Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu

Chương 7: 99 linh hồn bào thai



"Đánh mày vì tội thô lỗ với phụ nữ."

Vũ ngậm miệng không dám nói một câu, chỉ dám nghĩ trong lòng, mày đâu phải phụ nữ, mày là ma nữ, một con ma nữ tính tình biến thái bệnh hoạn.

Cái đầu lâu lại lấy đà huých cho Vũ một phát nữa.

"Mày nghĩ gì trong đầu, tao biết hết đấy."

Vũ vẫn không kiềm chế được chửi con ma nữ bệnh hoạn một trận trong lòng, mỗi lần như thế cái đầu lâu lại huých cho anh một cú choáng váng đầu óc.

Mấy lần như thế, Vũ không còn lá gan dám chửi thầm trong lòng dù chỉ một chữ, thậm chí còn gọi cái đầu lâu là chị.

Nó lại huých anh một cú nữa, nó nói anh hơn tuổi nó, nếu anh còn gọi nó là chị, nghiệp của nó lại nhiều thêm, không thể đầu thai.

Vũ tức sôi máu nhưng chỉ có thể cung kính phục tùng mọi yêu cầu của nó.

Cái đầu lâu rất hài lòng với thái độ của Vũ, nó hỏi bằng giọng quan tâm:

"Có đau không?"

"Đau."

Vũ rít lên một tiếng từ kẽ răng, anh thật muốn đập cho cái sọ này một phát vỡ tan.

Cái đầu lâu gật gù tỏ vẻ đồng tình:

"Đau thì chứng tỏ không phải đang mơ, mọi thứ anh thấy đều là thật."

"..."

Vũ tự an ủi mình, một điều nhịn chín điều lành, anh hít sâu một hơi, nói bằng giọng nghiêm túc:



"Tôi có thể giúp cô, chỉ cần cô không làm ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình tôi, mọi yêu cầu của cô tôi đều chấp nhận làm theo."

"Rất tốt, tôi nói vào vấn đề đây."

Cái đầu lâu liên tục bay qua lượn lại, hai con mắt đỏ lòm, đâu đó còn có mùi tanh bốc lên làm Vũ không nhịn được muốn nôn mửa.

"Cô có thể biến thành hình người được không?"

Vũ cố hết sức kiềm chế cơn buồn nôn, nói bằng thái độ lịch sự nhất có thể.

"Được."

Cái đầu lâu rung lắc, tan thành khói trắng, tụ lại thành hình hài cô gái mặc váy trắng mà đêm qua Vũ gặp trong giấc mơ.

Bây giờ mới có cơ hội nhìn gần Mai, Vũ quan sát góc nghiêng khuôn mặt ẩn hiện sau mái tóc đen dài, cảm thấy như thế này vẫn dễ nhìn hơn, dễ nói chuyện hơn.

Bất chợt Mai quay chính diện khuôn mặt ra, Vũ tí nữa bị cô dọa sợ đột quỵ, khuôn mặt cô đầm đìa máu nhìn không ta đâu là mắt đâu là mũi đâu là miệng.

"Tôi không đùa với cô đâu!"

Vũ gắt lên, con ma nữ này quá bệnh hoạn biến thái.

Mai có vẻ buồn buồn, giọng nói của cô lộ rõ sự tự ti giống như thiếu nữ tuổi mới lớn bị người khác chê xấu xí:

"Anh nhìn đỡ đi, lúc chết tôi như thế này, không biến khác được."

Vũ hít vào thở ra mấy lần mới lấy lại được bình tĩnh, biến thành mèo được, biến thành đầu lâu được, mà lại không tự biến cho mình dễ nhìn hơn được.

Mai đọc được suy nghĩ của Vũ, vội giải thích:

"Tự biến cho mình dễ nhìn hơn, không dễ như anh nghĩ đâu, muốn đạt đến khả năng đó, trừ khi..."

Trừ khi cô biến thành quỷ mới có khả năng đó.



Cô bị người kia yểm bùa, bây giờ cô không giống những hồn ma khác, so với họ, cô có một số khả năng biến thái bệnh hoạn hơn, bởi vì cô sắp thành quỷ.

Mà đã biến thành quỷ thì cô sẽ không thể đầu thai. Bởi vậy cô cần Vũ giúp mình giải bùa.

Mọi việc diễn ra trong xe của Vũ đều được thu lại toàn cảnh trong một quả cầu thủy tinh, quả cầu lơ lửng giữa một đám khói đen sì, trên bề mặt quả cầu còn có một con rắn độc cũng màu đen bò qua bò lại.

Một bàn tay gầy khô như một khúc xương nhẹ nhàng vuốt ve cả quả cầu lẫn con rắn, đột nhiên từ mười đầu ngón tay mọc ra mười cái móng tay đen sì nhọn hoắt như vuốt chim ưng, hút lấy luồng khói đen đang bao quanh quả cầu.

Con rắn đen đang uốn lượn quanh quả cầu lập tức co rút thân thể, sợ hãi trườn lên đôi tay gớm ghiếc của chủ nhân nó.

"Thứ vô dụng như mày giữ lại ở cạnh làm gì?"

Người kia nhìn con rắn đang bò trườn trên một cánh tay của mình, tay còn lại tóm lấy nó, bóp một cái, con rắn quằn quại như bị trúng kịch độc, tắt thở.

Xác con rắn biến thành một luồng khói đen.

Người kia nở một nụ cười âm u:

"Con ma kia không làm tao thất vọng, tu vi của nó hơn mày nhiều lắm rồi!"

Luồng khói đen phát ra tiếng "xì xì" đặc trưng của loài rắn.

Người kia cười gằn một tiếng:

"Mày không cam tâm? Thế thì chứng tỏ cho tao thấy đi! Nếu mày chiếm được hết tu vi của nó, mày có thể biến thành hình người! Sẽ trở thành thuộc hạ đắc lực nhất của tao!"

Luồng khói đen lại phát ra tiếng "xì xì", nghe vừa to vừa rõ, con rắn đang hưng phấn vì kế hoạch sắp tới.

Người kia dùng đôi mắt trắng đục không có lòng đen nhìn chăm chú vào quả cầu thủy tinh, bên trong hiện lên một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, khuôn mặt dữ tợn đang nhét viên thuốc an thần vào miệng một bệnh nhân, không ai khác đó là Thu đang bắt ép Thảo uống thuốc an thần.

Luồng khói đen "xì xì" mấy tiếng, xuyên qua quả cầu thủy tinh đi vào không gian phòng bệnh, nhập vào người Thu.