Cô Cô Rất Được Yêu Mến Thì Phải Làm Sao

Chương 7



13

Tôi nói với dì giúp việc ở nhà hôm nay không cần nấu cơm xong liền ra ngoài gặp Lục Chiêu.

Không khí trò chuyện với anh vẫn thoải mái và dễ chịu như ngày nào, ăn tối xong chúng tôi bắt đầu đi dạo dọc bờ hồ cạnh nhà.

Lục Chiêu đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Hạ, sắp đến sinh nhật thứ 26 của em rồi phải không?”

Tôi: “Đúng vậy a, chủ nhật tuần sau."

“Vậy em có muốn ra ngoài ăn mừng không?” Anh dừng lại, “Mang theo mấy đứa nhỏ cùng đi.”

Tôi do dự một lát: “Em phải hỏi ý kiến của chúng đã.”

“Em là cô cô của bọn trẻ, nhất định chúng sẽ cùng cô cô tổ chức sinh nhật,“ Lục Chiêu ngữ khí nhẹ nhàng,, “Hơn nữa kỳ thi tuyển sinh đại học không phải vừa vặn kết thúc vào cuối tuần sao …”

“Sao anh lại biết?” Tôi đột nhiên ngắt lời anh.

“... Cái gì?"

“Sao anh biết, chúng gọi em là cô cô,“ tôi dừng bước lại, “Hẳn là em chưa nói với anh chuyện đó.”

Tôi có nói với anh ấy rằng gia đình có nhận nuôi mấy đứa trẻ, nhưng tôi không nói nhiều, càng không có khả năng anh ấy biết họ.

Người bình thường chỉ nghĩ tôi là chị hoặc mẹ của chúng, làm sao biết bọn nhỏ gọi tôi là cô cô?

Lục Chiêu cứng đờ tại chỗ.

Một lúc sau, anh "A" một tiếng, “... Thật đúng là nhạy cảm."

Tôi kiên trì hỏi: “Làm sao anh biết?”

“Hạ tiểu thư,“ anh che trán, “Có thể đừng hỏi anh câu hỏi này được không, anh cũng rất khó khăn."



Ánh mắt tôi nặng trĩu: “Anh quen biết Hạ Xuân Lai.”

Hạ Xuân Lai là anh cả của tôi.

Rõ ràng là anh ấy đã dừng một chút: “Ừm...”

“Không đúng,“ tự tôi phủ nhận, “Anh còn quen biết Hạ Lương Hạ.”

Hạ Lương Hạ là anh hai của tôi.

Lần này Lục Chiêu trầm mặc lâu hơn.

“Anh được người khác giao phó, nên hết lòng vì việc của người khác, không thể nói cho em biết chuyện,“ Lục Chiêu chậm rãi nói, “Nhưng mà, đây xác thực là chuyện sớm muộn gì em cũng phải biết, chờ đến ngày sinh nhật của em, em sẽ hiểu.”

“Anh hai của em để anh đến,“ tôi lẩm bẩm, “Anh ấy để anh tới làm cái gì?”

"Được rồi được rồi, anh thật sự không thể nói thêm nữa,“ Lục Chiêu lùi lại hai bước, “Anh đưa em về nhà, Tiểu Hạ."

Thực ra, nghĩ kỹ một chút thì cuộc gặp gỡ giữa tôi và Lục Chiêu khắp nơi đều có mánh khóe.

Chính anh là người chủ động tìm tới nhà và trở thành người thuê nhà của tôi. Anh ấy biết rõ tôi như lòng bàn tay, biết tôi thích ăn gì, uống gì, biết tôi bị mù mặt, đồng thời cũng quen thuộc với tất cả những kỷ niệm tôi có với anh cả và anh hai.

Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, cực kỳ ân cần, thế nhưng tôi biết rằng anh ấy không thích tôi - ít nhất là không nhiệt tình như anh ấy thể hiện.

Chỉ là tôi cũng không thích anh ấy nên ngầm chấp nhận cách làm của anh ấy.

