Cô Độc Chiến Thần

Quyển 32 - Chương 6: Hiệp nghị xuất binh



- Tây Nam các ngươi cũng đừng quá đáng, được một tấc lại muốn tiến mộtthước, cho rằng mấy người chúng ta là những kẻ ngu si sao?

Một đại biểu kích động rống to với sứ giả kia.

- Đúng vậy, thu mua không hạn ngạch, chủng loại thu mua không hạnchế, vậy không phải thứ gì bên ta đều bị các ngươi mua hết, để chúng tauống gió tây nam sao?

Một đại biểu cũng kích động nhảy dựng lên.

Thấy đám đại biểu xúc động sôi trào mãnh liệt, Khang Tư không khỏilắc đầu bất đắc dĩ, tuy rằng hắn biết các đại biểu lo lắng điều gì, thếnhưng loại thu mua ở khu vực này không cách nào nâng cao giá cả ở đây,bởi vì thương nhân ở bên ngoài thấy giá hàng ở đây tăng lên, sẽ lập tứcchuyển hàng hóa đến đây ngay, nên biết rằng thương nhân mẫn cảm với tiền tài, tuyệt đối vượt quá sự mẫn cảm với mật vệ nguy hiểm.

Chonên trừ phi Tứ hoàng tử Tây Nam có được tài sản khắp thiên hạ, không thì căn bản đừng nghĩ tới chuyện mua hết vật tư tài liệu.

Chỉ là loại việc nhỏ này, Khang Tư cũng không để ý tới, tùy ý để bọn họ tranh luận là được rồi.

Sứ giả Tây Nam thấy các đại biểu kích động như vậy, cũng biết mìnhkhiến cho nhiều người tức giận, cũng nhanh chóng rõ vì sao bọn họ lạikích động như vậy.

Hắn không khỏi vội vã xua tay nói:

- Các vị đại nhân, kỳ thật ý của ta cũng không phải mua hết tất cả vật tư, dù sao chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy, chỉ là hy vọng sẽ không bị hạn chế hạn ngạch thu mua mà thôi. Bởi vì Tây Nam chúng ta quả thật là quá thiếu thốn các loại vật tư.

Sau một phen khắckhẩu, đám đại biểu đồng ý chuyện mở cửa thông thương, tùy ý để thươngnhân thu mua vật tư chuyển về Tây Nam mua bán, nhưng người tới từ TâyNam lượng mua mỗi tháng không được vượt quá mười vạn kim tệ, đương nhiên chủng loại không giới hạn.

Về phần chuyện miễn trừ thuế quan, căn bản không cần nói, bởi vì mọi người đều cùng một hệ thống, còn cầnphải nói thuế quan cái gì chứ?

Về phần thuế thương nghiệp càng thêm đơn giản, chỉ lấy thuế bán ra, cũng là thương nhân địa phương bánra càng nhiều sản phẩm, thuế thương nghiệp địa phương càng nhiều.

Những cái này hiệp ước Liên minh đã có quy định, cứ ấn theo hành sự là được.

Chỉ là khi phần lớn chuyện nhỏ đều đã thương thảo ấn định xong, rốtcuộc không tránh né được vấn đề lớn nhất, vấn đề này nói là hai thật rachỉ có một.

Vấn đề thứ nhất là về chuyện quân giới, hoàn toàncó thể thuộc vấn đề thương nghiệp, chỉ cần thương nhân chấp nhận bán,vậy Tây Nam ngươi có thể mua, đương nhiên, thương nhân kinh doanh quânhỏa cần phải có giấy phép chứng nhận đặc biệt mới được.

Mộtvấn đề khác, là Liên minh thống nhất cần phát binh trợ giúp Tây Nam đánh đuổi quân thảo nguyên, yêu cầu này là phù hợp quy định Liên minh, bởivì thành viên lọt vào xâm lấn, Liên minh phải trợ giúp thành viên đánhđuổi địch nhân, về phần có phản công hay không, trong quy định không cóhạn chế.

Vốn việc này cứ dựa theo quy định chấp hành là được,căn bản không cần thương thảo, dù sao người theo Khang Tư gia nhập Liênminh thống nhất mục đích là thu nhận thế lực trong nước, sau đó tiêudiệt kẻ thù ngoại xâm mà thôi.

Thế nhưng, đại biểu Thiểm Đông, Thiểm Nam, lại không vui thế nào được.

Bởi vì ai cũng biết người thảo nguyên binh hùng tướng mạnh, cường hãn không sợ chết, Tây Nam ngươi chống đỡ ở tiền tuyến vừa lúc thích hợp,bảo chúng ta duy trì vật tư quân giới chiến tranh cho ngươi thì khôngthành vấn đề, cần chúng ta phái quân đội con em đi chịu chết thay ngươi? Hừ hừ, vậy không có cửa đâu.

Mà các đại biểu này sở dĩ dám vi phạm ý của Khang Tư, là bởi vì khi chia cắt chiến lợi phẩm Khang Tư căn bản không ra mặt, các đại biểu này cứ thương thảo thế nào, hơn nữa chia cho nhà ngươi bao nhiêu thì được bấy nhiêu, những hành động này khiếncác đại biểu Liên minh có cảm giác như mình chính là thần.

