Cô Chủ Hào Môn Không Muốn HOT

Chương 8



Diễn đàn hội nghị thượng đỉnh này vốn đã khá được chú ý, chuyện mới xảy ra chưa được mấy tiếng đã leo lên hot search, vừa lên đã lên tận hai cái.

#Diễn đàn hội nghị thượng đỉnh#, #Kiến nghị đọc thuộc EQ#.

Tập đoàn Tần thị lập tức đăng văn bản thanh minh trước, trong đó có hai vấn đề chủ yếu: Một là nói rõ tình huống, hai là thay Tần Lệ tỏ rõ hành vi của cô nhằm vào bên tổ chức, không có ý nhằm vào bất kỳ khách quý nào có mặt ở đó.

Có người chụp được hình ảnh Tần Lệ bỏ sách lại rồi rời đi, bước đi nhẹ như gió, cực kỳ trầm ổn, vừa đẹp vừa mạnh mẽ.

"Bên tổ chức hạ thấp người ta như thế thì đúng là quá đáng mà, dù gì sau lưng Tần Lệ cũng là tập đoàn Tần thị đó."

"Ha ha ha ha, một quyển EQ cũng đủ mỉa mai."

"Sảng khoái thật đó, mấy nhân viên công ty chúng tôi cũng chạy đi như vậy lúc ông chủ bảo tăng ca nè."

"Đừng nghĩ linh tinh, người ta là cô chủ nhà giàu, có phải công nhân viên đâu."

"Thân làm công nhân viên muốn khóc."

"Cô ta ngông cuồng quá đó, chỉ một việc nhỏ xíu thôi mà rời đi luôn vậy ạ?"

"Khuyên ai kia hãy rộng lượng, sét đánh bây giờ."

"Lần này tôi đứng về phía cô gái Tần Lệ xấu xa này."

...

Chuyện lên hot search thì tương đương với việc "vượt giới", sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy.

Lúc trợ lý của Giang Thịnh Ngự nhìn thấy hot search thì suýt tưởng mình nhìn nhầm.

"Gần đây quyển sách EQ hot vậy hả?" Cậu ta nghi ngờ.

"Sao thế?"

Đêm nay Giang Thịnh Ngự tham gia một bữa tiệc, uống chút rượu với mấy đạo diễn và nhà sản xuất trong ngành. Bây giờ anh đang trên đường trở về, đôi mắt đen nhanh cực kỳ tỉnh táo nhưng cả người lại tản ra sự lười biếng, hờ hững thờ ơ.

"Trên hot search có người kiến nghị đọc thuộc EQ, còn là cô chủ nhà họ Tần nữa, cô ấy sắp thành khách quen của hot search luôn rồi, nhưng mà trái lại thì tôi rất thích cách làm này..."

Giang Thịnh Ngự không quan tâm tới lời lải nhải của trợ lý, tự lấy điện thoại ra mở Weibo.

Dọc đường xe chạy, cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe liên tục thay đổi, tia sáng chiếu vào mặt anh lúc sáng lúc tối phác họa lên ngũ quan không thể bắt bẻ.

Trong video, rõ ràng là một trường hợp toàn là đàn ông nhưng cô gái xinh đẹp ăn mặc trang trọng kia lại cực kỳ nổi bật. Cô như một tội phạm xinh đẹp châm lửa trước mặt bao người, sau đó đoan trang ưu nhã dứt khoát rời khỏi trận bạo động đỏ.

Tiếng lải nhải của trợ lý chợt im bặt, cậu ta hỏi: "Anh Ngự, có phải anh ấn like rồi không?"

Giang Thịnh Ngự thoát video ra xem thử: "Ừm, trượt tay."

Nói xong anh thản nhiên gỡ like như chuyện vừa rồi chỉ là một chuyện nhỏ.

Trợ lý trầm mặc: "... Lần này anh lên hot search nữa rồi."

...

Đêm nay Đới Quận không biết mình đã xem video trên Weibo bao nhiêu lần, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc Lệ tổng dẫn bọn họ rời đi. Thật sự quá đã, cậu và Hi Hi đi theo sau cô cũng tản ra khí thế hai mét tám, cậu cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ đẹp trai như thế, trong video kia cũng có cảnh của cậu, đương nhiên cậu phải xem nhiều rồi.