Ban đầu tôi nghĩ anh ấy là vì cầu tài, dù sao tôi cũng là chủ nhà của anh, nhưng sau đó tôi phủ định ý kiến này, bởi vì anh ấy cực kỳ hào phóng với tôi, bản thân anh ấy cũng có vẻ rất giàu có, không giống một kẻ cần lừa tiền người khác.

Nhưng nếu không thích tôi cũng không phải vì tiền, anh ấy có thể làm gì vì điều gì đây?

“Aizz, thế mà bị phát hiện rồi,“ anh lẩm bẩm, “Anh sẽ bị mắng mất.”

Tôi không nói tiếp nữa, bởi vì tôi có linh cảm, cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa, Lục Chiêu cũng sẽ không tiết lộ một lời.

Có lẽ, thực sự, tôi sẽ chỉ biết mọi thứ cho đến ngày sinh nhật của mình.

14

“Ngày sinh nhật của em, anh hai sẽ tới gặp em sao?” Lúc Lục Chiêu đưa tôi tới cửa, tôi liền hỏi vấn đề cuối cùng.

“Anh không thể ảnh hưởng đến quyết định của anh ấy,“ anh sờ mũi, “anh ấy là sư huynh của anh, không phải sư đệ.”

Tôi ngây ngẩn cả người.

Khi tôi về đến nhà, mấy đứa trẻ đang ngồi ôn bài trên bàn, thấy tôi quay veef, chúng đều ngoan ngoãn chào tôi.

Để không làm chúng lo lắng, tôi miễn cưỡng cười một tiếng.

Những ngày tiếp theo không có chuyện gì xảy ra, Lục Chiêu không tiếp tục rủ tôi đi chơi nữa nên tôi liền an tĩnh đợi trong nhà, đồng hành cùng năm đứa trẻ của mình trong quá trình chuẩn bị căng thẳng cho kỳ thi tuyển sinh đại học.



Trước ngày thi tuyển sinh đại học, đám trẻ đi ngủ rất sớm.

Ngày hôm sau, tôi cổ vũ cho từng người một và đưa chúng đến trường thi, sau đó tôi không khỏi trở nên mê tín và mặc bộ sườn xám mang ý nghĩa chiến thắng.

Bên ngoài cổng trường có một đám đông rất lớn, nhìn những bậc phụ huynh giống như tôi với khuôn mặt đầy lo lắng và căng thẳng, tôi chợt có một cảm giác hoảng hốt không chân thực.

Từ những đứa nhỏ bé xíu hồi đó cho đến những thiếu niên cao lớn hiện tại,, tôi đã thực sự đã đem những đứa trẻ này nuôi lớn.

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Từ Như Đồ là người đầu tiên bước ra.

Thằng bé đeo cặp đi về phía cổng trường, bước đi càng lúc càng nhanh, cho đến khi hai bước cuối cùng cũng bước thành một bước, thằng bé gần như sắp chạy.

Sau khi ra khỏi cổng trường, Từ Như Đồ lịch sự từ chối phóng viên muốn phỏng vấn mình, dừng lại trước mặt tôi, nhẹ nhàng gọi tôi: “Cô cô.”

"Vất vả rồi!” Tôi lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán thằng bé. ” Xem ra phát huy rất khá, Thỏ con."

Thằng bé mỉm cười, cúi đầu lặng lẽ và không nói gì nữa.

Ánh mắt tôi chợt chú ý tới sợi dây màu đỏ trên cổ tay thằng bé ấy: “Đây là cái gì?"

Sợi dây màu đỏ này có kiểu dáng đơn giản và rất mới - Tôi chắc chắn rằng tôi chưa từng thấy Từ Như Đồ đeo nó trước đây.

Thằng bé bình tĩnh che cổ tay mình lại: “Con xin cùng một chỗ với bọn họ, dây cầu phúc.”