Hơn nữa hiện giờ cò kè mặc cả cùng sứ giả Tây Nam, vốn đại biểu Tây Nammạnh miệng vỗ bàn chửi má nó cũng chỉ có thể thấp giọng cầu xin.

Cảm giác kia quả thật là quá sức khí phách, cảm giác tay nắm quyền to như vậy tự nhiên khiến đại biểu hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam ngạo khíbốc cao, thậm chí còn cho rằng, Khang Tư ngươi giỏi lắm là một cái đạibiểu, bên chúng ta lại có mười đại biểu, hơn nữa đại biểu hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc rất nghe lời, tổng cộng mười hai người.

Mười hai đại biểu tuyệt đối có thể mạnh mẽ ngăn chặn đại biểu Khang Tư ngươi.

Do Khang Tư mạnh mẽ áp chế, những quyền quý này đã quen với việctranh quyền đoạt lợi ở trong hệ thống Liên minh, cho nên vừa nghĩ đếnmình có được số lượng đại biểu lớn như vậy, mà bắt đầu trợn mắt hổ nhìnchằm chằm Khang Tư muốn thử tranh đoạt quyền thống trị Liên minh.

Cho nên đại biểu Thiểm Đông Thiểm Nam đánh mắt ra hiệu lẫn nhau, do một người đại biểu đứng dậy cười nói:

- Các vị, vấn đề này chúng ta cần phải thảo luận tỉ mỉ một chút mớicó thể cho ngài câu trả lời thuyết phục, dù sao đại sự quốc gia khôngthể không cẩn thận được. Người đâu, tiễn đại biểu Tây Nam về phủ.

Sứ giả Tây Nam đương nhiên biết, chuyện xuất binh trong chính quyềnđộc tài cũng không phải dễ dàng quyết định như vậy, càng không cần nóiLiên minh thống nhất các thế lực đều lấy hội nghị làm chủ. Cho nên cũngkhông tranh luận đây là quy định Liên minh nữa, gật đầu đã hiểu theo vệbinh rời đi.

Sứ giả Tây Nam vừa đi, một đại biểu Thiểm Nam lền đứng dậy nói:

- Ta thấy, không xuất binh không được, dù sao đây là quy định Liênminh, nếu người ta gia nhập Liên minh, như vậy làm thế nào cũng phải để ý một chút.

- Đúng vậy, không để ý chẳng phải nói quy định Liên minh chúng ta chỉ bày ra cho đẹp thôi sao? Nhưng mà bảo quân đội con em chúng ta đi bán mạng cho Tứ hoàng tử, căn bản không phù hợp với lợi ích của chúng ta. Ta thấy không bằng để thiết kỵ binh của đại nhân Khang Tư đi trợ giúp chuyện này thế nào?

- Dù sao đại nhân Khang Tư là người lôi kéo Tứ hoàng tử cùng nhau tiến đánh thảo nguyên nhiệt tìnhnhất, ngài nói có đúng không, đại nhân Khang Tư?

Một đại biểu có chút đắc ý vênh váo bắt đầu khiêu khích Khang Tư.

Đại biểu hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc thấy đại biểu kia nhằm vàongười thanh niên vẫn không lên tiếng, trong lòng nhảy ra một câu "Quảnhiên là hắn", lại càng ngoan ngoãn tránh ở một bên xem náo nhiệt.

Khang Tư buông quyển sách, đứng lên cười nói:

- Ta đồng ý phục tùng kết quả hội nghị thương thảo.

Vốn lúc Khang Tư đứng dậy, các đại biểu đều không nhịn được co rụtngười lại. Dù sao mặc kệ nói như thế nào, Khang Tư mới là người sáng tạo Liên minh thống nhất này, đồng thời trước mắt hắn cũng là người có quân lực hùng mạnh nhất Liên minh thống nhất, hơn nữa trong thời gian cựcngắn chiếm lĩnh hai hành tỉnh, thật là quân công chói lóa, cho nên rấttự nhiên tạo thành uy vọng.

Cũng bởi được uy danh vang xa này, đừng thấy những đại biểu kia ngoài miệng thì nói đủ lời ba hoa, tronglòng lại hết sức kiêng kỵ Khang Tư.

Bất quá nghe được Khang Tư nói ra một câu như vậy, các đại biểu liền thẳng lưng, lòng tự tin trànđầy. Bọn họ là người thông minh, đương nhiên biết sau lời Khang Tư nóiche giấu cái gì, đó là chế độ Liên minh thống nhất do hắn định ra, đương nhiên hắn sẽ không làm trái chế độ do hắn sáng lập.

Nói cáchkhác chỉ cần mình có thể lợi dụng hội nghị ngang với hội đồng này, vậylà ý đồ của mình có thể mượn hội nghị để Liên minh thống nhất tuân thủchấp hành.

Ha ha, cái này còn mạnh hơn cả hoàng đế, dù saohoàng đế không có quyền sai khiến với các thế lực khác, nhưng hội nghịnày có quyền sai khiến với tất cả các thế lực khác.

- Vậy đại nhân Khang Tư xem lúc nào chúng ta mở hội bàn bạc chuyện này đây?