Sau khi xem không dưới năm mươi lần, cậu thoát video ra, lướt lại đầu trang thì thấy động thái mới nhất.

Weibo ngàn năm mọc cỏ của ảnh đế Giang Thịnh Ngự vừa mới ấn like video kia, sau đó cái like đã được gỡ xuống.

Cậu tìm kiếm tên của Giang Thịnh Ngự, phát hiện có rất nhiều người thấy được, không phải cậu hoa mắt.

"Tôi bắt được Giang Thịnh Ngự lén hóng hớt nè, có ảnh chụp màn hình làm chứng."

"Tôi cũng thấy, trượt tay ấn like xong lén gỡ like."

"Hóa ra anh ấy cũng hít drama à ha ha ha, đột nhiên tiếp đất được rồi, sao gần đây đáng yêu thế nhỉ."

"Người lâu rồi không đăng Weibo lại lén hóng hớt!"

"Hu hu hu, cuối cùng người tôi thích cũng ăn cùng "dưa" với tôi rồi."

Người tham gia bình luận ngày càng nhiều, Đới Quận không nhịn được nhắn tin cho Tần Lệ.

Đới Quận: Lệ tổng, không ngờ Giang Thịnh Ngự lại like video của cô đó!

Tần Lệ vừa làm spa xong, đang nghỉ ngơi trong phòng massage tại nhà. Cô lười biếng nằm lì trên giường, trên người chỉ đắp mỗi tấm thảm màu trắng, khó lắm mới che được từ vai đến nửa đùi. Da cô trắng phát sáng, hai bắp chân thon dài thẳng tắp, bóng mờ dưới tấm thảm khiến người ta mơ màng.

Tần Lệ đã sớm quên mất chuyện ban ngày, mọi người đều thích bóp quả hồng mềm, suy cho cùng là tại cô quá yếu trên thương trường nên mới bị như vậy.

Hệ thống: "Vậy nên cô phải làm nhiệm vụ thật tốt!"

Nghe thấy tiếng điện thoại, Tần Lệ cầm điện thoại lên, hơi chống nửa người trả lời tin nhắn. Tấm thảm trên người cũng trượt từ đầu vai đến dưới xương bả vai, cảnh xuân hiện ra, từ bên cạnh cũng có thể lờ mờ nhìn thấy đường cong đầy đặn, cực kỳ gợi cảm.

Tần Lệ: Có phải anh ta muốn ké fame tôi không?

Đới Quận:...

Đới Quận: Đại tiểu thư của tôi ơi, đây là Giang Thịnh Ngự đó, là ảnh đế đó!

Tính theo độ hot thì cô không xứng để bị người ta ké fame đâu, có phải cô tự tin quá rồi không, chỉ là Đới Quận không dám gửi phần sau.

Đương nhiên Tần Lệ biết Giang Thịnh Ngự là ảnh đế, cô chỉ chưa thoát khỏi tâm lý nam diễn viên photoshop thôi.

Tần Lệ: Không phải cậu thích girl group à? Còn thích cả nam minh tinh luôn hả?

Đới Quận: Đó là nam diễn viên duy nhất mà tôi thích, phim của anh ấy cực kỳ hay. Lệ tổng, cô đã xem phim của anh ấy chưa?

Tần Lệ: À.

Đới Quận:...

Rõ ràng ý cô là không muốn nói chuyện tào lao với cậu nữa.

Đới Quận: Lệ tổng, hôm nay cô cực kỳ ngầu.

Tần Lệ: Thường thôi, nếu đổi thành Tần Thần Vũ hay Tần Thăng Dương thì có lẽ đã chửi người tại chỗ rồi.

Tần Lệ: Tôi muốn chửi lắm nhưng tôi vẫn nhịn được.

Đới Quận nghĩ, nếu như đổi thành chủ tịch thì có lẽ cũng sẽ chửi người, quả nhiên cả nhà họ Tần đều là tổ mắng người đang lẩn trốn!

