Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 210



Cuối cùng, sợ vẫn không đủ, cô tiếp tục nịnh bợ nói, “Anh là người trọng tình trọng nghĩa, không phải là loại người bạc tình bạc nghĩa, cứu giúp người ta trong lúc nước sôi lửa bỏng”

“A.” Hoắc Dung Thành cười lạnh, “Học xong kỹ năng mới, lật mặt như lật sách?”

“Không không, tôi đây chỉ nói lời nói thật mà thôi.” Tô Tú Song nhếch miệng, miễn cưỡng cười, còn phải cười thật chân thành.

Hoắc Dung Thành khinh thường cười lạnh, rõ ràng không tin chuyện vớ vẩn này của cô.

Lúc này, Cố Hàn bước đến, nói, “Nhị gia, mười một giờ có hội đấu giá từ ( thiện”

“Ừ” Hắn gật đầu, cuối cùng, lại quay đầu lại nói, “Bữa tối, tám giờ”

Tô Tú Song gật đầu.

Không hiểu sao lại cảm thấy, loại cảm giác này như là chồng chào tạm biệt vợ đi làm, cùng với báo cáo thời gian về nhà.

Lấy lại tinh thân, cô cười cười, cảm giác mình rõ ràng là đang nghĩ vớ vẩn.

Trong xe.

Hoắc Dung Thành híp mắt, gửi một tin nhắn thoại cho Hàn Văn Thiên.

“Cậu bây giờ đi ra ngoài đều bị người ta gọi là chú?”

( Tin tức mới gửi qua, tin nhắn thoại của Hàn Văn Thiên đã gửi lại đây.

Hắn chạm nhẹ ngón tay mở tin nhắn.

“Bây giờ tôi đang đi ra ngoài, bình thường được mọi người gọi là ca ca, nếu như là trên giường, phụ nữ đều gọi tôi hảo ca ca, tình ca ca (tình dục, tình ái), ca ca xấu” Hàn Văn Thiên nháy mắt ra hiệu, “Có người gọi cậu là chú, không phải rất bình thường hay sao?”

Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn lướt qua.

“Đó, nhìn xem phong cách ăn mặc của cậu, áo khoác đen, âu phục, toàn thân lúc nào cũng thấy lạnh lùng, vừa nhìn liên thấy quá thành thục, cảm giác có khoảng cách rất lớn”

Hàn Văn Thiên sờ cằm, “Một bên là người đàn ông hai mươi tuổi, trẻ trung, mạnh mẽ như ánh mặt trời, một bên là người đàn ông ba mươi tuổi sự nghiệp thành công, hormone nam tính tràn ngập mạnh mẽ”

“Nói nhiều!” Hoắc Dung Thành lên tiếng, không vui mà trách, “Tôi thấy rất thành thục, lớn tuổi gì chứ?”

“Cái này lại phải xem là so với ai, nếu như là cùng tôi, còn có Nam Cố Trạch, vậy thì là thành thục, nhưng nếu như cùng cô vợ nhỏ của cậu so, thì có chút già đấy”

Hoắc Dung Thành không nói gì.

“Cho nên nói, tuy rằng vẫn nói trai ba mươi tuổi là một bông hoa, nhưng nên bảo dưỡng thì vẫn phải bảo dưỡng, ví dụ như đắp mặt nạ, đi SPA, làm một người đàn ông tinh tế, khéo léo, tích cực hướng về phía trước”

Hoắc Dung Thành nhíu mày, không trả lời hắn, mặt không đổi sắc tắt điện thoại Sau khi xuống tắc xi, Tô Tú Song cầm bản tài liệu trong tay, khuôn mặt vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.

Cùng công ty Cảnh Thái ký kết hợp đồng, không những không cần phải sa thải công nhân già, hơn nữa đó cũng là một cách biến tướng quảng cáo cho Tô thị.

Trong các nhãn hiệu thời trang trẻ em ở Bắc Kinh, công ty Cảnh Thái là công ty đứng đầu .

Ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Lương Mật Điềm.

Cô ăn mặc vô cùng sang trọng, vặn eo lắc mông đi vào công ty.

Tô Tú Song nhăn mày, dạo gần đây, Lương Mật Điềm có vẻ rất chăm chỉ đến Tô thị, có gì đó không đúng.