Một đại biểu có chút gấp gáp nói, đương nhiên không có người nào muốn đề nghị mở họp ngay bây giờ, mọi người còn chưa lén bàn bạc trước, trực tiếp ra sân khấu sợ rằng sẽ tự giết lẫn nhau mất.

- Buổi sáng ngày mai đi, ngày hôm nay cho mọi người thời gian chuẩn bị.

Khang Tư vừa cười vừa nói, dùng ánh mắt chứa ý hàm xúc quét nhìn mọingười, sau đó trong động tác lùi về sau có tính phản xạ của bọn họ, mỉmcười rời đi.

Khang Tư rời đi, các đại biểu cũng tụ năm tụ barời đi. Tuy rằng đối ngoại Thiểm Đông Thiểm Nam là một thể, nhưng đốinội, bọn họ vốn là cừu địch, hai bên nhiều lần đại chiến, thân thuộcquyền quý hai bên bị đối phương giết không ít, mặc dù có Khang Tư cườngthế cùng lợi ích kết hợp một chỗ, nhưng lúc không có kẻ thù ngoài, bọnhọ cũng tự suy nghĩ cho mình.

Hơn nữa suy diễn về sau, năm đại biểu trong tỉnh cũng không có khả năng đồng lòng, bọn họ đều theo đuổicho lợi ích thế lực mình đại biểu.

Lại thêm Khang Tư đã tỏ ýchấp nhận phục tùng quyết nghị của hội nghị Liên minh, cái này khiến mọi người đều dâng lên khát vọng một lần nữa thu được quyền lực.

Dù là không thể tranh đoạt được vị trí thủ lĩnh của Khang Tư, nhưng vịtrí thứ hai trong Liên minh khẳng định phải tranh giành.

Chonên có thể rõ ràng, mười người đại biểu chia thành hai đoàn hai-tám rờiđi, đi thêm vài bước, lại phân tán một lần nữa, biến thành năm đại biểucùng rời đi.

Đại biểu hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc thấy như vậy, không khỏi nhìn nhau một chút, khóe miệng đều lộ ra vẻ tươi cười.

- Chủ thượng, Ngả Á đại nhân cầu kiến.

Tương Văn báo tin cho Khang Tư.

- Đây là người thứ mấy rồi?

Khang Tư cười hỏi.

- Ha ha, đã là người thứ chín rồi, không nghĩ tới ban ngày bọn họ làm bộ dáng hùng hổ muốn kéo chủ thượng xuống đài, không ngờ tới vừa tốixuống từng người từng người một tới bái kiến.

Tương Văn cũng cười trả lời.

Không có cách nào, lúc ban ngày, biết được tình huống ở phòng phònghội nghị, Tương Văn hận không thể trực tiếp chém giết đám đại biểu này,nhưng tới buổi tối, những đại biểu này lại bày thần sắc hèn mọn hết sứctới đây bái kiến, hơn nữa vừa mở miệng là nói ban ngày cũng không phảilà mình không tôn kính Khang Tư, mà là nghĩ việc nhỏ như vậy không cầnđại nhân vật như Khang Tư phải đứng ra giải quyết mọi chuyện như thế,nói chung là bày tỏ tâm ý của mình...

Tương Văn theo Khang Tư đi ra ngoài không nhịn được hỏi:

- Chủ thượng, đối với sự vụ Liên minh thống nhất, ngài hoàn toàn cóthể nói một lời định đoạt, cần gì phải cho đám đại biểu này nhảy lênnhảy xuống, khi không lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Khang Tư thở dài nói:

- Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, bởi vì muốn trong thờigian ngắn nhất khống chế được lãnh địa đã chiếm, vừa phải khiến các lãnh địa này chẳng những không còn lòng phản kháng, lại còn có thể tự nguyện cung cấp lực lượng, vậy cũng chỉ có thể hấp thu các thủ lĩnh các lãnhđịa đã chiếm, cũng để bọn họ cảm nhận được mình còn có quyền lực khốngchế.

- Tuy nhiên, cái này có một điều kiện kiên quyết, là quyđịnh mọi người hoạt động trong hệ thống này tuyệt đối không thể có hànhvi phá hoại hệ thống.

- Cho nên mật vệ cần phải quản lý cácđại biểu này, miễn cho bọn người kia thẹn quá hóa giận phái thích kháchám sát người bất đồng ý kiến, nếu như ta cũng không phá hoại quy củ Liên minh thống nhất, vậy càng không thể để cho người khác phá hỏng nó.

- Rõ, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ vượt rào!

Tương Văn nói là nói thế, nhưng vạn phần kỳ quái vì sao Khang Tư gấp gáp thống nhất lực lượng chiếm lĩnh như vậy làm gì?

Người thảo nguyên kia thật sự lợi hại như vậy sao? Cần chủ thượngphải thu các quyền lực phân tán tập hợp tất cả lực lượng lại?

Chỉ là chủ thượng đúng là lợi hại, có thể tạo ra tổ chức như Liên minhthống nhất, so với các tổ chức khác, thành viên Liên minh càng có thêmnăng lực tự chủ, ít nhất Liên minh sẽ không can thiệp nội chính cácthành viên, cũng sẽ không thu nạp toàn bộ võ trang các thành viên.

