Cô Đã Trở Lại

Chương 17



Ánh trăng lấp ló sau đám mây, bên ngoài màn đêm đen kịt. Trong phòng khách, những món ăn mĩ vị trải dài trên mặt bàn, hương thơm lan tỏa bốn phía.

Úc Thành Đức uống ngụm trà, hòa nhã hỏi: "Sinh hoạt của nghệ sĩ rất bị hạn chế phải không?"

Chu Tử Tri nhỏ nhẹ đáp:"Những thời điểm không có lịch quay đều có thể tự phân phối thời gian bác ạ."

Úc Thành Đức buông chén trà, nói tiếp: "Các phương tiện truyền thông hẳn là đặc biệt chú ý hành động của nghệ sĩ."

"Dạ, sẽ có một chút." Chu Tử Tri mím môi,"Quan trọng là ở tâm lý mỗi người, nhân vật công chúng thì không thể tránh khỏi bị quan tâm nhiều hơn."

Úc Thành Đức ừ một tiếng,"Năm nay cháu đã lên kế hoạch gì chưa?"

Chu Tử Tri gật đầu,"Cháu nhận quay hai đến ba bộ phim, thời gian thừa thì để dành chăm chút cho bản thân và người thân."

Cô âm thầm thở phào một hơi, bác trai này khiến cô cảm thấy có lực uy hiếp cực lớn, tâm lý luôn trong trạng thái khẩn trương tựa như lần đầu tiên tham gia ứng tuyển vậy.

Chu Tử Tri trò chuyện hòa hợp với Úc Thành Đức, trong phòng Úc Trạch và Khâu Dung lại là một cảnh tượng đối lập.

Khâu Dung kiên nhẫn khuyên,"Con à, con có từng nghĩ một khi bên ngoài biết quan hệ của con với cô ấy, sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với Úc gia chưa."

Bà nói tiếp," Giới diễn viên hỗn loạn lại phức tạp, mẹ nghe đồn rất nhiều nữ diễn viên vì muốn nhân vật nào đó đều nguyện ý cởi....."

Úc Trạch sắc mặt thoáng chốc biến đổi đáng sợ, anh mở miệng đánh gãy,"Mẹ, mẹ đang xúc phạm đến con trai mình đó."

Khâu Dung nhỏ giọng phản bác,"Mẹ cũng đâu có ý chỉ Chu Tử Tri."

Úc Trạch lạnh giọng nói,"Con đưa cô ấy về đây cho mẹ gặp, chứ không phải muốn khiến cô ấy buồn."

Khâu Dung nghĩ,vậy là muốn mẹ buồn sao.



"Con thật sự yêu Chu Tử Tri?" hơn cả Dương Phàm trước đây nữa.

"Con muốn cưới cô ấy, cho cô ấy tất cả những gì con có." Úc Trạch ngữ khí tràn ngập khí phách,"Con yêu cô ấy."

Khâu Dung thở dài,"Mẹ biết rồi, sẽ không khiến con khó xử." Bà đổi giọng một chút,"Thế nhưng mẹ không hi vọng tương lai có một ngày, thấy tin tức của cô ấy lộn xộn với những người khác đâu đấy, Úc gia mình mất thể diện một lần vì người kia đã đủ lắm rồi."

"Còn nữa, gia đình cô ấy thế nào mình cũng chưa biết rõ ràng, lỡ đâu ham......"

Lần thứ hai đánh gãy, Úc Trạch nhắc nhở, khẩu khí lạnh hơn rất nhiều,"Mẹ, đây là bà xã con tự tìm."

Khâu Dung đành nuốt một bụng hỏa xuống, Chu Tử Tri kia là người rất có chủ kiến, tâm tư sâu sắc, tương lai thì chờ xem sao đã.

Đại sảnh Chu Tử Tri thấy Úc Trạch và Khâu Dung bước đến, lập tức đứng dậy,"Bác gái."

Khâu Dung lộ ra một chút ý cười,"Ăn cơm tự nhiên đi cháu."

Thái độ chuyển biến của bà khiến Chu Tử Tri sửng sốt, vụng trộm nhìn Úc Trạch.

Úc Trạch đá lông nheo với cô một cái.

Trên bàn cơm không khí có chút vi diệu, nguyên nhân bắt nguồn từ một đũa cà rốt xào thịt Úc Trạch gắp cho Chu Tử Tri.

Khâu Dung không thấy ngon rồi đó.

Cùng là phụ nữ, giác quan thứ sáu của Chu Tử Tri nhạy bén nắm bắt được, dưới gầm bàn đá đá Úc Trạch, ra dấu bằng mắt.

Ai ngờ Úc Trạch tưởng cô thích ăn, lại gắp thêm vài đũa nữa.

Chu Tử Tri,"......"

Đại khái vẻ mặt Chu Tử Tri biến hóa quá mức rõ rệt, ánh mắt Úc Trạch như hỏi "Có phải gắp nhiều quá, em ăn không vô?"

Chu Tử Tri môi nhẹ mím, chuyển đi một ánh mắt, mang theo bất đắc dĩ,"Anh khỏi lo cho em"

Xem ra có hơi nhiều, Úc Trạch đem cà rốt trong bát cô gắp qua bát mình, không để ý bỏ vào miệng nhai.

Khâu Dung càng thấy hổng có mùi vị gì.

