Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 14: CÔ CHÍNH LÀ ĐỨA NGỐC



Sự huyền bí nằm ở bên trong mô hình, tất cả các đầu nối đều bị giấu đi, người ngoài nghề căn bản không hiểu.

Cô cẩn thận đặt mô hình kim cương hoàn hảo như lúc đầu lên trên bàn thủy tỉnh thấp, lúc này đã quá giờ cơm, cô dụi dụi mắt, nằm sấp trên ghế sofa, lại ngủ thiếp đi...

Giấc ngủ này, cũng không biết dài bao lâu.

An Đình Đình bị người khác gọi tỉnh.

Chính xác mà nói hẳn là bị tiếng kêu sợ hãi của Mặc Diệu Phong gọi tỉnh.

"Cô gái xinh đẹp, cái... cái này là cô sửa đây sao?" Mặc Diệu Phong trừng đôi mắt thơ ngây , khó có thể tin nhìn nhìn bảo bối trong tay.

"Ừ” An Đình Đình bị hù tỉnh lại, nhưng tâm tình vẫn rất tốt.


"Thật là lợi hại! Cô gái xinh đẹp, cô rất lợi hại!" Vẻ mặt Mặc Diệu Phong sùng bái, vui vẻ kéo tay cô: "Cô gái xinh đẹp, tôi thích cô, tôi sẽ không đuổi cô đi, cũng sẽ không để cô làm vợ của em trai tôi."

"Ặc..." Mặt An Đình Đình lại bị nóng lên.

Lúc này Mặc Diệu Dương đã đứng bên người Mặc Diệu Phong, vẻ mặt của anh cũng không thể tin được. Mô hình đã hoàn hảo như lúc đầu, đôi mắt hẹp dài của anh đảo vài vòng trong bàn tay to, mặc dù nhìn không ra một chút sơ hở nào, giống y như đúc lúc anh vừa mua về.

Anh không thất vọng, càng không tin, người phụ nữ này chỉ tốn nửa ngày đã sửa lại được.

Nhưng mà, sự thật bày ngay trước mắt, anh không thể không tin được!

"Hì hì, tôi muốn mời cô gái xinh đẹp ăn cơm." Mặc Diệu Phong kéo tay An Đình Đình, một trước một sau lắc lư.

Hành động này, thật sự giống như đứa bé đang kéo tay mẹ làm nũng.

"Ừ, tôi quả thật là có chút đói bụng." Tâm tình của An Đình Đình rất tốt, rất phối hợp gật nhẹ đầu.

"Được được, cô muốn ăn cái gì đây, tôi dẫn cô đi ăn." Mặc Diệu Phong cười tủm tỉm.

"Tôi...

“Lần sau đi, hôm nay chúng ta đã ăn rồi." Mặc Diệu Dương thản nhiên nói.

An Đình Đình có chút kinh ngạc.

Vẻ mặt Mặc Diệu Phong áy náy, gãi đầu, nói: "A đúng rồi, cô gái xinh đẹp, thật xin lỗi, hôm nay tôi đã ăn cơm xong rồi." Thấy cô không nói lời nào, anh ta giống như sợ cô nổi giận giải thích nói: "Hôm nay tôi đi học, em trai đến đón tôi về, trên đường về chúng tôi ăn cơm Tây, còn vào viện bảo tàng chơi đấy. Ha ha, cô gái xinh đẹp, ngày mai mời cô ăn cơm, được không?"

An Đình Đình cảm giác như mình là một đức ngốc!

Hai anh em này ra ngoài sống thoải mái, vứt bỏ cô một mình trong nhà như kẻ ngốc ngồi chơi những thứ thuộc vê việc đàn ông này.

Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút uất ức.

Nếu như cô có thể có một người anh hoặc em trai, khẳng định cũng sẽ không nỡ để cô chịu đói, khẳng định cũng sẽ giống như Mặc Diệu

Phong, được che chở khắp nơi.

Nhưng, điều này với cô, là một chuyện xa xỉ cỡ nào!

"Cô gái xinh đẹp, cô làm sao vậy?” Mặc Diệu Phong mặc dù là một kẻ ngốc, nhưng mà tâm tư lại vô cùng tinh tế.

An Đình Đình cười cười, lắc đầu nói: "Không sao cả, tôi còn tưởng rằng đã trễ thế này anh còn chưa ăn cơm, sợ anh chịu đói chứ."

Mặc Diệu Dương căn dặn người hầu, nấu cho An Đình Đình tô mỳ.

An Đình Đình cũng mệt mỏi, ăn mỳ xong rồi về phòng nghỉ ngơi, Mặc Diệu Phong cũng đã về phòng của mình dưới sự chăm sóc của người hầu.

"Vì sao không nhắc mợ cả xuống ăn cơm?”

Dưới lầu biệt thự, người hầu xếp thành hàng cung kính đứng trước sofa, nguyên một đám ngơ ngác nhìn nhau.

"Nói chuyện!" Vẻ mặt của Mặc Diệu Dương lại lạnh thêm mấy phần.