Tôi nhìn lại lần nữa, cảm thấy sợi dây màu đỏ trông quen đến lạ, nhưng tôi không nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu, tôi chỉ cho rằng trước đây có một thí sinh đã từng đeo sợi dây phước lành như vậy nên mỉm cười nói: “Sợi dây này nhất định sẽ phù hộ mấy đứa."

Lần này Từ Như Đồ trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Vâng."

Đợi đến khi những người khác bước ra, tôi phát hiện chúng cũng đeo sợi dây màu đỏ giống hệt nhau trên cổ tay.

"Đi thôi, tối nay chúng ta hãy ăn một bữa thật thịnh soạn nhé!” Tôi mỉm cười nói, “Chúc mừng lễ tốt nghiệp của tất cả học sinh ưu tú trong gia đình chúng ta!"

"Được ạ!” Lâm Miêu Miêu đáp lại lời của tôi một cách nhiệt tình, giống như lơ đãng hỏi: “Ngày mai là sinh nhật của cô cô phải không?"

"Đúng vậy a, qua 12 giờ đêm nay là đến,“ tôi nói, “Có chuyện gì vậy?"

"Cô cô sắp tổ chức sinh nhật cho nên bữa này khẳng định là chúng con phải đãi cô cô!” Trang Du chủ động cầm lấy túi của tôi, “Sinh nhật cô cô muốn ăn gì?"

Tôi dở khóc dở cười: “Sinh nhật cô mai mới đến mà.”

“Dù sao thì chúng con sẽ ở bên cô từ bữa tối đến nửa đêm,“ Hạ Nhất Dương thình lình nói, “Ngày mai lại dẫn cô đến một nơi khác chơi.”

Bắt đầu từ khi nào tôi sẽ được chúng ”dẫn” đi chơi?

Tôi nghĩ có chút buồn cười nhưng trong lòng lại ấm áp: “Được, đều nghe lời các con.”

Đêm nay, cả thành phố đều hết sức náo nhiệt.

Thi đại học kết thúc, các bé học sinh lang thang khắp mọi ngóc ngách của thành phố, tùy ý huyên náo, tưởng nhớ tuổi thanh xuân đã mất.



Chúng tôi ăn một bữa thật thịnh soạn rồi lại đi hát, đến gần nửa đêm, chúng tôi cùng nhau về nhà.

Đám trẻ kéo tôi ngồi vào bàn, để tôi nhắm mắt lại sau đó tắt đèn trong nhà.

Trước mặt, một ngọn nến chợt sáng lên.

"Cô cô...”

"Cô cô, có thể mở mắt ra được rồi."

Một chiếc bánh khổng lồ được đặt giữa bàn ăn, lũ trẻ xung quanh mỉm cười và nhìn tôi với ánh mắt trong sáng.

Từ Như Đồ đưa tay ra: “Cô cô, con đội mũ sinh nhật cho cô."

Một sợi dây đỏ quấn quanh xương cổ tay rõ ràng của cậu bé, cậu bé đưa tay ra đội chiếc mũ sinh nhật màu vàng cho tôi.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc.

Vào thời điểm đồng hồ hoàn toàn tiến gần đến số 0, khung cảnh trước mắt chợt trùng khớp với một cảnh tượng nào đó trong ký ức.

——”Tiểu Thu, anh sẽ đội mũ sinh nhật cho em."

Tôi nhớ ra rồi.

Sợi dây màu đỏ này, cảnh tượng tương tự như vậy...

Trong mấy lần hiếm hoi tôi gặp anh cả, anh đều đeo một sợi dây màu đỏ như thế này và mỉm cười với tôi với vẻ mặt tiều tụy.

Đinh đông!

Trong đầu tôi đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ lạ, cuốn ”Bách khoa toàn thư” ngày càng trong suốt trước mặt tôi tự động bốc cháy mà không cần gió, và bị đốt cháy từng tờ từng tờ đến khi không còn.

Mà tôi bị đau đầu dữ dội, thậm chí trước khi kịp phản ứng, tôi đã lâm vào hôn mê.