Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 90: Em sinh nhiều quá rồi



"Uống nước mật ong đi." Tam Vô đẩy qua, thăm dò hỏi: "Anh còn muốn một mình bao lâu nữa? Hay là 5 phút sau tôi quay lại nhé?"

Một chân đã treo trên cửa sổ, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.

Quý Lăng Bạch bất đắc dĩ nhìn cô, tựa lưng vào ghế thở dài.

"Sao vậy?"

Tam Vô lập tức đi tới, ngồi bên cạnh Quý Lăng Bạch, "Anh không ăn cơm sao? Hay là chúng ta đi ăn trước nhé?"

Quý Lăng Bạch lắc đầu, xoay người uống một ngụm nước mật ong mà cô mang tới.

Đôi mắt lấp lánh của Tam Vô nhìn chằm chằm anh, nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm ly của anh, nhìn chằm chằm bờ môi đặt trên miệng ly, rồi lại nhìn chằm chằm hầu kết lăn lên lăn xuống khi uống nước mật ong của anh, nóng bỏng đến mức Quý Lăng Bạch hoàn toàn không có cách nào bỏ qua.

Quý Lăng Bạch dứt khoát đặt ly nước mật ong xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: "Em muốn gì thì cứ nói."

Tam Vô hắng giọng, "Không muốn nói gì hết, anh uống đi, uống tiếp đi."

Quý Lăng Bạch: "..." Anh cũng không phải người ngốc, cho là anh không thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô sao?

"Đúng rồi." Quý Lăng Bạch mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một cái hộp, mở hộp ra, bên trong chứa một viên hạch dị năng màu trắng như tuyết, sâu trong hạch dị năng màu trắng có thể nhìn thấy một khối màu lục nhạt.

Đôi mắt của Tam Vô không khống chế được sáng lên.

Quý Lăng Bạch: "... Vậy nên em bưng nước mật ong tới là muốn hỏi bản thân em có năng lượng hạch dị năng hay không à?"

"Không có, không có." Tam Vô ngồi ngay ngắn, khóe miệng chỉ kém cười đến tận mang tai.

"Tôi khẳng định chủ yếu là đến xem anh, đây chỉ là tiện đường thảo luận với anh về hạch dị năng thôi."

Quý Lăng Bạch: "...."

"Cái này cho em giữ, hạch dị năng song hệ cấp cao, hệ băng công kích cộng thêm hệ mộc chữa trị, hệ mộc là dị năng hiếm, hệ băng là dị năng mạnh." Quý Lăng Bạch nghiêm túc nói: "Nhưng mới đầu sẽ rất khó khống chế, như em bây giờ, có thể khống chế hai loại dị năng sẽ tốn rất nhiều sức lực."

"Tôi biết rồi." Tam Vô gật đầu, "Tôi hiểu."

Hơn nữa, dị năng khống chế người khác không thể phát huy 100% sức mạnh, nhìn Nguyễn Anh là biết.

Khoảnh khắc Tam Vô nhận được hạch dị năng, cô liền cảm nhận được dị năng hệ không gian và sức mạnh mạnh mẽ len lỏi trên người mình, người cô bắt đầu xuất hiện tinh thể băng một cách mất kiểm soát, Quý Lăng Bạch giơ tay lên, đẩy hạch dị năng trong tay Tam Vô ra ngay lập tức.

Cơ và mạch máu trên người Tam Vô đều đau nhức vì bị đông cứng.

"Loại hạch dị năng này chỉ có thể xuất ra khi sinh mệnh của người đó phải tươi sáng và dồi dào." Quý Lăng Bạch mở một cái hộp khác ra, "Hạch dị năng trong đây có thể điều khiển dị năng yếu hơn, nếu em cảm thấy mới đầu khó có thể khống chế thì có thể dùng viên yếu trước để luyện tập."

Đối với những thứ này, có thể nói là hạch dị năng "hàng lỗi", hẳn là lúc đó Nguyễn Anh đã thử dị năng của mình ở nhiều trạng thái khác nhau và cho ra kết quả không giống nhau.

Đương nhiên, cuối cùng anh ta cũng tìm được một con đường thích hợp nhất cho mình, chỉ cần nhìn cách anh ta giết người sau này là biết.

