương Văn trực tiếp khôngthèm để ý, dù sao không phải thần, căn bản không cần để ý, cho dù làthần, hiện tại cũng đã tự hủy, càng không cần để ý.

Khang Tư gật gật đầu:

- Không chỉ là ác ma, còn có thiên sứ, thần dược cùng các loại dượcvật linh tinh khác, có thể nói nguồn gốc của mật giáo là đến từ chínhvật thể đó.

- Quả trứng đó không ngờ lại là căn cơ của mật giáo!

Tương Văn trợn mắt há mồm, hiển nhiên không có dự đoán được quả trứng to lớn kia không ngờ là căn cơ ngàn năm của mật giáo, tuy nhiên hắn rất nhanh ngạc nhiên vui mừng như điên nói:

- Chủ thượng! Quảtrứng kia tự hủy, nói cách khác căn cơ của mật giáo đã không còn, rốtcuộc bọn họ không còn chế tạo ra ác ma nữa chứ?

Tuy nhiên Khang Tư lại giội cho Tương Văn một gáo nước lạnh:

- Điều đó không có khả năng, bởi vì mật giáo ngàn năm trước đã họcđược phương pháp chế tạo ác ma cùng thiên sứ, phải nói là mật giáo không thể đạt được kỹ thuật rất cao, trừ khi chính bọn họ tự nghiên cứu rathành quả, bằng không nhiều nhất chỉ dừng lại ở giai đoạn hiện tại.

Tương Văn hớn hở xoa xoa tay nói:

- Vậy cũng đúng, mất đi quả trứng từ thế giới khác tới này, bản lĩnhcủa mật giáo chỉ có thể dừng lại ở trình độ hiện tại, tuyệt đối không có khả năng từ trên những cơ sở hiện tại mà phát minh ra ác ma cấp càngcao! Nhìn xem nghìn năm qua bản lĩnh chế tạo ác ma của bọn hắn cũng chỉnhư thế, cũng đủ biết năng lực nghiên cứu của bọn họ có cái gì kiệtxuất, nếu năng lực chỉ là loại ác ma hiện tại, chúng ta căn bản khôngcần lo lắng mật giáo có thể lật trời!

Đến đây Tương Văn đột nhiên sửng sốt:

- Chủ thượng! Vậy quả trứng kia là khác từ thế giới khác tới, hơn nữa bị người sáng lập ra mật giáo khống chế, tại sao đã ngàn năm qua đếnnay, mật giáo vẫn chỉ có chút năng lực đó?

Khang Tư cười nói:

- Điều này chủ yếu chính là người phát hiện ra vật thể kia không phải một người, mà là năm người.

Tương Văn nhướng mày lên hô:

- Nội chiến?

Khang Tư gật gật đầu:

- Không sai biệt lắm, hơn nữa bởi vì đạt được quyền khống chế độcnhất vô nhị, liền khởi xướng nội chiến, kết quả đồng quy vu tận, vật thể kia mất đi người khống chế liền yên lặng rời đi. Tuy nhiên cũng bởi vìnăm người này trước khi triển khai nội chiến đã kiến thiết mật giáo cóđược quy mô nhất định, cho nên sự biến mất ly kỳ của bọn họ ngược lạikhiến cho mật giáo trở nên thống nhất, tuy nhiên đã phát triển một đoạnthời gian, cũng là nguyên nhân khiến cho năm tông giáo đều muốn làm theo ý mình.

- Nếu như vậy, quả trứng kia tại sao lại xuất hiện một lần nữa?

Tương Văn tò mò hỏi:

- Nhìn vị trí cùng bài trí của quả trứng kia ở tổng bộ mật giáo, hẳnlà nghìn năm qua mật giáo đều cho rằng quả trứng này là thánh vật rồi?Loại thánh vật trong truyền thuyết một lần nữa hồi tỉnh lại, mật giáođáng nhẽ phải hoan hỉ mới đúng, không có khả năng lập tức vứt bỏ thánhvật chạy trốn!

