Cô Cô Rất Được Yêu Mến Thì Phải Làm Sao

Chương 2



03

Thế là cuối cùng, đến ngày họp phụ huynh, tôi ngồi vào chiếc bàn lớn mà cô giáo đã đặc biệt dọn cho tôi, năm đứa trẻ ngồi xung quanh tôi, phụ huynh xung quanh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ nhưng tôi đành ngoảnh mặt làm ngơ.

Không khí của buổi họp phụ huynh ở trường tiểu học rất thoải mái, điều giáo viên nhấn mạnh đều là kỷ luật và thói quen học tập, tôi chăm chú lắng nghe, vừa ghi chép vừa xem bài kiểm tra trên bàn.

Vừa thi giữa kỳ, năm đứa nhỏ đều đạt điểm rất cao, thật sự là tiểu học bá, trước mặt tôi có khoảng tám, chín bài đạt điểm 100, những bài khác cũng đạt điểm 99 và 98.

Không những vậy, mỗi lần cô giáo điểm danh biểu dương, tôi đều nghe thấy tên mấy đứa nhóc nhà mình.

Kỷ luật lớp học tốt, thói quen học tập tốt, lễ phép, cư xử đúng mực, làm bài tập về nhà có độ chính xác cao, phát triển toàn diện các kỹ năng đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật,…

Những lời khen của giáo viên rực rỡ như hoa sen, khiến tôi nghe mà cảm thấy tâm thần thanh thản.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ chuyển sang hâm mộ của phụ huynh xung quanh, tôi thẳng lưng lên, tôi vừa mới trưởng thành đã trải qua niềm vui nuôi dạy được đàn con.

"Mọi người đều rất giỏi,“ tôi thì thầm với năm đứa trẻ trong khi giáo viên đưa cho chúng tôi phiếu bảo hiểm y tế. ”Tối nay đi ăn một bữa tiệc nhé? Đi công viên giải trí vào cuối tuần nhé?"

Năm đứa trẻ cũng rất hợp tác với tôi, giọng nói đè thấp xuống, lặng lẽ meo meo hỏi nhỏ: “Có thể ăn KFC sao ạ?"

Tôi làm động tác ”OK”: “Đặt một suất lớn cho cả gia đình."

Sau buổi họp phụ huynh, tôi đưa đám nhỏ đến KFC và gọi cho chúng kem ly mà bình thường không được phép ăn nhiều.

"Cô cô thật tốt."

"Cảm ơn cô cô."

Bọn trẻ rất có lễ phép xếp hàng trước mặt tôi, sau đó nhao nhao ngồi xuống ghế cắn gà viên.

Trang Du đột nhiên giơ tay nhỏ lên: “Cô cô, con có một câu hỏi!"

Tôi nhìn nó, lúc đầu không nhận ra là ai nên chớp mắt mấy cái.

“Con là Tiểu Ngư đó cô cô,” cậu bé tập mãi thành thói quen, duỗi bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt ra, “Con vẽ một con cá vàng nhỏ trên tay, cô cô giáo mỹ thuật đã giúp con vẽ nó, như thế này cô cô sẽ không nhận sai nữa."

"Con cũng có a!” Một bàn tay trắng nõn mềm mại khác duỗi ra, trên đó là một con mèo con, cô bé vui vẻ nói: “Con là Tiểu Miêu, cô cô."

“Miểu Miểu?” Tôi hỏi, “Meo Meo?”

“Tất cả mọi người là Động vật nhỏ, con cũng muốn trở thành một con vật nhỏ.” Lâm Miểu Miểu lắc lắc tay tôi, “Miểu Miểu là một con mèo."

Ba nhóc còn lại cũng đưa tay ra và cho tôi xem những con vật nhỏ trên mu bàn tay: chim nhỏ, dê nhỏ và thỏ nhỏ.

“Gia đình chúng ta chính là gia đình động vật a,” tôi không nhịn được cười, “Vậy cô chính là người chăn nuôi sao?”

“Cô cô chính là cô cô,” Từ Như Đồ rất nghiêm túc nói, “Cô cô nghĩ là cái gì đều được.”

Hít sâu nào ——

Quả nhiên, bàn về dỗ ngon dỗ ngọt thì phải là học sinh tiểu học.

Tôi thừa nhận vì được dỗ dành đến tâm tình vui sướng nên đã cho bọn nhỏ thêm một hộp bánh tart nữa.

“Cô cô, cuối tuần thật sự sẽ đi công viên giải trí ạ?” Trang Du tiếp tục hỏi vấn đề của chính mình.

