Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu

Chương 12: Duyên âm



Bầu trời đêm âm u không có một gợn mây, một tiếng sấm bất ngờ vang lên đinh tai nhức óc, đâu đó còn có một vài tia chớp lóe lên.

Mai càng cười lớn hơn, cô gằn giọng:

"Ma mới, mày to gan lắm rồi!"

"Chát" một tiếng, cô giơ tay tát cho Thu một cái ngã lộn nhào về đằng sau, không để cho cô ta kịp phản ứng, cô tóm cổ cô ta xách lên, tát tiếp một cái nữa, vẫn chưa thấy đủ, lại tiếp tục tát.

Bỗng một luồng khói đen từ đâu uốn lượn bay đến, to lù lù như một đám mây, điều kinh hãi là nó còn phát ra những tia chớp xanh xanh đỏ đỏ, tách Mai và Thu ra.

Đám khói hiện thành hình một cái miệng, nuốt chửng Thu vào, rồi tan biến đi nhanh như lúc nó xuất hiện.

Mai căm tức đuổi theo, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, cô lẳng lặng quay về đứng cạnh Vũ.

Cô đã bất chấp nguy hiểm, đem oán khí của mình khi chết luyện thành lá bùa, đó là việc làm trái ý trời, bởi vậy cô đã không thể đầu thai, còn có nguy cơ biến thành quỷ.

Cô đã đem lá bùa cho Vũ rồi.

Không có lá bùa đó, cô căn bản không thể làm gì được lão đạo sĩ.

Mai mệt mỏi quỳ sụp xuống, cô bị lão đạo sĩ đánh sét vào người, tạm thời không biến được hình người, cô biến thành con mèo trắng, dụi dụi vào chân Vũ.

Nhưng Vũ lại cau mày, lạnh lùng đá cô ra xa.

Mèo trắng ngước nhìn anh, cất giọng kêu những tiếng "meo meo" ai oán đáng thương.

"Có phải cô đã giết chết Thu không?"

Mèo trắng giương đôi mắt nhìn Vũ, biểu cảm không thể tin nổi.

Nó lầm lũi dùng móng vuốt cào cào trên đất, viết những chữ loằng ngoằng không ai nhìn ra nổi.

Vũ thở phào một hơi, anh hỏi lại:

"Không phải cô giết?"



Mèo trắng cụp tai, kêu "meo" một tiếng.

Vũ gật gật đầu nhưng vẫn lạnh lùng nói tiếp:

"Cô mới làm cái trò gì với tôi? Tại sao lại ép tôi nói là đã có người yêu?"

Mèo trắng nằm vật ra giả chết.

Vũ nhìn con mèo trắng nằm ngay đơ dưới đất, đầu và bụng nó đỏ thẫm máu, nhìn vào thật sự giống một con mèo chết.

Anh tiến đến định lay lay mèo trắng xem nó làm sao, thì bên tai chợt vang lên những tiếng thì thào:

"Thằng người kia dương khí mạnh quá, tao muốn hút một ít!"

"Tao cũng thế!"

Vũ ngờ ngợ nhìn ngó xung quanh, phát hiện hai bóng trắng đang bay lượn lởn vởn cách anh một đoạn không xa.

Hai con ma.

Vũ không hiểu từ khi nào mình lại có khả năng nhìn thấy ma, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, anh phải về nhà ngay lập tức.

Cứ dăm ba phút lại có một khuôn mặt máu me ghê rợn hiện ra trước mắt, ai mà chịu cho nổi.

Vũ ôm mèo trắng lên, bước thật nhanh về chỗ để xe.

Hai con ma kia rất hưng phấn, bay theo bám sát anh, chúng luôn miệng thì thào khen máu của anh thật thơm ngon.

Vũ cắn răng bước đi không dám ngoảnh lại dù chỉ một lần, nhưng càng đi anh càng nghe thấy tiếng thì thào sau lưng càng hỗn loạn.

Nơi này là nhà tang lễ của cả thành phố, nghĩa trang cũng ở ngay gần đây.

Hai con ma kia nói chuyện lớn quá, thu hút rất nhiều con ma khác đến góp vui.



Một con không nhịn được bay vụt lên chắn trước mặt Vũ.

Anh giật mình đứng khựng lại, cả đám ma thấy vậy đều bật lên tiếng cười khúc khích.

Vũ căng thẳng toát mồ hôi, anh xoay người định đi đường khác thì mấy con ma sau lưng lập tức chia nhau đứng chặn mọi hướng, vây anh vào giữa.

Tổng cộng tất cả có bảy con, đều là ma nữ, chúng không dính máu me đầy người như Mai và Thu, chỉ là những cái bóng trắng.

Một trong bảy con ma mở miệng nói:

"Anh đẹp trai, muốn tự dâng máu hay để bọn này cướp?"

Vũ vừa sợ vừa tức, sao ma nào cũng muốn có máu của anh vậy?

Linh cảm cho Vũ thấy nếu để mấy con ma này lấy máu của anh thì sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành, anh không thể chết ở đây được, anh còn gia đình, bạn bè, còn sự nghiệp của anh nữa.

Mèo trắng nằm trong lòng anh đã mở trừng trừng mắt từ bao giờ, nó nhảy khỏi lòng anh nhanh như một tia chớp, nhảy đến cào một phát vào mặt con ma vừa lên tiếng.

Con ma đó hét lên một tiếng, bay lùi về đằng sau, trên mặt nó xuất hiện một vết cào dài ngang mặt, máu chảy ròng ròng.

Sáu con ma còn lại thấy vậy, hoảng sợ bay tán loạn.

Mèo trắng xù hết lông lên, nhảy theo cào mặt từng con ma, không tha cho một con nào.

Tiếng khóc thút thít vang vọng khắp không gian tĩnh lặng, bảy con ma ôm nhau co cụm một chỗ, không dám ngẩng mặt lên.

Mèo trắng đứng cách đó một đoạn, miệng gừ gừ rất tức giận, nó ngoác miệng kêu một tiếng lớn như hổ gầm, bảy con ma sợ xanh mặt, tan biến không còn tăm hơi.

Vũ chầm chậm đi đến, hỏi mèo trắng bằng giọng điệu dè dặt lo sợ:

"Bọn ma nữ biến đâu rồi?"

Mèo trắng ngẩng phắt mặt lên, miệng gừ gừ, móng vuốt quơ loạn xạ trên đất viết cái gì đó.

Nó viết: "Một đám ma mới, không biết tôn ti trật tự là gì!"