- Mật giáo có một đám trưởng lão tranh đấu bịthất bại, hoặc là không có quyền lực, bởi vì bọn họ không thể phát triển trên phương diện quyền thế, cho nên dành toàn bộ tâm huyết đặt trên vật thể đó, mà lần này không biết vì nguyên nhân gì, đánh thức vật thể kianhưng không có một chút quyền khống chế nào, mà dựa theo điều kiện vậtthể kia sớm đặt ra, một khi không có người khống chế, thức tỉnh nó phảitẩy rửa hết tất cả dấu vết rồi tự hủy, mà mật giáo chính là mục tiêuquan trọng nhất nó muốn tẩy trừ, những người mật giáo đó không trốn mớilà lạ.

Khang Tư đáp.

Tương Văn mắt sáng lên nói:

- Nói như vậy người thảo nguyên điên cuồng tiến công ra ngoài, tổngbộ mật giáo không còn, đều là bởi vì nguyên do quả trứng kia thanh trừvết tích nha!

Đến đây, Tương Văn đột nhiên nhíu mày:

- Không đúng nha! Nếu là thanh trừ tất cả dấu vết, vậy những thành viên mật giáo trên bán đảo Phi Ba thì sao? Bọn họ vẫn nắm chặt chẽ bán đảoPhi Ba trong tay mà, tại sao không xử lý bọn họ rồi bỏ đi?

-Bởi vì nó không đủ năng lượng, sau khi thanh trừ tổng bộ mật giáo cùngđại thảo nguyên, nó ngay cả năng lượng tự hủy mình cũng không có, có thể nói nếu không phải vừa rồi tìm được và thả nó ra, để nó hấp thu đượcmột chút năng lượng, chỉ sợ nó sẽ vĩnh viên ở trong yên lặng, cho nên vì cảm tạ đã giúp nó có được năng lực tự hủy, nó mới nói việc này ra.

Khang Tư lắc đầu có chút mất mác nói.

Nếu không phải chính mình tình cờ đụng đúng chốt mở, vậy vậy vật thểđó sẽ lưu lại đây, cho dù thế hệ của mình nghiên cứu không được, chẳngnhẽ con cháu đời sau không thể dùng mọi công cụ nghiên cứu thấu đáo vậtthể đến từ thế giới khác này sao, thật sự đáng tiếc.

Chương 2 (261): Kỳ Vật Đến Từ Thế Giới Khác (P2)

Tương Văn đầu tiên là nói thầm một câu quả trứng kia thật không cótrách nhiệm, vứt xuống bán đảo Phi Ba nhiều thành viên mật giáo như vậyrồi bỏ mặc đi tự hủy, nói cái gì năng lượng không đủ, không đủ sao không đợi cho đủ, sau khi hoàn toàn tiêu diệt tất cả thành viên mật giáo rồimới tự hủy không được sao?

Kỳ thực nói ra để thấy quả trứnglớn cũng chỉ là không muốn chủ thượng bắt nó rồi khống chế, cho nên vừacó được cơ hội liền tự hủy, thật sự là một chút thời gian cũng không dám chậm trễ.

Đột nhiên trong đầu Tương Văn toát ra một câu hỏi,năng lượng? Đó là thứ gì, tuy nhiên hắn rất nhanh liền vứt những điềukhông hiểu đó sang một bên, dù sao cũng không cần để ý tới nhiều nhưvậy, chỉ cần biết rằng tổng bộ mật giáo đã bị tiêu diệt, căn cơ của mậtgiáo tự hủy, thiên hạ đã hoàn toàn mất đi một uy hiếp cực lớn là đượcrồi.

Đã không có những ác ma đó quấy rối, vũ lực của chủthượng nhà mình có thể nói là thiên hạ đệ nhất, hơn nữa có một Liên Minh Thống Nhất cường đại khiến cho người khác sợ hãi làm cơ sở, quả thựcchính là thiên hạ vô địch!

Giấc mộng thống nhất thiên hạ của chủ thượng nhà mình không còn là hão huyền nữa rồi!

- Được rồi! Nhiệm vụ chúng ta đi vào đại thảo nguyên xem như kếtthúc, lưu lại binh lính cảnh giới, tất cả còn lại chuẩn bị rút lui đi.

Khang Tư quét mắt liếc nhìn những binh lính đang ngửa mặt sững sờ một lượt, không khỏi có chút uể oải nói.

Lần này xuất quân tấn công đại thảo nguyên, hắn đã lên kế hoạch kỹcàng tỉ mỉ, công tác chuẩn bị cũng thỏa đáng, rồi phái người khai pháđường sông, lại phái người chế tạo thuyền đi sông, hơn nữa vì không muốn thu hút sự chú ý, tất cả mọi việc còn được thực hiện vô cùng bí mật.