Cấp bậc nhất định phải cao, sinh mệnh phải tươi sáng, hạch dị năng cũng phải ở thời điểm mạnh nhất, vậy thì hạch dị năng xuất ra mới có giá trị.

Điều khiển dị năng của người khác không phải là một việc dễ dàng, dù sao đồ vật dùng vũ lực cướp lấy chắc chắn không thuận tay bằng dị năng của chính mình.

"Không sao, tôi sẽ từ từ làm quen." Tam Vô cẩn thận đặt hạch dị năng vào trong hộp, ôm trong lòng mình, "Cảm ơn Quý Lăng Bạch, anh có mong muốn gì không? Tôi sẽ đưa tới cho anh."

Quý Lăng Bạch dựa lưng vào ghế, "Thật sao?"

Tam Vô gật đầu, nhưng nhanh chóng nói thêm một câu, "Trong khả năng cho phép."

Quý Lăng Bạch cười, "Tạm thời không có, sau này nghĩ ra sẽ nói cho em."

"Đúng rồi, tôi đến đây để tham dự hôn lễ!" Tam Vô đột nhiên nhớ ra, "Các anh vẫn tổ chức hôn lễ chứ? Cô dâu đang bị nhốt trong phòng tạm giam."

Không chỉ Lâm Nhiễm bị nhốt, Lý Ngọc Sơn sau khi trải qua chuyện của Nguyễn Anh cũng hôn mê, cũng may vận khí tốt, hạch dị năng vẫn còn nguyên vẹn trong tay ông ta.

Đương nhiên, chuyện này tang thi nhà Tam Vô không để tâm đến, cũng vì Quý Lăng Bạch cố ý muốn dạy ông ta một bài học.

Thành lũy của Lý Ngọc Sơn dĩ nhiên không được chia hạch dị năng.

Hơn nữa, sau việc hợp tác Sinh Thành, vị trí của thành lũy 3 sẽ sớm không thể giữ nổi, bị những thành lũy khác cho xuống phía cuối cùng.

Lúc Lâm Nhiễm được đưa đến đây, cô ta vẫn lộ vẻ mặt không cam lòng.

"Quý Lăng Bạch, nghe nói anh giết Nguyễn Anh?" Hiện tại Lâm Nhiễm bất chấp tất cả, "Rõ ràng là có thể tiến thêm một bước nếu hợp tác thật tốt với Nguyễn Anh, vậy mà lại bị anh giết, anh và tên ngu ngốc Lạc Mính Thành kia đều như vậy, thực tế đều là những tên cứng nhắc và bướng bỉnh."

Lâm Nhiễm thực sự không hiểu những người này.

Rõ ràng là có đường tắt, sao lại không đi?

Chỉ vì những người đã chết? Chỉ cần thành công, quan tâm đến sống chết của người ta làm gì, lòng dạ đàn bà nhất định không thành.

Hơn nữa, có vị anh hùng nào không được xây nên từ những hài cốt?

"Sự tình đã đến nước này rồi, muốn đuổi tôi thì cứ việc."

Vừa dứt lời, trước mặt cô ta lóe lên một tia sáng, Quý Lăng Bạch đứng ở vị trí Lâm Nhiễm đang đứng, cả người Lâm Nhiễm bay ra ngoài, đụng mạnh vào cửa phòng tạm giam, toàn thân co giật phun ra một ngụm máu.

"Tôi nghĩ cô đã quên mình đang đứng ở địa bàn của ai." Quý Lăng Bạch cụp mắt nhìn chằm chằm cô ta, "Đuổi đi? Hình như cô nghĩ nhẹ quá rồi."

Lâm Nhiễm đau đến mức cả người run rẩy, nhưng vẫn nghiêm túc hét lớn: "Tôi không hại bất cứ ai trong thành lũy, dựa theo quy tắc, cùng lắm thì đuổi tôi đi, tôi cũng chẳng muốn ở cái nơi chết tiệt này!"

Vừa nói cô ta vừa vùng vẫy muốn đứng dậy ra ngoài.

Vừa mới đi được hai bước, cô ta đã bị lính canh ở ngoài hành lang chặn lại.

"Cút đi." Lâm Nhiễm sợ hãi mắng.