Phía Úc Thành Đức ngạc nhiên không nhỏ, con của ông từ bé đã yêu sạch sẽ, chưa bao giờ ăn đồ trong bát người khác, kể cả hai chị gái ruột cũng không được đâu.

Chu Tử Tri đã không dám ngẩng đầu lên luôn rồi.

Một bữa cơm thấp thỏm bất an, tuy rằng mở đầu không yên ổn, kết thúc xem như kha khá.

Đứng ở cửa nhìn Úc Trạch đưa Chu Tử Tri về nhà, sắc mặt Khâu Dung không tốt, mấy chị em tốt thường xuyên kể lể với bà con dâu thế này con dâu thế nọ, còn nói con trai có vợ quên mẹ, hôm nay bà đã có thể cảm nhận sâu sắc tất cả những điều đó.



"Mình trở thành người già neo đơn rồi."

Nghe bà oán thán, Úc Thành Đức đen mặt,"Tôi không phải người sao?"

Khâu Dung cười kéo cánh tay bạn già,"Tối nay tôi muốn gọi cho hai đứa con gái, bảo hai đứa nó về nước sớm chút."

- --------------

Úc Trạch đưa Chu Tử Tri đến bờ biển tản bộ, thời tiết lạnh, không có nhiều người ra ngoài, chỉ vỏn vẹn vài người nhưng đều có đôi có cặp.

Đi một hồi, Chu Tử Tri ngáp một cái,"Về thôi anh ơi."

Úc Trạch thái dương rút rút,"Chán lắm hả?"

Chu Tử Tri,"Hơi hơi."

Úc Trạch,"......"

Chu Tử Tri mím môi cười, nghiêng người, nhẹ nhàng dựa Úc Trạch, anh nâng tay ôm eo cô, thật chặt.

"Kinh nghiệm yêu đương của anh vẫn còn dừng lại ở thời trung học, em cho anh thời gian để học tập nhé?"

Chu Tử Tri ngửi mùi nam tính trên người anh, đáp "Ừa."

Úc Trạch ôm lấy Chu Tử Tri, đi nhanh đến phương hướng xe đậu, mi mắt dịu dàng,"Về nhà nào."

Hôm sau, Trần Gia chạy tới thành phố H tìm Chu Tử Tri, cô vừa hết cảnh quay trong phim "Chết", đang tháo trang sức, đầu tóc toàn là nước sốt cà chua, không dám nhìn thẳng gương.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với chị."

Chu Tử Tri cho Giản Dư và các nhân viên khác ra ngoài.

Trần Gia nổi giận đùng đùng,"Sao chị hẹn hò với anh tôi?"

Chu Tử Tri cảm thấy buồn cười, xuyên qua gương nhìn Trần Gia như muốn dặm chân,"Tại sao tôi không thể hẹn hò với anh ấy?"

Trần Gia nghẹn họng,"Anh còn đang đợi Dương Phàm mà!"

Dương Phàm? Chu Tử Tri nhíu mi, lần đầu tiên nghe cái tên này, xuất phát từ bản năng, cô nhớ kỹ.

Trần Gia nhìn chằm chằm Chu Tử Tri,"Chị không muốn biết Dương Phàm là ai? Giữa chị ấy và anh tôi từng phát sinh chuyện gì sao?"

Chu Tử Tri đuôi mắt híp lại,"Tôi sẽ hỏi Úc Trạch."

Trần Gia lại nghẹn, cô phát hiện này cô gái này còn khó đoán hơn Liễu Thiến nhiều.



"Nếu không có việc gì nữa, cứ tự nhiên ngồi chơi nhé." Chu Tử Tri kêu nhân viên tiến vào tháo trang sức cho mình.

Trần Gia khó xử một bên, Giản Dư trừng mắt nhìn chằm chằm cô.

Cô cắn cắn môi, trực tiếp lái xe đến Liên Thân.

Úc Trạch cúi đầu xử lý công vụ, khi nghe Trần Gia nhắc tới một cái tên, bút máy trong tay cứng lại.

"Trước mặt cô ấy em nhắc tới Dương Phàm làm gì?"

Giọng nói lạnh lẽo nổ bên tai, Trần Gia rụt rụt cổ,"Em chỉ...... chỉ nhất thời lanh mồm lanh miệng......" Cô có ý an ủi,"Anh, Chu Tử Tri giống như không thấy quan trọng, không để ý chuyện cũ đâu."

Úc Trạch vẻ mặt lạnh lẽo,"Đi ra ngoài."

Trần Gia lập tức cút.

Trước bàn làm việc ngồi yên không đến hai phút, Úc Trạch mạnh mẽ ném văn kiện sang một bên, nâng tay xoa bóp mũi, đầu mày tụ lại một chỗ.

Dương Phàm chẳng qua là một bộ phận ký ức thời niên thiếu của anh thôi, đã sớm trôi qua từ thời nào rồi, lôi ra có ý nghĩa gì chứ.

Nhưng anh không biết Chu Tử Tri nghĩ thế nào nên vừa tan tầm lập tức tìm cô.

"Em không có gì muốn hỏi anh à?"

Chu Tử Tri khoanh chân ngồi trên sô pha,"Em hỏi, anh sẽ nói sao?"

Úc Trạch cũng khoanh chân, ngồi dưới đất,"Chỉ cần em hỏi, cái gì anh cũng đều nói cho em biết."

,"ht���)��