Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 4: CHỊU KINH SỢ



Mùa hè nóng bức, ai cũng ăn mặc rất mỏng manh, ngoại trừ các nhân vật thương nhân, mới cần mặc áo tay dài quần dài, người bình thường ở nhà đều chủ yếu là áo thun, quần cộc. Nhưng anh lại mặc áo tay dài, quần dài, còn chạy dưới trời nắng gay gắt, đây là tại sao?

Con ngươi Mặc Diệu Dương đuổi theo bóng dáng đang vui vẻ chạy trên sân cỏ, hàng mày rậm khẽ nhíu lại, lạnh giọng chất vấn: "Tại sao không hầu hạ cậu cả nghỉ trưa?”

Người làm hoảng loạn chạy tới giải thích: "Cậu hai, cậu cả nghe nói hôm nay cậu ấy lại lấy vợ, luôn rất vui vẻ, chúng tôi dỗ thế nào cậu ấy cũng không chịu ngủ."

Nghe vậy, trên mặt An Đình Đình nóng hổi. Ánh mặt trời quá chói mắt, cô không nhịn được híp mắt lại.

Lúc này, Mặc Diệu Phong xoay người nhìn họ, tay chân múa may nói: "Vợ tôi quay về rồi, tôi lại có vợ chơi cùng rồi, hì hì...ha ha..."

Nhìn người đàn ông ngốc nghếch ở không xa, An Đình Đình chỉ cảm thấy cả người mình lạnh run.

Đột nhiên, cô cảm thấy ánh mắt từ phía Mặc Diệu Dương bắn tới, hai ánh mắt âm trầm lạnh lẽo. Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Khuôn mặt người đàn ông đó lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, dùng giọng điệu cảnh cáo hỏi cô: “Thế nào? Cảm thấy mình rất thiệt thòi? Gả cho anh cả rất không đáng.”

An Đình Đình vội lắc đầu: "Không... không có."

Mặc Diệu Dương vô tình nói: "Tốt nhất là không có. Từ nay về sau, anh ấy chính là chồng cô, nếu cô dám lộ ra chút cảm xúc ghét bỏ, đừng trách tôi không khách sáo với cô."

Nghĩ tới những ngày tháng sau này, đều phải sống cùng với một người thiểu năng trí tuệ, lòng An Đình Đình đột nhiên trầm xuống. Nhưng mà, con đường này là do cô tự mình lựa chọn, cho dù thế nào cũng phải kiên trì đi tiếp!

Khóe môi cô nhếch lên nụ cười, trả lời: "Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."

Nói rồi, cô nhấc chân, đi về phía Mặc Diệu Phong đang hoa tay múa chân gọi to.

Mặc Diệu Phong. Con trai trưởng nhà họ Mặc, nghe nói hai mươi năm trước, lúc anh vẫn còn là đứa trẻ, một trận lửa lớn, đã thiêu đốt anh, nghe nói làm bị thương tổ chức thần kinh nào đó ở phần đầu, từ đó trở nên ngốc nghếch, trí tuệ chỉ dừng lại ở sáu tuổi.

An Đình Đình tò mò đánh giá anh, người đàn ông mặc dù có vấn đề về trí tuệ, nhưng dung mạo, dáng vóc, khí chất, lại đặc biệt giống với em trai anh Mặc Diệu Dương. Đều lộ ra khí chất cao quý bẩm sinh!

Cô tin, nếu không phải khiếm khuyết này, Mặc Diệu Phong sẽ trở thành một người đàn ông làm người ta kinh diễm như em trai anh!

Chính vào lúc An Đình Đình rơi vào trầm tư, Mặc Diệu Phong mở đôi tay, đột nhiên bay tới, hét lên một tiếng với cô.

"A~"

An Đình Đình không kịp đề phòng, bị dọa hét lên một tiếng, lùi về phía sau một bước!

Đây phản ứng bản năng xuất phát từ sự kinh sợ, lại thêm tự vệ. Nhưng tiếp đó, khi cô ý thức được mình phạm phải sai lâm thì đã muộn rồi.

Mặc Diệu Phong ngây ngốc tại chỗ, trên khuôn mặt tuấn mỹ, lộ ra biểu cảm tổn thương. Con ngươi đen thẳm vốn ngây thơ đơn thuần, nhưng lúc này, lại tràn đầy cảnh giác, kinh ngạc, sợ hãi...các loại cảm xúc, hòa vào với nhau, khá phức tạp.

"Cô không phải vợ tôi, ngay cả ôm cũng không cho, hừ!"

Nói rồi, anh xoay người, chạy như bay vào nhà, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho An Đình Đình.

An Đình Đình không biết làm sao, cô nhìn về phía Mặc Diệu Dương ở sau lưng. Phát hiện, sắc mặt người đàn ông đó cũng rất u ám, con ngươi lạnh nhạt có sự tức giận.