Nghĩ rằng trận chiến tiêu diệt tổng bộ mật giáo khẳng định là mộttrận tử chiến, tổn thất bên mình tuyệt đối không phải là ít, nhưng không nghĩ tới, chỉ là mất thời gian hành quân trên đường, còn lại thì chuyện gì cũng không phát sinh, có thể nói là không mất một binh liền thu phục tổng bộ mật giáo, đe dọa những thợ thủ công này một chút liền tiếp tụcchiếm cứ những nhà xưởng quan trọng trên đại thảo nguyên, chiến đấu nhưvậy quả thật dễ dàng khiến cho người ta không thể tin được.

Cổ quái chính là, trong tổng bộ mật giáo không ngờ thấy được căn cơ tồntại của mật giáo, cũng tình cờ phát hiện vật dụng của một vị khách từthế giới khác tới, khó trách mật giáo có được những kỹ năng và dược vậtlợi hại như thế, thì ra có được một người thầy siêu nhân này tồn tại.

Nếu chính mình nắm được tài liệu của mật giáo thì tốt rồi, Y Ti Nahẳn là sẽ rất cao hứng, chỉ tiếc lúc đó vật dụng của vị khách đến từ thế giới khác kia lại tự hủy trong không trung, mà hang động tổng bộ mậtgiáo bởi vì vật thể kia tự bạo khiến cho đỉnh núi tan vỡ lấp kín độngtháp, cho dù tổng bộ mật giáo có giấu bí mật gì, mình cũng không chiếmđược.

Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại, lần chiến đấu này tuy rằngkhông đúng như ý, nhưng tuyệt đối dễ dàng, không tổn thất gì liền chiếmđược một lượng lớn thợ thủ công, có thể nói thật ra chính là đại thắnglợi, hẳn là cũng có thể vượt qua công đạo.

Không chết mộtngười cho nên sĩ khí quân Khang Tư theo đó tăng cao, lần xuất binh nàygiống như là huấn luyện hành quân vậy, dễ dàng chiếm cứ thánh địa đạithảo nguyên, hơn nữa những người mình còn được đại khai nhãn giới nhìnthấy chuyện tình cổ quái nơi thánh địa, quả trứng lớn kia không ngờchính là vật của đại thần mà người đại thảo nguyên thờ phụng lưu lại?Nhìn quả trứng đó sau khi bao phủ điện hạ một lúc liền phá núi bay lêntrời không, khẳng định là bị điện hạ nhà mình đánh bại, loại chuyện nàytrở về tuyệt đối là phải tuyên truyền bốn phương nha.

Bởi vìchính mắt nhìn thấy tình huống quả trứng lớn kia, cho nên trong lòng đám binh sĩ đã xem Khang Tư thành thần, ánh mắt bọn họ nhìn Khang Tư cũngtrở nên khác trước, trước kia nhìn hắn là chủ công, điện hạ, tuy rằngcũng là bán mạng, nhưng cũng trung thành, mà hiện tại sự trung thành này đã nhanh chóng tăng lên đến thành kính giống như tín ngưỡng tôn giáovậy.

Đương nhiên đối với điều đó, Khang Tư cũng không biết,cho nên không để ý tới, tuy nhiên cho dù hắn biết, dựa theo tính cáchhắn, hắn cũng sẽ không để ý tới.

Với Khang Tư, bản thân mìnhcấp cho binh sĩ đãi ngộ hậu đãi, cho bọn họ địa vị cùng tôn nghiêm cùngvinh dự, như vậy bọn họ đáp lại bằng phục tùng mệnh lệnh cùng trungthành chính là chuyện rất bình thường, về phần đối với mình sùng kínhhay không sùng kính thật sự Khang Tư không để ở trong lòng.

Tuy nhiên Tương Văn chú ý tới điểm đó thì lòng tràn đầy vui mừng, thầmtính toán sau khi trở về nên làm thế nào để những binh lính chính mắtnhìn thấy truyền chuyện lạ kia ra ngoài, nên làm thế nào phóng đạichuyện lạ đó thành kỳ tích, nên làm thế nào để gia tăng danh vọng củaKhang Tư trong thiên hạ.