Tuy rằng sẽ giảm đi một phần ba lượng binh, đồng thời còn phải tựmình gánh vác trang bị cùng hậu cần tinh binh này, đồng thời còn mất điquyền lực ngoại giao, nhưng mà gia nhập vào Liên minh, thủ lĩnh có thểtác uy tác phúc ở trong lãnh địa của mình, chẳng những về sau không cầnlo an toàn, lại còn không cần phí sức lao động, cũng có thể hưởng thụtiền lãi chiến tranh.

Mấy thứ này lúc thế lực hai bên cân bằng không có uy lực gì, nhưng một khi Liên minh thống nhất mạnh lên, đốiphương yếu đi là lúc sẽ phát huy uy lực.

Bởi vì không có đường lui, dù là thủ lĩnh có chết cũng phải làm đến cùng, thủ hạ hắn cũng sẽlo lắng vì bản thân, nói không chừng sẽ trói thủ lĩnh lại giao cho Liênminh thống nhất đổi lấy sự chấp thuận.

Thành viên mới gianhập, ở trong bộ khung Liên minh thống nhất, rất dễ dàng cống hiện lựclượng mình ra, tăng thực lực cho Liên minh thống nhất.

Cho nên như vậy kéo dài, thực lực Liên minh thống nhất khẳng định sẽ như quảcầu tuyết càng lăn càng lớn, cho đến mức khắp thiên hạ không ai có thểchống lại!

Chủ thượng thật là quá lợi hại, nghĩ đến đó TươngVăn hai mắt phát sáng sùng bái Khang Tư. Nếu như ai đó biết đây là vìKhang Tư lười biếng, để có thể trong thời gian ngắn nhất hợp nhất xongđịa bàn mới mà tùy tiện làm ra một tổ chức như vậy, không biết sẽ nghĩnhư thế nào.

Chương 6 (249): Hiệp nghị xuất binh (P2)

Ngày hôm sau, mười hai đại biểu đã sớm đi tới phòng hội nghị Liênminh, mỗi người đều rất hưng phấn, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họđược nếm thử quyền điều khiển Liên minh thống nhất, nếu như vận chuyểnthành công, nói không chừng vị trí đại biểu của hắn sẽ không giống nhưtrước, chỉ làm cái biển báo một cái loa mà thôi, sẽ biến thành một người nắm giữ chức vị thực quyền hiển hách.

Tin rằng tới lần tuyểncử đại biểu kế tiếp, sợ rằng sẽ có một hồi long tranh hổ đấu không từbất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nếu như lần tuyển cử đại biểu đầu tiên, chỉbiết rằng quyền lợi đại biểu của mình không cách nào trở thành một đạibiểu thật sự, dù là vận số tốt nói không chừng trong mấy năm đảm nhiệmđại biểu lập được công tích, có thể để mình thoải mái về sau.

Sứ giả Tây Nam ngày hôm nay đã tự động trở thành đại biểu Tây Nam, cũngtự động có thể tham dự hội nghị ngày hôm nay. Hắn cũng không tới mộtmình, mà dẫn theo bốn đồng bạn.

Nên biết rằng mỗi khu có nămdanh ngạch đại biểu, mà số lượng đại biểu này có thể quyết định hướng đi Liên minh thống nhất, cho nên ngu ngốc mới không nhồi đủ số danh ngạch. Bởi vậy bốn đại biểu Tây Nam này đều là thủ hạ của hắn, ngang với việcnăm phiếu Tây Nam đều nắm trong tay hắn, đây là một quyền lực không nhỏmà...

Cảm giác này khiến đại biểu Tây nam cảm thấy mình cóchút mê say. Không còn cách nào, lần đầu tiên tiếp xúc đến quyền lực lớn như vậy, thậm chí có thể quyết định Tây Nam, số phận hoàng đế nhà mình, không uống rượu cũng sẽ say.

Sứ giả Tây Nam này càng được voi đòi tiên, oán hận vì sao không phân chia dựa vào tỉnh mà lại phân chiađại biểu theo khu chứ? Không thì bên mình có được bốn tỉnh thành, liềncó được hai mươi danh ngạch đại biểu rồi.

Chỉ là vừa nghĩ lãnh địa khổng lồ của Khang Tư, lập tức vứt bỏ ý niệm này khỏi đầu, nếu ấnđịnh theo tỉnh, một cái Tuyết quốc của Khang Tư là có thể nhồi đầy mộtcăn phòng lớn.

Sứ giả Tây Nam có chút buồn bực nhìn đại biểubốn tỉnh Thiểm Đông, Thiểm Nam, Trung Xuyên, Trung Nhạc ánh mắt có chúthả hê, đừng xem hiện giờ đại biểu bọn họ chiếm đa số, chờ khi bọn họchiếm khu xung quanh là có thể hợp nhất thành hai địa khu, đến lúc đóxem bọn họ làm sao tranh giành năm danh ngạch đây, xem các ngươi còn dám đuổi ta đi không.

Khó trách sứ giả Tây Nam có oán khí nhưvậy, kỳ thật ngày hôm qua hắn có thể tham gia thương thảo, nhưng bởi vìbinh lính cống hiến còn chưa được kiểm kê xác nhận, đều là sử dụng quânđội người khác, cảm thấy tị hiềm, cho nên mới phải rời đi.