Hai người họ thậm chí còn không nhìn Lâm Nhiễm.

Trước đây, họ mặc kệ người phụ nữ này là vì giữ mặt mũi cho Lạc Mính Thành, hiện tại hai người họ đã chia tay, trong lòng mọi người không biết vui mừng bao nhiêu, cuối cùng cũng không cần cười giả dối với người phụ nữ này nữa.

"Kiểm tra xem cô ta có giao dịch bất chính với người nào không, có làm chuyện tổn hại đến lợi ích của thành lũy không." Quý Lăng Bạch nói: "Nếu phát hiện thì cứ theo quy tắc mà xư lý."

Khuôn mặt của Lâm Nhiễm biến sắc.

Đúng vậy, cô ta chưa từng giết người vô tội, nhưng nếu thật sự kiểm tra kỹ càng, cô ta cũng không sạch sẽ, trong phòng của mình, cô ta đã cất giấu rất nhiều hàng cấm không được phép dự trữ trong thành lũy.

Ngoài ra cô ta còn thực hiện một số giao dịch có lợi cho mình với người ở thành lũy khác hoặc các tán hộ bên ngoài.

Nếu tất cả những chuyện này bị phát hiện, cô ta chắc chắn sẽ ăn không hết gói đem đi*.

*Ẩn dụ chỉ sự không biết đại cục, gây chuyện hoặc gây hậu quả xấu, tự mình gánh chịu.

Sẽ có nhổ củ cải ra khỏi bùn*, những người bên ngoài đều không phải người ăn chay, nếu bị thành lũy 1 phát hiện, tất cả sổ nợ đều đổ hết lên đầu cô ta.

*Có nghĩa là bắt được tội phạm thì bắt thêm tội phạm khác

"Không! Tôi đã ở trong thành lũy nhiều năm như vậy, các người không thể đối xử với tôi như vậy được." Giọng nói sắc bén của cô ta khiến tai của Tam Vô vô cùng khó chịu.

Nhiều năm như vậy, cũng coi như có hoặc không có công lao, nhưng hiển nhiên vị này không có công lao gì đáng nói.

Cũng may Lâm Nhiễm đã nhanh chóng bị kéo đi, không giữ lại để tiếp tục sản xuất tiếng ồn.

"Tôi ra ngoài luyện tập cái này một chút." Tam Vô không thể chờ đợi cầm hạch dị năng ra ngoài.

Tuy xung quanh cô cũng có rất nhiều sức chiến đấu, nhưng chuyện cô là một người yếu luôn là điều đáng tiếc nhất đối với Tam Vô.

Một hệ tấn công, một hệ chữa trị hiếm khiến Tam Vô rất hài lòng.

Khi bị thương còn có thể bổ sung thêm máu cho mình.

Vì chuyện hôn lễ nên những thành lũy khác cũng không ở lại thành lũy 1 lâu, còn được chia một ít hạch dị năng, mọi người cũng muốn quay về phân phát cho đội ngũ mạnh nhất trong thành lũy của mình để tăng cường sức chiến đấu.

Tam Vô dự định ở lại đây một thời gian, không phải vì chuyện gì khác mà là vì sân huấn luyện dị năng ở đây thực sự quá tuyệt.

Có phòng huấn luyện chuyên môn nên việc huấn luyện hàng ngày không gây ra thiệt hại lớn cho thành lũy.

Ở bên kia cô không thể làm vậy, trong trấn nhỏ, vườn rau thường xuyên bị phá hủy do đánh nhau, hiện tại vườn rau phần lớn là do nhện và kiến trồng nên, kết quả là từ ẩu đả hai bên biến thành bầy đàn loạn chiến.

Nghĩ tới đây, Tam Vô không nhịn được thở dài, tay phải còn không quên ngưng tụ ra ba cây nhũ băng, bắn về phía mục tiêu hình người phía xa.

Sau ba tiếng xé gió, não, tim và bụng dưới lần lượt bị bắn trúng, hiện tại cô đã có thể kiểm soát độ chính xác và đa nhiệm ngày càng tốt hơn.

"Quả nhiên, nhân tài hệ chiến đấu không dễ dàng chút nào." Tam Vô thu tay lại, xoay người đi ra phía ngoài.