...

Tần Lệ tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng đọc xong EQ, cho dù tốc độ này ở trong mắt Đới Quận, Hi Hi và Tần Đào là đã nhanh lắm rồi nhưng cô vẫn cứ muốn chửi người.

Sau đó việc đọc thuộc "Sự tu dưỡng của diễn viên" cũng đơn giản hơn nhiều.

Lúc cô xem hết trang cuối cùng của quyển sách, vừa mới khép sách lại thì tiếng hệ thống đã vang lên: "Đọc thuộc lòng Sự tu dưỡng của diễn viên, đọc thuộc lòng EQ đã hoàn thành, phần thưởng đã được gửi tới email của cô."

Giang Thịnh Ngự lúc rảnh sẽ mở app "Con đường ảnh hậu" ra xem, dựa theo tiến độ nhiệm vụ thì anh đoán chắc hôm nay là hoàn thành rồi, vì thế anh mở app ra, quả nhiên nhìn thấy nhiệm vụ đã hoàn thành.

【 Cuối cùng đại tiểu thư cũng có chút lý thuyết cơ bản, con đường trở thành ảnh hậu còn rất dài. 】

Trợ lý đến gần: "Cuối cùng cũng đọc xong EQ rồi à, em cảm thấy nhiệm vụ này sẽ làm rất lâu cơ."

Giang Thịnh Ngự không ngẩng đầu lên: "Có lẽ tốc độ đọc này còn nhanh hơn cả cậu."

"..." Trợ lý cảm thấy mình bị tổn thương: "Số liệu thôi mà, nếu là người thật thì chắc chắn không nhanh được vậy đâu, hơn nữa cũng đâu ai lại đi đọc thuộc nó chứ."

Giang Thịnh Ngự nhìn điện thoại, không lên tiếng.

【 Làm một diễn viên thì việc xem đủ các phim cũng rất quan trọng, hãy ban hành nhiệm vụ xem phim cho đại tiểu thư. 】

【 Xem bộ phim chất lượng cao. Mời lựa chọn:

10,

20,

50,

Khác. 】

Giang Thịnh Ngự không hề do dự nhấp chọn "Khác", sau đó điền số 100.

...

Tần Lệ đang tải khóa trình trong mail thì nghe thấy thông báo.

【 Ting! Nhiệm vụ mới tới rồi đây. 】

Không ngờ lần này nhiệm vụ mới tới nhanh như vậy.

【 Xem 100 bộ phim chất lượng cao. 】

Tần Lệ nhíu mày, 100 bộ? Nhiều vậy? Sắp xếp nhiệm vụ đều theo số lượng à?

Hệ thống nói tiếp: "Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ là một cơ hội điều tra, dùng để điều tra người hoặc nội tình của công ty, có thể giữ lại sau này dùng. Đây là một phần thưởng rất hữu dụng đó, cái gì hệ thống cũng tra ra được!"

Phần thưởng này đúng là không tồi, Tần Lệ miễn cưỡng chấp nhận.

Cô lập tức gọi điện thoại cho Đới Quận, bảo cậu sắp xếp lại một danh sách phim rồi đính kèm đường link cho cô.

...

Mấy ngày sau đó Tần Lệ vẫn luôn học tập khóa trình, thời gian rảnh thì xem phim trong danh sách phim, cũng coi như là sự kết hợp khổ nhàn.

Lúc đầu cô học thuộc lòng, sau đó lại bắt đầu học tập khiến Đới Quận và Hi Hi phải thay đổi cái nhìn.

Lúc trò chuyện, Hi Hi tò mò hỏi: "Chị Lệ, sao chị lại lựa chuyên ngành thâm sâu như triết học vậy?"

"Vì chán."

Tần Lệ chính là người sinh ra từ vạch đích như mọi người thường nói, cô không thiếu gì cả dẫn đến việc bản thân cũng không có ước mơ gì. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình vào công ty, cũng không muốn vào nên không học tài chính, lúc đó cô chọn đại triết học.

Khoảng thời gian này cũng khiến cô ôn lại thời học sinh.