Cho nên hắn có tư cách này, là bởi vì hắn trình ra minh ước, ngày hôm quaTây Nam cũng đã tính là địa bàn Liên minh thống nhất, ngày hôm qua cò kè mặc cả chỉ là tranh chấp lợi ích giữa minh hữu, là cò kè mặc cả giữakhuôn khổ Liên minh thống nhất.

Lúc tiến vào hội trường, đạibiểu Tây Nam này rõ ràng sững sờ, bởi vì ghế dựa xa hoa bày sẵn điểm tâm trà nước ngày hôm qua không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một phòng kháchvắng vẻ, à không, ít nhất ở chỗ thủ vị phòng khách còn có một bục giảngđơn sơ ghép bằng mấy khối gỗ.

Thế nhưng trừ đó ra thì không còn một cái gì khác.

Tuy rằng đại biểu Tây Nam hết sức kỳ quái, nhưng thấy mọi người đềumột bộ thần tình theo lẽ thường là như vậy, cũng không dám nói gì.

Nhưng một đại biểu Trung Xuyên nhìn ra hắn nghi hoặc, tiến lên cười nói:

- Có người nói Điện hạ Khang Tư quy định lúc tiến hành hội nghịthương thảo đề nghị chính thức, phòng hội nghị ngoại trừ bục giảng kiara, không cho phép bất cứ chỗ ngồi nào.

- A? Vì sao lại có quy định như vậy?

Đại biểu Tây Nam rõ ràng sững sờ.

- Có người nói là vì quý trọng thời gian của mọi người, đừng có cãi cọ nữa.

Đại biểu Trung Xuyên kia lập tức nói, để đại biểu Tây Nam thầm khen,mọi người đều đứng, xem chừng đám quyền quý không hoạt động chân tay này đứng không lâu sẽ mềm nhuyễn chân ra, thế nhưng ngồi dưới đất cũng làmột chuyện cực kỳ mất phong độ, cho nên bị ép bất đắc dĩ, chỉ còn cáchdùng thời gian ngắn nhất giải quyết xong vấn đề, sau đó đi ra ngoài nghỉ ngơi cho khỏe.

Nói đến đây, đại biểu Trung Xuyên này còn cười gian nói:

- Nhưng lại có quy định, trước khi một quyết nghị không có kết quả,rời khỏi cửa phòng hội nghị coi như là bỏ quyền quyết nghị điều này! Nên nhớ rằng bên này cũng không phải như hội nghị Duy Nhĩ Đặc, không có quy củ số lượng đầu phiếu không vượt quá phân nửa thì không tính toán, màlà cương quyết quy định nhiều thắng ít, rất nhiều lúc là bởi sai biệtmột phiếu mà thu được thắng lợi.

Sứ giả Tây Nam trợn mắt hámồm không khỏi thở dài, con mẹ nó cái quy định này thật là tuyệt mà, đây không phải ép người ta phải nghẹn hết cho đến khi ra kết quả sao?

Chỉ là cái quy định này đối với mấy người mới xuống từ chiến trườngnhư ta căn bản không tính là gì cả, lúc thủ thành cũng không cho ngươibao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, thời gian giải quyết vệ sinh cá nhân đãđược mấy người đứng gác luyện mãi thành thói quen rồi.

Nghĩđến bộ dáng các đại biểu này bởi vì nghẹn nước tiểu mà đến mức đỏ bừngmặt phải nhanh chóng giải quyết xong chương trình nghị sự, đại biểu TâyNam liền không nhịn được lộ ra vẻ mặt cười quái dị. Còn đại biểu TrungXuyên kia đương nhiên biết dáng cười này là có ý gì, chỉ là hắn cũngphải chịu khổ ngậm miệng, bởi vì hắn cũng không có bản lãnh nghẹn nướctiểu, nghĩ đến mình nhất định phải gặp loại chuyện này, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Đại biểu Tây Nam đương nhiên rõ ràng sau này phòng nghị hội sẽ là chiến trường của mình.

Mình tranh đoạt lợi ích vì Tây Nam cùng bệ hạ đồng thời cũng phải vớt chỗ tốt cho bản thân, mà những cái này không thoát khỏi các đại biểukhác duy trì, bởi vì số lượng đại biểu, quyết định mức độ quyền lực củamình, cho nên lập tức kéo quan hệ với đại biểu Trung Xuyên.

Đại biểu ở trong phòng này xem chừng đều nghĩ như vậy, cho nên hai mươilăm đại biểu đều tự giới thiệu lẫn nhau, trò chuyện chắp nối, nếu nhưdọn lên một bàn tiệc rượu cùng một ít bồi bàn và âm nhạc, tuyệt đối sẽbiến nơi này thành yến hội.

Nhưng mà Khang Tư chẳng nhữngkhông cho mọi người có chỗ nghỉ ngơi, thậm chí một ngụm nước cũng khôngcó, lại càng không nói an bài người hầu hạ nữa.

Chỉ chốc látsau, Khang Tư tiến vào phòng, mà lần này Khang Tư cũng không cúi thấpnữa, trực tiếp đứng trên bục giảng, hai mươi lăm đại biểu lập tức antĩnh, đồng thời tự động chia nửa vòng tròn vây quanh bục giảng.

