Cô Dâu Đóng Thế

Chương 16



Dứt lời, tôi đưa tấm thẻ đen quyền lực ra trước đôi mắt kinh ngạc của Cúc Hoa. Cô ta tái mặt, đành lẩm bẩm:

– Chắc là tôi… tôi nhầm người rồi!

Người đàn ông đứng cạnh cô ta nhìn tôi, nhìn chiếc thẻ, như nhận ra điều gì, lập tức chỉnh lại gọng kính, khúm núm cúi đầu:

– Phu nhân phó tổng, xin cho chúng tôi thứ lỗi vì đã đắc tội cô! Cúc Hoa, em mau xin lỗi cô ấy đi!

– Anh…

Cúc Hoa dỗi dằn, không chịu xin lỗi. Tôi trừng mắt nhìn cô ta, một ám thị bắt buộc cô ta phải mở mồm. Cô ta vẫn cứng đầu cứng cổ im như thóc. Người đàn ông bực bội, mặt mũi đỏ gay, quát:

– CÒN KHÔNG MAU XIN LỖI!

Cúc Hoa run lên. Cuối cùng, cô ta vẫn biết sợ mà đỏ mặt tía tai, thấp giọng nói ra ba tiếng:

– Tôi xin lỗi.

Tôi nheo nheo mắt nhìn, hài lòng. Kẻ kiêu ngạo như cô ta mà phải chịu xuống nước, chắc chắn là tức đến nổ phổi. Người đàn ông còn xun xoe nói tiếp:

– Phu nhân, coi như chúng tôi tạ lỗi cô bằng món quà nhỏ là chai nước hoa kia đi! Rất mong sự việc ngày hôm nay không đến tai Lâm Đạt chồng cô!

Hai chữ “Lâm Đạt” lúc này mới là sự đả kích nặng nề nhất với Cúc Hoa. Cô ta há hốc mồm nhìn tôi, sắc mặt chuyển từ đỏ tía sang tím ngắt, hai mắt trợn tròn lồng lộn ghen tuông. Phải, tôi đã đường đường chính chính sở hữu Lâm Đạt, đối tượng trong mơ của biết bao cô gái, rất có thể có cô ta trong đó!

Muốn cười to cho hả, tôi trấn tĩnh lại, ậm ừ gật đầu. Người đàn ông nhanh chóng theo cô nhân viên ra quầy thu ngân. Một hộp quà xinh đẹp nhất được cung kính đưa đến tay tôi. Cúc Hoa ấm ức bỏ đi trước, người đàn ông kia cũng xin phép tôi cáo từ.

Lần đầu tiên tôi hiểu quyền lực của phu nhân phó tổng giám đốc Mạnh Phát là thế nào! Tuyệt! Lòng phơi phới, tôi mua thêm mấy thứ cần thiết trong siêu thị, mang tất cả trở về căn hộ 2030.

Tắm gội cẩn thận, sấy xong mái tóc ngang lưng tôi liền xức lên mình mùi hương mới, bất giác lại có chút hồi hộp khi nghĩ đến Lâm Đạt. Tự vỗ vào đầu mình một cái. Tôi đúng là điên rồi! Anh ta đang nồng nàn bên tình yêu của đời mình, chỉ sợ đêm nay cũng không thèm về.



Quãng thời gian ở nhà họ Trần chờ ngày kết hôn, sâu trong lòng tôi vẫn có chút hi vọng Lâm Đạt để ý đến tôi, dù chỉ một chút xíu thôi cũng được. Chẳng phải anh ta đã chủ động cầu hôn Hoài Phương hay sao? Con người đẹp đẽ ưu tú như anh ta, có cô gái nào không muốn đón nhận tình cảm chân thành? Tôi cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, chẳng có trái tim bằng sắt bằng đồng, càng chẳng thể kiêu kỳ nổi trước anh ta. Được anh ta cầu hôn, lòng không rung động, không hi vọng là nói dối. Sâu trong lòng, từ lúc nào tôi đã tưởng tượng một cuộc sống với anh ta, có thể sẽ chẳng bao giờ ngọt ngào như mật, nhưng cũng sẽ bình bình an an mà sống qua ngày. Như ông bà ta ngày xưa, “cha mẹ đặt đâu, con nằm đấy”. Thậm chí, nhiều lúc tôi còn mong anh ta chủ động đến nhà họ Trần gặp tôi nữa. Cứ nghĩ điều đáng sợ nhất tôi phải đối diện, không để anh ta phát hiện ra tôi là kẻ giả mạo. Thế nên trong đám cưới, tôi đã cố gắng trở thành cô dâu xinh đẹp nhất. Cuối cùng thì sao? Cho đến lúc này tôi đã được hiểu cảm giác ôm một quả cầu gai nhọn hoắt là thế nào rồi. Biết là nên vô cảm, nên lạnh lùng mặc kệ, nhưng cảm xúc trong tôi vẫn không chịu nghe lời. Càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng đau tức. Muốn thoát ra mà lại chẳng thể, cứ bắt buộc phải chịu đựng. Lòng lúc nào cũng như có kiến cắn, bứt rứt không yên.

Nhưng… dù thế nào, biết vẫn hơn là không biết, nhận thức rõ ràng vẫn hơn là thắc thỏm chẳng hiểu tại sao. Thế nên nằm một mình trên giường hồi lâu, tôi cũng thiu thiu ngủ từ lúc nào. Đêm nay tôi để đèn ngủ, tắt đèn chính từ sớm, không muốn đối diện với bóng tối. Cũng không dám nghĩ Lâm Đạt sẽ trở về, chia sẻ nửa giường với tôi như đêm qua.

Cạch.

Tiếng cửa mở. Tai tôi tự nhiên lại thính hơn bao giờ hết. Đạt về rồi. Lúc này là gần một giờ sáng. Anh ta khẽ khàng mở tủ, lấy quần áo.

Tôi nuốt nghẹn, chẳng giả vờ ngủ làm gì, mở mắt xoay người nhìn Đạt. Âm giọng tôi vang lên trong không gian tĩnh lặng.

– Anh đừng tắm, giờ muộn lắm rồi! Bẩn tí cũng không chết.

Đạt có chút khựng lại, trên tay là bộ quần áo mặc nhà nhung đen, quay ra nhìn tôi, khẽ nhướng mày:

– Cô chưa ngủ à?

– Ngủ rồi, nhưng lại tỉnh.

– Ừm.

Đạt đem quần áo vào nhà tắm. Tôi nhìn theo, khẽ thở dài. Lời tôi nói, với anh ta, là không khí.

Chạm chân đến cửa toilet, anh ta bỗng nói:

– Không tắm. Chỉ thay đồ.

Chỉ có vậy thôi, chẳng hiểu sao, khóe miệng tôi lại cong lên. Một chút “nghe lời” từ Đạt, tôi cũng có thể vui đến vậy. Bực thật!