Theo mệnh lệnh Khang Tư truyền ra,các sĩ quan đầu tiên khôi phục lại, sau đó dưới sự quát tháo của bọn họ, binh lính chậm rãi quay về nhà xưởng to lớn kia, tiếp theo là công việc chỉnh biên quân số một loạt, kiểm tra chiến lợi phẩm các loại.

Đương nhiên, những việc này cũng không phải Khang Tư vất vả đi làm,thủ hạ dưới quyền còn nhiều mà. Cho nên Khang Tư tất nhiên là dưới hộtống của một đội quân tinh nhuệ cưỡi thuyền trở lại Tây Nam.

Khang Tư cũng không biết rõ, tước khi rời đi Tương Văn đã cố ý gọi sĩquan lưu thủ lại ân cần chỉ bảo một phen, để cho bọn họ phải chiếm cứđất đai đại thảo nguyên mức lớn nhất có thể, bởi vì bọn họ là binh línhlệ thuộc trực tiếp Khang Tư, dựa theo quy định của Liên Minh Thống Nhất, chỉ cần bỏ ra một chút ruộng đất bán phát cho dân chúng trước mắt làđược, căn bản không cần phải để thành viên trong Liên minh xen vào chiếm tiện nghi.

Những sĩ quan này đương nhiên biết nếu điện hạ nhà mình càng mạnh, những người mình cùng càng có tiền đồ, không cần TươngVăn nói chính mình cũng sẽ đi làm, càng không phải nói đích thân đạinhân vật như Tương Văn nhắc nhỏ, cho nên mọi người cũng hiểu ý tươi cười chia tay.

Trong khi Khang Tư chiến thắng trở về Tây Nam, Đông Nam một mảnh lũ lụt, vô số nam đinh từ mười hai tuổi trở lên đều bịnhững binh lính Đông Nam như hung thần ác sát trói bắt đi tới quândoanh, mà càng nhiều binh lính thì ở tại mỗi thôn mỗi trấn mỗi thành,cướp đoạt vật tư chuẩn bị chiến tranh.

Nếu nói là cướp đoạt,vậy đương nhiên sẽ không trả thù lao, hơn nữa nam đinh từ mười hai tuổiđến dưới sáu mươi tuổi đều bị binh lính bắt đi, số phụ nữ, trẻ em vàngười già còn lại làm sao có thể là đối thủ của những binh lính như lang như hổ kia?

Ngay lúc đầu đám binh lính còn dựa theo mệnh lệnh bắt nam đinh cướp đoạt vật tư, dù sao mấy tỉnh Đông Nam cũng bị Áo KhaNhĩ khống chế nhiều năm, dưới sự quản lý của những đại thần như Liệt Văn An Đạt, binh lính Đông Nam đều có kỷ luật quân chính quy.

Chỉ là những đầu mục phụ trách nhiệm vụ đều là tộc nhân Áo Kha Nhĩ, bọn họmơ hồ nghe được từ trong triều đình truyền ra lời đồn, ngay như mệnhlệnh mình đang làm đây cũng đủ biết, Đại đô đốc Đông Nam Áo Kha Nhĩ nàychuẩn bị vơ vét sạch Đông Nam, dùng toàn bộ vật lực Đông Nam có để tiếnhành nghiệp lớn chiến tranh xâm chiếm đế quốc, lập tức hiểu được Áo KhaNhĩ đã có tâm lý chuẩn bị hủy diệt năm tỉnh Đông Nam.

Ý niệmnày vừa xuất hiện trong đầu, những sĩ quan tộc nhân Áo Kha Nhĩ này trong lòng đại động, dù sao tộc trưởng nhà mình đã có chuẩn bị như vậy, hơnnữa tộc trưởng chỉ cần nam đinh cùng vật tư chuẩn bị chiến đấu, nhữngthứ khác căn bản không để ý, nói cách khác chính mình chiếm đoạt nhữngthứ tộc trưởng không để ý đó, tộc trưởng cũng sẽ không có ý kiến, dù sao tộc trưởng đã chuẩn bị hủy diệt năm tỉnh Đông Nam rồi.