Khang Tư cũng không khách sáo, trực tiếp gật đầu với mọi người một cái liền nói:

- Hội nghị ngày hôm qua là thương thảo đề nghị yêu cầu viện binh củađại biểu Tây Nam, dựa theo quy định Liên minh, thành viên gặp nạn, Liênminh phải hỗ trợ, cho nên không cần thảo luận xuất binh hay không, cầnthảo luận là xuất động bao nhiêu binh lực, cùng thời gian hỗ trợ baolâu.

- Cũng mời các vị đại biểu nói chuyện thoải mái, sau đóbỏ phiếu chọn ra kết quả cuối cùng, Liên minh thống nhất sẽ làm theo kết quả này.

Ngay từ đầu Khang Tư cường thế làm trong lòng đámđại biểu cả kinh, nhưng câu kế tiếp để cho bọn họ thở ra, mà những người từng bái kiến Khang Tư càng yên tâm, đều không lên tiếng chờ hắn địnhgiá.

Đối với đề án này, đại biểu Tây Nam đương nhiên là lưu ý nhất, cho nên một đại biểu Tây Nam lập tức nhảy ra hô:

- Ta đại biểu năm vị đại biểu Tây Nam yêu cầu Liên minh thống nhấtxuất động toàn bộ binh lực duy trì Tây Nam! Chỉ có toàn lực ứng phó mớicó thể đánh đuổi quân thảo nguyên ra khỏi bờ cõi.

Khang Tư khoát khoát tay:

- Mời đại biểu Tây Nam lưu ý, muốn lên tiếng phải giơ tay, trong khicác đại biểu khác đang nói không thể xen vào, không thì sẽ bị truấtquyền bỏ phiếu.

Đại biểu Tây Nam vừa gật đầu vừa âm thầm chửimắng, mẹ nó, quy củ nhiều như vậy mà tới lúc này mới nhắc nhở, cái nàykhông phải ra oai phủ đầu chúng ta sao? Nhưng mà cũng biết thân phậnmình là thịt heo mới, người ta sẽ nướng mình trước, cũng không nói thêmnữa.

Có người đi đầu, người phía sau cũng lập tức bắt đầu biểu đạt ý kiến của mình.

Một đại biểu Thiểm Nam nhấc tay hô:

- Ta không tán thành đề nghị đại biểu Tây Nam, xuất động toàn quân?Lãnh địa chúng ta đây không cần bảo vệ sao? Bị người ta nhân cơ hộichiếm lãnh địa chúng ta thì ai phụ trách đây? Cho nên ta đề nghị xuấtđộng một phần ba binh lực Liên minh là được.

Đại biểu Tây Nam đương nhiên liền nhảy ra:

- Thành viên chỉ đưa một phần ba lực lượng quân sự giao cho Liên minh thống nhất chỉ huy, bản thân các người còn có hai phần ba lực lượng,lực lượng này cũng đủ để bảo vệ mình, thậm chí phản công địch nhân cũngkhông có vấn đề, cho nên căn bản không cần quân đội Liên minh bảo hộ.

- Hơn nữa quân đội Liên minh mục đích chính là vì tiến công, không để quân đội Liên minh phái ra đánh giặc, ở trong nhà làm chó canh cửa tính là cái gì chứ?

- Như vậy để các thành viên chưa nộp một phầnba tinh binh phụ trách nhiệm vụ hậu cần, chẳng phải biến thành chuyệnLiên minh trắng trợn suy yếu lực lượng thành viên? Như vậy sợ rằng cácthành viên sẽ lục đục nội bội với Liên minh.

Nếu như muốn nóiđạo lý chụp mũ, những đại biểu này sợ ai chứ? Lập tức đánh cho đại biểuTây Nam đề nghị thương tích đầy mình, mà đại biểu Tây Nam cũng khôngphải dễ đối phó, lập tức đánh trả các đại biểu khác đầu rơi máu chảy.

Tuy rằng đại biểu Tây Nam chỉ có năm người, thế nhưng hai tỉnh TrungXuyên Trung Nhạc không có tham dự tranh luận, cho nên lực lượng giằng co ngang nhau, chỉ là bầu không khí ngày càng nóng nảy, nhìn đại biểu TâyNam xốc ống tay áo, khẳng định sắp đánh nhau to.

Khang Tư ởmột bên mỉm cười lẳng lặng nhìn, ngoại trừ quy định kỷ luật đang nóikhông xen ngang ra, tuy nhiên đến khi Khang Tư thấy độ lửa đã đủ, gõ gõbục giảng để mọi người an tĩnh lại mới nói:

- Nghe mọi ngườicó ý kiến, thì là xuất động toàn bộ binh lực, xuất động một phần ba binh lực, xuất động một phần hai binh lực, xuất động hai phần ba binh lực,nếu như vậy, mọi người bỏ phiếu quyết định số lượng xuất binh đi.

Nghe nói như thế, mọi người đều gật đầu, vừa nãy tranh luận đúng làvì các lựa chọn này. Đương nhiên, sắc mặt đại biểu Tây Nam hết sức khócoi, bởi vì bọn họ biết năm tấm vé nho nhỏ căn bản không thể thắng lợi,kết quả không cần nói cũng biết rồi.

