Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 48: CÓ Ý ĐỊNH QUYẾN RŨ



Công việc của nhóm thư ký là gấp gáp nhất, báo cáo xong hết tất cả liên đi khỏi.

Ánh mắt Lâm Tiêu Tương rất thâm thúy mở cửa ra cung kính nói: “Mời tổng giám đốc”

“Ừm” Mặc Diệu Lương nhìn không chớp mắt, thờ ơ ừ một tiếng.

Lúc Mặc Diệu Lương bước đôi chân dài vào văn phòng thì những người cấp dưới ở bên ngoài cũng theo sát bước chân của anh ta mà lần lượt đi vào văn phòng.

An Đình Đình cũng cúi đầu đi theo phía sau cùng của đám người.

Khóe mắt nhìn thấy ở hành lang có một thân ảnh đang chậm rãi bước tới gân, cô chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn kỹ thì chỉ cảm thấy cổ chân bị một thứ gì đó đẩy ngã, cô hốt hoảng hét lên một tiếng rồi ngã vào trên sàn của văn phòng tổng giám đốc.

Một tiếng kêu sợ hãi này hiển nhiên đã kinh động hết tất cả mọi người trong văn phòng, đương nhiên cũng bao gồm cả tổng giám đốc Mặc Diệu Lương.


Bước chân người đàn ông dừng lại, tại trên gương mặt hoàn mỹ mà lạnh lùng không hề có chút biểu cảm nào, chỉ là lông mi hơi chau lại lộ ra vẻ rất không dễ chịu.

Một cú ngã này của An Đình Đình thật sự là không nhẹ, tay chân đêu chạm đất hết, tài liệu trong tay cũng bị rải đây dưới mặt đất.

Đôi mắt hạnh của Lâm Tiêu Tương trừng một cái, quát lớn: “An Đình Đình, cô làm cái gì vậy? Báo cáo công việc với tổng giám đốc mà lại lỗ mãng như vậy, cô có hiểu quy củ hay không hả?”

“Tôi... An Đình Đình đã ý thức được mình bị người khác gài bẫy.

Lúc nãy rõ ràng có người đẩy mình một phát, nhưng mà ai lại dám giở trò dưới mí mắt của tổng giám đốc?

Con ngươi xinh đẹp của An Đình Đình nhanh chóng quét một lượt, khi nhìn thấy vị trí trí của trợ lý Lâm Tiêu Tương đứng cách mình gân nhất, trong lòng cô liên rõ.

Bất thình lình, trên đỉnh đầu có hai ánh mắt rét lạnh đang bắn về phía mình.

Cô vội vàng chật vật muốn đứng dậy từ dưới đất, nhưng có vẻ cú ngã lúc nãy đã làm cô trật chân, người vừa mới đứng lên, ai có thể đoán được cổ chân lại chuyện đến cơn đau nhức, cô lại sợ hãi kêu một tiếng nữa rồi lại ngã trở về.

Giờ phút này có ý nghĩ muốn tự tử, cứ liên tiếp làm trò cười ở trước mặt của tổng giám đốc.

Cô nên giải thích như thể nào mới tốt đây? Hết lần này đến lần khác Lâm Tiêu Tương kia chính là không chịu bỏ qua cho cô, giọng nói dịu dàng trách cứ: “An Đình Đình, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì vậy?”

An Đình Đình vừa sợ hãi vừa lo lắng cố gắng chống đỡ lấy thân thể mình, một khuôn mặt khổ sở muốn đứng lên.

Nào có thể đoán được ánh mắt của đánh người nhìn chằm chằm vào cô lập tức hoảng hốt.

Cô ngây thơ quét mắt nhìn bốn phía, không biết tại sao mọi người lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, thuận theo ánh mắt của bọn họ cô dời tâm mắt xuống phía dưới, khi nhìn thấy cúc áo trên người mình bị rơi xuống, chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong bị hở đến ngực đã lộ ra *** màu da người, chính cô cũng bị dọa giật nhảy một cái.

Lúc đầu Lâm Tiêu Tương chỉ là muốn mượn cơ hội để làm cô xấu mặt, cũng không ngờ chuyện sẽ diễn biến đến nước này, những chuyện này đối với cô ta mà nói không có chỗ nào mà không phải là cơ hội tốt.

Cô ta cả giận nói: “Cô giỏi lắm An Đình Đình, tôi để cho cô đến báo cáo công việc với tổng giám đốc vậy mà cô lại... vậy mà cô lại ăn mặc lộ liễu như vậy ngay trước mặt tất cả mọi người, hòng chiếm được sự chú ý của tổng giám đốc. Cô... tôi thật sự quá thất vọng về cô.”

Mặc Diệu Lương Nghe vậy quả nhiên trong ánh mắt xuất hiện sự chán ghét.

Mà ánh mắt này đúng lúc An Đình Đình cũng nhìn thấy, nguy rồi! Dựa theo lời nói của Lâm Tiêu Tương nếu như tổng giám đốc tự mình lên tiếng muốn sa thải cô thì có mười cái phó tổng giám đốc cũng phải bất lực.

“Không... không phải như vậy, Tổng giám đốc... anh nghe tôi giải thích.” An Đình Đình lắp ba lắp muốn nói gì đó

“Còn có cái gì để giải thích nữa chứ? Cô tưởng là tổng giám đốc Mặc giống với những người đàn ông ở bên ngoài kia sao, tùy tiện lộ chút da thịt thì sẽ bị mê hoặc à?”

Lúc này Lâm Tiêu Tương nghiễm nhiên chính là hóa thân của chính nghĩa, dùng những từ ngữ nghiêm túc chính nghĩa mà khiển trách An Đình Đình.

Giống như cô chính là một cô gái không có lòng tự trọng, không có sự trong sạch, có ý định hám giàu, không biết xấu hổ trong miệng của cô ta.

“Không phải... không phải như vậy.”

An Đình Đình liều mạng muốn giải thích cái gì đó, nhưng sự thật đã bày ở trước mắt, cho dù có giải thích như thế nào thì cũng chỉ để cho người khác thấy mình vô lực như vậy.

Cô đang cố gắng muốn nói gì đó nhưng lúc này lỗ tai lại cứ ù hết cả lên.

Bởi vì cô nghe được trong miệng của Mặc Diệu Lương tràn ra một giọng nói hờ hững: “Đi khỏi *** Tháp, tìm một người khác đến thay thế cô ta.”