Dướisự cho phép làm vậy, thứ mà những tộc nhân Áo Kha Nhĩ trên đường chấphành nhiệm vụ nhắm vào đầu tiên chính là mỹ nữ, bắt tất cả những mỹ nữmà trước đó chính mình cầu hôn nhiều lần còn làm bộ làm tịch, hơn nữasau khi thành công mới có thể hưởng thụ, trực tiếp thô bạo ôm vào tronglòng, thật sự là muốn hưởng thụ thế nào thì hưởng thụ như thế.

Ngoại trừ mỹ nữ ra, còn có tài vật, dù sao hiện tại cấm tất cả mua bán, tiền tài chẳng khác nào thứ vô dụng, nếu tộc trưởng không cần, vậynhững tộc nhân như mình liền thay tộc trưởng thu lại, chờ đến khi tộctrưởng muốn dùng mới đưa ra là được, vì thế sau khi hưởng thụ mỹ nữ xong liền vơ vét sạch tiền bạc nhà mỹ nữ cùng với tất cả hàng xóm xungquanh.

Ngoại trừ hai dạng xâm chiếm này ra, còn có những têntàn bạo không có chỗ phát tiết, nếu những lão già yếu phụ nữ và trẻ emđối với đại nghiệp của tộc trưởng không có lợi gì, hơn nữa lưu bọn họlại quả thực chỉ lãng phí lương thực, vậy còn không bằng để chính mìnhluyện tập đao pháp trực tiếp chém chết là được.

Tới cuối cùng, nếu mọi người đã chết, vậy nhà còn giữ làm gì? Châm một mồi lửa thiêu hết để trợ hứng cho chơi đùa đi.

Nếu thủ trưởng nhà mình cũng điên cuồng như vậy, những binh lính bọnhọ lãnh đạo cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giải phóng tâm tình mình với ưuđãi lớn như vậy, thành thần thì khó thành ma thì dễ, dưới sự dẫn dắt của tộc nhân Áo Kha Nhĩ, toàn khu Đông Nam thật sự là xác chết phơi trênmặt đất khắp nơi.

Đến như hành động của quân Đông Nam cũngkhông có nhằm vào gia quyến binh lính, dù sao những cấp cao triều đìnhÁo Kha Nhĩ cũng không phải ngu ngốc, nếu thật sự gây tai họa cho giaquyến binh lính, vật đó chính là phiền toái lớn rồi. Nhưng mặc dù cónghiêm lệnh, nhưng những tộc nhân Áo Kha Nhĩ này tự nhận tài trí hơnngười, sau khi đánh cướp đốt giết tiến vào trạng thái hưng phấn, chẳngthèm điều tra nơi mình hưởng lạc có gia đình binh lính sinh sống haykhông, toàn thôn trấn đều hóa thành tro tàn.

Nhưng dưới trướng Đông Nam có tới mười vạn quân chính quy, tiếp tục bị những binh línhcướp bọc như vậy, khẳng định sẽ có gia đình binh lính bị tai họa, nếubinh lính của hai đơn vị khác nhau, bởi vì nhiệm vụ khác nhau nên nơiđóng quân khác nhau, nhưng lại có quy củ trong tình huống chiến tranhkhông được về thăm người thân, sợ rằng sau khi chiến tranh kết thúc,những binh lính có người nhà bị tai họa này mới có thể phát hiện chínhmình đã tham gia tác chiến với dạng gì.

Chỉ là người tốt cũngchưa chết hết, một đội cướp bóc một thôn trùng hợp lại có đội viên xuấtthân từ thôn đó, đội viên này muốn thủ trưởng nể mặt mũi mình mà bỏ quacho thôn này, tuy nhiên sĩ quan tộc nhân Áo Kha Nhĩ đã ngang ngược kiêungọa đến mức không coi ngoại nhân ra gì, chẳng những không đồng ý, ngược lại còn cố ý tìm gia quyến binh lính đó để lăng nhục.

Điềunày chẳng khác gì chọc trúng tổ ong vò vẽ, binh lính Đông Nam không thân không tích cũng chỉ chiếm một số nhỏ mà thôi, những người khác ai màchẳng có cha sinh mẹ dưỡng? Hơn nữa tai họa những người khác còn chưatính, không ngờ ngay cả người nhà huynh đệ mình cũng gặp tai họa? Nhữngsĩ quan này quả thực không coi những người mình là người mà!