“Cô có khi nào lừa mấy đứa chưa,” tôi nói, “Là thị trấn cổ tích nhỏ mới mở, nhưng muốn chơi hạng mục gì thì phải tự mình quyết định. Cô chỉ có trách nhiệm đi cùng mà thôi.”

Trẻ nhỏ chính là trẻ nhỏ, ngay cả Tống Khuyết cùng Từ Như Đồ vốn là những người vốn bình thường không quá thích nói chuyện cũng phát ra tiếng hoan hô nho nhỏ.

Trên thực tế, khi mới được nhận nuôi, chúng không hề hoạt bát như bây giờ.

Ngay cả Lâm Miểu Miểu và Trang Du cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí hỏi tôi có cần giúp đỡ gì hay không.

Những đứa trẻ mới chỉ có từng đó cao mà lại hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng, thậm chí bị ngã xuống mà cũng không gây ra một tiếng động nào, dù tôi có làm gì đi chăng nữa, dù chỉ là một việc rất rất nhỏ thì phản ứng đầu tiên của chúng cũng vĩnh viễn là ngẩng đầu nghiêm túc nói: ”Cảm ơn cô cô."

Nhưng may mắn thay, sau hơn nửa năm nuôi nấng, cuối cùng mấy nhóc cũng hơi có bộ dáng của trẻ nhỏ.

Không thể không nói, đây thực sự là một việc rất có cảm giác thành tựu.

04

Vào cuối tuần, tôi lấy xe chở bọn trẻ đến Thị trấn cổ tích.

Kết quả vừa đỗ xe xong, vừa xuống xe, tôi đã thấy đám nhỏ đứng thành hàng trước mặt, trên tay mỗi đứa cầm một sợi dây có màu sắc khác nhau.

Tôi: “?"

Tôi đã từng nhìn thấy thứ này rồi, nó là một sợi dây xích, là loại vòng tay an toàn giúp trẻ em không bị lạc mất.

Nhưng kỳ thật tôi cũng không thực sự lo lắng về sự an toàn của đám nhỏ, có lẽ đã từng ở trong trại trẻ mồ cô côi. Ý thức về an toàn của chúng rất cao, về cơ bản luôn là đi cùng nhau, năm đứa trẻ đứng cùng nhau, bị bắt cóc gần như là điều không thể.

Vậy là mấy đứa nhóc mua cái này vì sợ tôi lạc đường sao?

Khi tôi còn đang mờ mịt, với tư cách là người lãnh đạo tạm thời, Tống Khuyết đứng lên với một con chim nhỏ mập mạp vẽ trên tay.

“Mặc dù chúng con sẽ theo sát bên người cô cô,” Tống Khuyết nghiêm túc giải thích với tôi, “nhưng cô cô không nhận ra mặt chúng con. Để đề phòng kẻ xấu giả danh chúng con và bắt cô cô đi, chúng con vẫn chuẩn bị sẵn cái này.”

Tôi: “...”

Xin lỗi đã làm phiền rồi, hóa ra là sợ tôi lạc đường.

“Nhưng cô cô chỉ có hai tay, một tay để cô cô dùng làm việc riêng,” một đứa dẫn đầu khác là Từ Như Đồ cũng tham gia hàng ngũ giải thích, “nên chúng con cũng sắp xếp lịch trực ban, bắt đầu từ 8 giờ đến 10 giờ, con sẽ nắm tay cô cô.”

Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bọn trẻ, có chút dở khóc dở cười nhưng vẫn đưa tay ra: “Được rồi, vậy trước mười giờ, nhờ Thỏ con chiếu cố cho cô.”

Từ Như Đồ trịnh trọng gật đầu rồi buộc sợi dây kéo màu trắng vào tay tôi.

Tôi đột nhiên có một suy nghĩ rất kỳ lạ——

May mắn là mấy đứa không nghĩ đến việc mang cả năm cái dây đó buộc vào người tôi.

Nếu không thì trông tôi thực sự giống ông chú bán bóng bay ở cổng khu vui chơi.

Đến trước cổng thị trấn cổ tích, tôi đưa cho mấy đứa 5 tấm bản đồ, để cho mấy đứa tự lên kế hoạch cho lộ trình và hoạt động của mình.

Tôi không sợ độ cao và không có nhiều hứng thú với những trò chơi đâm nhau kịch tính, nhưng rõ ràng là mấy đứa trẻ rất thích, ngay cả Lâm Miểu Miểu, người đã do dự nhiều nhất trước khi lên tàu lượn siêu tốc, cũng bị cảm giác bay trên cao khuất phục.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

“Cô cô…”Trang Du hưng phấn nói: “Con cảm thấy như chính mình sắp bay lên vậy!”