Nhưng mà kết quả kiểmphiếu cũng không phải như đại biểu Tây Nam cho rằng chỉ xuất động mộtphần ba binh lực, mà là điều động một nửa binh lực hiện có. Hơn nữa kếtthúc bỏ phiếu một đại biểu Thiểm Đông liền lập tức đề nghị:

- Ta cho rằng hẳn phải toàn lực duy trì huynh đệ Tây Nam, cho nên một nửa binh lực này tốt nhất đều là kỵ binh.

Lời vừa nói ra, kể cả đại biểu Tây Nam, mọi người đều đặt ánh mắt lên người Khang Tư ở trên bục, khiến toàn phòng hội nghị im ắng một trận.

Bởi vì ai cũng biết, hiện giờ trong Liên minh thống nhất chỉ có sáuvạn thiết kỵ, mà sáu vạn thiết kỵ này tuyệt đối chiếm một nửa binh lựcLiên minh, nói cách khác, chỉ cần quyết định, Khang Tư phải đưa binh lực thuộc phe mình phái ra Tây Nam khai chiến với binh thảo nguyên.

Đương nhiên, nếu như Khang Tư đổi ý, mọi người cũng không có cáchnào, bởi vậy mọi người im lặng ngừng thở muốn nhìn xem Khang Tư có chấpnhận tuân theo quy củ mình đặt ra hay không.

Khang Tư cứ coi như không có chuyện gì, mỉm cười nói:

- Còn có ý kiến khác hay không?

Lời vừa nói ra, lập tức có đại biểu lấy lòng Khang Tư nhảy ra:

- Ta không cho rằng phái toàn bộ kỵ binh đi là ý hay, bởi vì đi TâyNam chủ yếu là thủ thành, ta không cho rằng kỵ binh có thể thủ thànhđược, cho nên phái toàn bộ là bộ binh thì tốt hơn.

Mà đại biểu hành tỉnh Trung Xuyên lên tiếng khiến đại biểu hành tỉnh Thiểm NamThiểm Đông đều hiện ra thần tình hận không thể ăn tươi hắn, bởi vì nếunhư xuất động bộ binh, chính là phái ra binh lính tinh nhuệ hai tỉnh này cống hiến.

Khang Tư không có lập tức cho tuyển chọn bỏ phiếu, mà lại hỏi tiếp ba lần, mới lấy hai đề nghị này ra bỏ phiếu lần nữa.

Năm đại biểu Tây Nam không biết bởi nguyên nhân gì, trước tiên đứngsang bên trái biểu thị tán đồng xuất động toàn bộ thiết kỵ, tiếp đó batên khăng khăng một mực muốn đối nghịch Khang Tư đứng sang bên trái,cũng có đại biểu kiên định đứng về phía Khang Tư đi sang bên phải, nhưng mà cũng chỉ có bốn người mà thôi.

Còn các đại biểu khác lạinhìn xung quanh lo trước lo sau, đồng thời còn thường len lén nhìn thầnsắc Khang Tư, thấy Khang Tư vẫn một bộ khuôn mặt bình tĩnh tươi cười,cái này càng khiến mọi người thêm chần chờ.

Theo thời giantrôi qua, bầu không khí càng ngày càng ngưng trọng, rốt cuộc có ngườikhông chịu nổi loại áp bức lựa chọn này, không ngờ lớn tiếng gấp đi vệsinh, bỏ chạy ra ngoài phòng hội nghị.

Chiêu bỏ trốn vệ sinh này lập tức để mọi người thêm một lựa chọn, lập tức xuất hiện người theo sau.

Đương nhiên người bỏ chạy thì mất quyền, người lưu lại trong phòngchỉ có thể tuyển chọn. Bọn họ nháy mắt lẫn nhau, mấy người đi sang bênphía phải đứng sẵn bốn người kia, sau đó còn thừa mấy đại biểu lập tứcxoay người rời phòng. Cái này liền xuất hiện kết quả hai bên ngang nhau.

Mà các đại biểu đồng ý xuất động toàn bộ thiết kỵ, bởi vì bầu khôngkhí cùng đám đại biểu hành động quái dị mà khiến đám đại biểu bị tư lợiche mù mắt, lập tức nhớ tới Khang Tư cường thế, liền toát hết mồ hôilạnh. Chính mình lại dám to gan trắng trợn đắc tội Khang Tư, vậy thậtđúng là không khác gì tự sát, nói không chừng mình sẽ bị bí mật xử lý.

Thế nhưng sau khi có được kết quả, trái tim bọn họ chờ đợi lo lắngcuối cùng cũng thả xuống, hiện giờ kết quả là ngang nhau, dù là Khang Tư tức giận cũng sẽ không phát tác tại chỗ. Hơn nữa mình còn có thể nóilàm như vậy, là lấy cớ để Tây Nam lý giải cơ cấu vận chuyển mà thoáithác trách nhiệm.

Ngay khi các đại biểu đợi Khang Tư tuyên bố kết quả, Khang Tư mỉm cười, đi sang đứng ở bên trái, sau đó nói:

- Đừng quên, ta cũng có quyền đại biểu mà.