Khóa trình được ban thưởng cũng như hệ thống nói, chất lượng cực kỳ cao, tất cả toàn là những kiến thức chuyên sâu. Trong lúc học tập, Tần Lệ đã dần có thể hiểu được một ít thứ từ bảng báo cáo thống kê, cô nhận ra tình hình doanh thu của mấy hạng mục công ty đầu tư cũng không được tốt, công ty hoàn toàn không kiếm được tiền.

Nếu hạng mục đã không kiếm được tiền thì sao phải đầu tư tiếp?

Trong lòng cô có nghi vấn nên Tần Lệ trực tiếp đi hỏi Vinh Hải.

"Mấy hạng mục này đều là chủ tịch duyệt." Vinh Hải nói.

Tần Lệ "à" một tiếng: "Tình hình tài vụ hiện giờ của công ty không tốt lắm, cần phải loại bỏ những hạng mục không kiếm được tiền này, ngoài ra cũng tìm thêm mấy hạng mục có tiềm lực nữa."

"Lệ tổng muốn loại bỏ mấy cái này?"

"Đúng vậy, chủ yếu là mấy nhà này." Tần Lệ cầm bút khoanh trên giấy.

Vinh Hải nhìn thoáng qua: "Tôi cảm thấy có thể để mọi người bình chọn trước rồi quyết định sau."

Sau đó Vinh Hải có việc đi trước.

Tần Lệ ngồi xuống, cả người biếng nhác dựa vào thành ghế, ngón tay gõ nhẹ trên bàn làm việc như đang suy tư. Cô có thể cảm giác được Vinh Hải không tán thành với đề nghị này, hơn nữa còn rất kín đáo.

Đúng lúc Đới Quận đưa văn kiện tới, Tần Lệ hỏi: "Cậu biết mấy công ty này không?"

Đới Quận nhìn một lượt, khẽ ho một tiếng.

"Xem ra là cậu biết rồi, nói xem."

"... Lệ tổng, tôi không biết."

Tần Lệ híp mắt, cực kỳ nguy hiểm: "Đừng nói cậu thân tại Tào doanh, tâm tại Hán* đấy nhé?"

Đới Quận cảm thấy cả người lạnh lẽo, lập tức lắc đầu.

Không phải, tôi không có.

"Bây giờ cậu là trợ lý riêng của tôi, mọi người đều thấy tôi trọng dụng cậu, cậu cảm thấy cậu còn trở về văn phòng chủ tịch được nữa ư? Còn có người nào khác sẽ dùng cậu ư?"

Trừ luôn đi theo cô thì cậu không còn lựa chọn nào khác.

Dưới sự áp bức dụ dỗ của Tần Lệ, Đới Quận xụ vai.

Hóa ra mấy công ty này có dính líu với thành viên hội đồng quản trị, cũng dính líu với cả một ít người cấp cao trong công ty, nói một cách đơn giản thì đây là mối quan hệ cá nhân.

"Lệ tổng, những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi, cô không được bán đứng tôi đâu đó."

Tần Lệ an ủi cậu: "Yên tâm, cho dù tôi không nói thì người ta cũng sẽ đoán ra cậu thôi."

Đới Quận: "..."

Tần Lệ nhìn mấy công ty bị mình khoanh vùng. Tập đoàn Tần thị là xí nghiệp gia tộc, có không ít thành viên hội đồng quản trị và người cấp cao trong công ty quan hệ thân thích với bọn họ, vậy nên Tần Hoành cũng làm ngơ rất nhiều chuyện.

Tập đoàn Tần thị giống như một gốc cây đại thụ rắc rối phức tạp nhưng bên trong đã bắt đầu mục nát.

Đới Quận nhìn sắc mặt của Tần Lệ, không hiểu sao cậu có dự cảm chẳng lành như sắp xảy ra chuyện lớn vậy.

"Lệ tổng, tiếp theo cô định làm gì?" Cậu dò hỏi.

"Chặt cây."

Đới Quận:???

Mới nói muốn xem phim, sao lại thấy hứng thú với nghề làm vườn rồi?