“Vẫn, vẫn có thể chơi!”Hai má Lâm Miểu Miểu đỏ bừng, “Cô cô, cô cô có thích chơi không?”

“Có thích nha, “tôi véo mặt con bé, “Mấy đứa còn muốn chơi gì nữa?”

“Điểm đến tiếp theo, “Tống Khuyết bấm vào bản đồ, “ngôi nhà ma.”

Lần này tôi thực sự có một chút ngạc nhiên.

"Ngôi nhà ma?”Tôi xác định lại với chúng, “Mấy đứa không sợ sao?"

“Con không sợ nha,“ Trang Du không hề lo lắng nói: “Cũng không phải là ma thật, vì sao lại sợ hãi nha?”

"Cô cô có sợ không?” Từ Như Đồ hỏi tôi.

“Cô cũng không sợ,” tôi suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Cô thậm chí còn không thể phân biệt được khuôn mặt của họ.”

"Tớ đã nói mà, cô cô nhất định sẽ không sợ!” dáng vẻ Lâm Miểu Miểu nhẹ nhàng thở ra, “Hơn nữa, tớ cũng có thể bảo vệ cô cô."

Nghe vậy, cả Tống Khuyết và Từ Như Đồ đều gật đầu như người lớn.

Chúng tôi bắt đầu xếp hàng để vào nhà ma, bọn trẻ líu ríu trò chuyện không ngừng, duy chỉ có Hạ Nhất Dương vẫn im lặng.

Tôi quay đầu lại xem xét thì thấy cậu bé chắp hai tay sau lưng với con cừu vẽ trên mu bàn tay không nói gì. Tuy rằng từ trước đến nay nó có chút khó chịu, có chút hình tượng lạnh lùng, nhưng vào lúc này, tôi có thể cảm giác được nó không phải là không muốn nói chuyện, mà thật sự không nói nên lời.

Tôi không hỏi thằng bé có sợ không mà chỉ đưa tay ra, lặng lẽ dắt tay Hạ Nhất Dương, hỏi: “Tiểu Dương có thể bảo vệ cô không?”

Thằng bé đột ngột ngẩng đầu lên, dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay tôi: “Đương, đương nhiên rồi!"

Hạ Nhất Dương lại hỏi tôi: “Cô cô không phải là không sợ sao?”

Tôi giả vờ xấu hổ: “Thật ra vẫn có một chút …” Nói xong, tôi mỉm cười nhìn nó: “Nhưng không sao đâu, cô có Tiểu Dương bảo vệ nên không sợ đâu.”

Thằng bé nho nhỏ không nói chuyện nữa, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tôi một lúc rồi rất kiên định nhẹ gật đầu với tôi.

Trong nhà ma tối tăm, thỉnh thoảng lại vang lên một loại nhạc nền quái dị nào đó, cùng với tiếng la hét mơ hồ của các nhóm du khách vang vọng trong không gian này, khiến người ta rùng mình.

Hạ Nhất Dương chăm chú tựa ở bên cạnh tôi, những đứa trẻ khác cũng không có ý kiến gì – mấy đứa nhỏ nhất trí cho rằng Hạ Nhất Dương là người cao nhất và khỏe nhất, có thể bảo vệ tôi tốt hơn.

Không có NPC người thật trong ngôi nhà ma ám ở thị trấn cổ tích nên mọi chặng đường đều rất suôn sẻ.

Khoảnh khắc vừa bước ra khỏi bóng tối này, tôi đã nghe thấy Hạ Nhất Dương thấp giọng hỏi tôi: “Cô cô, cô cô không đi đâu đúng không?” Thằng bé nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, bàn tay nhỏ có chút lạnh lẽo, giọng nói rầu rĩ: “Từ Như Đồ nói với con, nếu chúng con vẫn luôn thi được 100 điểm, cô sẽ không vứt bỏ chúng con đâu.”

Tôi ngây ngẩn cả người.

Thỏ con nghĩ như vậy sao?

“Tống Khuyết còn nói, nếu chúng con luôn ngoan ngoãn, không làm phiền lòng cô cô thì có thể ở lại,“ Hạ Nhất Dương mong đợi hỏi tôi: “Cô cô, bọn họ nói đúng phải không?”

Tôi không biết phải nói gì trong một lúc, cuối cùng tôi chỉ có thể chạm vào đầu đứa nhỏ.

Tôi vốn là người rất chậm nhiệt và rất tản mạn nhưng chuyện nuôi dạy con cái có lẽ không đơn giản như tôi tưởng tượng