Vừa nghĩ tới người trong nhà mình nói không chừng cũng gặp tai họa nhưvậy, những binh lính liền chìm trong lửa giận, trước tiên xử lý sĩ quantộc nhân Áo Kha Nhĩ, sau đó mọi người chia ra bốn phía mà đi, đều chuẩnbị chạy về nhà xem xét.

Kết quả có vui có buồn, người nhà bình yên, đương nhiên nhanh chóng thu thập đồ vật linh tinh một chút rồichạy trốn vào trong núi sâu, người nhà bị giết, thì hai mắt đỏ bừng,chuẩn bị trả thù, hành động của những người này chẳng những khiến chonhững thôn xóm chưa bị chiêu mộ lập tức hoang mang, bắt đầu chuẩn bịchạy nạn, cũng khiến cho quân chính quy Đông Nam nhân tâm hoảng loạn,đại đa số binh sĩ đều bắt đầu cự tuyệt phục tùng mệnh lệnh của cấp trênđi bắt nam đinh cùng cướp đoạt vật tư.

Nếu chỉ có như thế, sợrằng không ai thèm để ý, nhưng người có dã tâm tùy thời đều có, dưới sựchâm ngòi của một vài người có dã tâm, một số binh lính nhà bị hại lửagiận đốt thiên hạ, không ngờ giúp cho đám người dã tâm tập hợp được mộtcỗ quân đội tới ngàn người.

Những binh lính đó dựa vào những thôn trang chưa gặp tai họa, trốn ở trong núi rừng giằng co với quân chính quy.

Theo lý thì những phần tử phản quân chỉ tới mấy ngàn người này sao có thể là đối thủ của quân Đông Nam, chỉ bởi vì quân chính quy đối vớinhững đồng đội luôn tràn ngập sự cảm thông, không mấy người nguyện ý giơ đao cầm thương đánh về phía người một nhà, cho nên phản quân mới có thể duy trì trong thời gian dài.

Nếu lúc này đưa ra những phảnứng thỏa đáng, ví dụ như nghiêm trị một vài sĩ quan, lại hạ lệnh khôngđược tổn hại gia đình binh lính Đông Nam, tin rằng một hồi biến động sẽlập tức tiêu trừ, binh lính Đông Nam cũng sẽ an tâm chấp hành nhiệm vụ.

Tuy nhiên tộc nhân Áo Kha Nhĩ quá cuồng vọng, vừa biết được chính tộc nhân mình không ngờ bị đám dân đen phía dưới phạm thượng giết chết,liền lửa giận xung thiên, phải biết là những tộc nhân cùng mình đều làquan hệ họ hàng thân thích, chính thân nhân của mình bị người hại chết,làm sao có thể không trả thù được?

Tuy rằng triều đình Áo KhaNhĩ không có khả năng không có người sáng suốt, nhưng những người sángsuốt hoặc là không dám ra mặt, tay chân cũng không dám đưa ra ngoài,hoặc là bởi vì thấp cổ bé họng căn bản không ai nghe, mà người duy nhấtcó suy nghĩ có địa vị có danh vọng là Liệt Văn thì lại bị Áo Kha Nhĩgiam lỏng ở nhà, căn bản không thể đi ra phát biểu ý kiến.

Về phần Áo Kha Nhĩ?

Sống chết của chính tộc nhân Áo Kha Nhĩ hắn quan tâm cái rắm? Căn cơsự nghiệp của Áo Kha Nhĩ đổ vỡ hay không có quan hệ gì với hắn? Chỉ cầncó thể trong thời gian ngắn nhất tổ chức được một đội quân khổng lồ bắtđầu công kích bên ngoài là được rồi, về phần làm thế nào hoàn thành mụctiêu này, Áo Kha Nhĩ chẳng thèm quan tâm, cho nên mệnh lệnh tiêu diệtphản quân rất nhanh đã truyền xuống.

Mệnh lệnh này vừa truyềnxuống, cũng không biết tên ngu ngốc nào, không ngờ truyền đạt mệnh lệnhtiêu diệt phản quân cùng với lệnh tiếp tục bắt nam đinh cướp đoạt vật tư đồng thời thi hành một lúc, bất cứ ai nhìn thấy mệnh lệnh này đều chorằng gia quyến nhà mình không thể tránh khỏi tai họa, cho nên tất cảbinh sĩ tầng dưới cùng xôn xao một mảnh.