Nói xong, Khang Tư nâng cao giọng:

- Ta tuyên bố, tất cả thiết kỵ tiến vào danh sách xuất binh Tây Nam.

Tất cả đại biểu đều choáng váng.

Người sáng suốt đều biết đề án này chính là vì tiêu hao thiết kỵ binh của Khang Tư mà, vốn sự tình có thể ở thế hòa, có thể đổi thành phânnửa kỵ binh phân nửa bộ binh, ai có thể ngờ Khang Tư lại chen một chân,lại còn đứng về phía bất lợi với hắn nhất.

Muốn nói hắn đứngsai cũng không có khả năng, bởi vì hắn đã tuyên bố tất cả thiết kỵ xuấtbinh Tây Nam, cái này nói rõ hắn biết mình đứng về phía nào.

Thế nhưng vì sao Khang Tư muốn làm loại chuyện kẻ ngốc cũng không làm? Rốt cuộc hắn có ý đồ gì?

Khang Tư trở lại trên bục giảng, các đại biểu rời phòng cũng chạy trở về, muốn nhìn xem vì sao Khang Tư lại làm ra quyết định kỳ quái nhưthế. Chỉ là Khang Tư trực tiếp khởi động đề tài thảo luận kế tiếp:

- Chúng ta thảo luận xem vấn đề phần thưởng xuất binh duy trì Tây Nam.

Vừa nói thế, lập tức đưa lực chú ý của mọi người trở về.

Đúng vậy, lần này trợ giúp Tây Nam thủ thành, thế nhưng không chiếmđược lãnh địa chia cắt, hơn nữa thủ thành chiếm được chiến lợi phẩm cũng ít đến đáng thương, hầu như có thể nói là không có, cái này không phảilàm ăn lỗ vốn sao, nhất định phải để người Tây Nam trả một đống tiền bồi thường mới được.

Liên quan đến lợi ích của mình, đại biểuThiểm Đông Thiểm Nam Trung Xuyên Trung Nhạc, đều đưa ánh mắt thèm thuồng đặt lên người đại biểu Tây Nam.

Đại biểu Tây Nam một trận đau khổ, xem ra hà tiện không được rồi, còn tưởng rằng cho mười vạn tinhbinh sẽ không cần phải gánh vác nhiều nữa chứ.

Chỉ là ngẫmlại, mười vạn tinh binh còn đang ở Tây Nam, kỵ binh Khang Tư đến đó cũng không có khả năng điều bọn họ đi, vẫn phải thủ thành như nhau, cho nêntrả phí xuất binh cho sáu vạn thiết kỵ cũng là lẽ thường phải làm, đạibiểu Tây Nam cũng không có nhiều mâu thuẫn.

Hơn nữa loại tình huống này Tứ hoàng tử đã sớm có nói trước, cho nên đại biểu Tây Nam hít một hơi dựng một ngón tay nói:

- Tây Nam ta đồng ý trả cho bộ đội xuất binh một trăm vạn kim tệ làm phần thưởng.

Nói xong âm thầm tự đắc, bởi vì lời này của hắn ẩn dấu bẫy rập, làcho bộ đội xuất binh phần thưởng nha, cũng là sáu vạn thiết kỵ kia, màkhông phải cho Liên minh thống nhất đâu.

Hơn nữa đây là phầnthưởng, cũng không phải chiến lợi phẩm, những người khác không chia được chỗ tốt nào, hắc hắc, đây là mình chuyên môn nghiên cứu qua quy địnhLiên minh mới nghĩ ra được.

Một trăm vạn kim tệ?

Tất cả các đại biểu đều đỏ mắt, bọn họ đều tính toán bản thân mình dựa theo quy củ có thể nhận được bao nhiêu, chờ khi tính ra có thể nhận được một phần hoặc là mười vạn kim tệ, không khỏi nước bọt chảy ròng ròng.

Chính mính không cần xuất động người nào cũng có thể kiếm được mườivạn kim tệ, thật là quá tuyệt vời, thật là yêu chết quy định chia cắtchiến lợi phẩm của Liên minh thống nhất mà!

Tuy nhiên mấy tênkhôn khéo này lập tức nghe ra ý trong lời đại biểu Tây Nam nói, tất cảđều sắc mặt khó coi, nhìn phần thưởng này chỉ dùng khích lệ cho binh sĩnỗ lực, hoàn toàn khác với chiến lợi phẩm cướp giật từ địch quân, haicái này căn bản là hai chuyện khác nhau.

Nói cách khác, móntiền này căn bản không phù hợp với quy định chia chác chiến lợi phẩm của Liên minh, mấy người này không có xuất binh thì đừng nghĩ tới chuyệnchia một đồng tiền thưởng.

Mọi người vừa hiểu được, thần sắcđều không được tốt nhìn chằm chằm đại biểu Tây Nam cùng Khang Tư, lạicàng nhiều người nhìn chằm chằm vào Khang Tư.

Bởi vì Khang Tưđề xuất ra phân chia phần thưởng, còn không bằng nói Khang Tư cố ý không cho mấy người mình chia chác món tiền này! Thật là phá hoại tài lộngang với thù giết cha mẹ, hận ý bọn họ đối với Khang Tư bay vọt mấytrăm phần trăm.