"Chị Tam Vô, hôm nay chị thế nào rồi?" Nhóm Đại Hoàng đang huấn luyện ở phòng bên ngoài, nhìn thấy Tam Vô đi ra thì thân thiết chào hỏi.

"Cũng ổn." Tam Vô vẫy tay với bọn họ, "Đúng rồi Đại Hoàng, chuẩn bị xe thú cho tôi đi, chiều nay tôi sẽ về."

"Sao cơ?" Đại Hoàng hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Tam Vô thực sự không phải người của thành lũy bọn họ, "Chị Tam Vô, bây giờ chị về luôn sao? Ở thêm một gian đi!"

Khoảng thời gian này Tam Vô đã tạo ra một vài ruộng đất ở thành lũy 1, sau này ở thành lũy 1 có thể trồng một ít rau.

Mọi người đều rất cảm kích cô.

"Đúng đó chị Tam Vô, ở thêm hai ngày nữa đi, ớt kê chị gieo trồng vẫn chưa chín mà."

"Bọn em đều là hệ băng, có thể dạy chị cách khống chế dị năng đó chị Tam Vô."

Mọi người đều ra sức giữ cô lại.

Dù sao Tam Vô có thể hòa thuận với mọi người, tính cách dễ chịu, quan trọng nhất là cô ở đây, Quý đội cũng hiền lành hơn bình thường không ít, thật tốt biết bao.

Nhưng hôm nay Tam Vô không thể không trở về, cô nhớ đàn con ở nhà.

Không biết bọn nhỏ có ở trong nhà không, ăn có ngon hay không.

Lúc Quý Lăng Bạch trở về sau chuyến đi từ bên ngoài, đúng lúc đụng phải xe thú của Tam Vô.

Anh trầm mặt, "Sao em đi không nói với tôi trước?"

Tam Vô vỗ xe thú chất đầy đồ, "Anh yên tâm đi, hạt giống trong phòng thí nghiệm của anh và những thứ cần thiết tôi đều đã chuẩn bị xong."

"Không phải tôi lo chuyện này." Đôi cánh sau lưng Quý Lăng Bạch cũng tức giận nổ tung, "Nếu không phải em nhìn thấy tôi thì em cứ rời đi như vậy sao?"

Tam Vô cảm thấy sau sự kiện của Nguyễn Anh, trái tim mèo cứng rắn của Quý Lăng Bạch đã trở nên mong manh và yếu đuối hơn hẳn.

Chậc.

"Được rồi, tôi không ở lại ăn cơm tối đâu." Tam Vô vỗ vai Quý Lăng Bạch, "Tôi biết anh rất hào phóng với người khác, yên tâm đi tôi biết mà, nhưng chúng ta thân thiết như vậy, sẽ không để tâm đến chầu cơm này, đêm nay tôi về rồi."

Nhóm Đại Hoàng bên cạnh xoa mũi.

Bọn họ cảm thấy vấn đề không phải là cơm tối.

Đợi đến khi Tam Vô ngồi trên xe chạy mất, Đại Hoàng mới ngập ngừng đề nghị với Quý Lăng Bạch: "Quý đội, thật ra chúng ta có thể đến đó nha ~"

Quý Lăng Bạch mím môi nhìn về phía cậu.

"Việc xây dựng Sinh Thành cần chúng ta, cậu có nghĩ vậy không?"

...

Tam Vô ngồi trong xe thú cả đêm, tuy đã tăng tốc độ đến cực điểm nhưng vẫn cảm thấy thời gian dài đăng đẵng.

Lần đầu tiên của cô.

Cảm nhận được cái gọi là mùi vị nóng lòng trở về nhà.

Nhà người khác có tốt đến mấy cũng không bằng nhà mình.

"Đến rồi." Nhóm Tiểu Tang đều hoan hô một tiếng, chạy về phía đường đi dưới hầm, "Về nhà thôi!"

Tam Vô còn không quên mang theo đống hạt giống mà cô đã đặc biệt chọn ra.

Cô chọn khá nhiều hạt giống trái cây.

Vừa bước ra khỏi đường đi, cô đã hít một hơi thật sâu, mùi thơm đặc biệt của rau quả nhà cô.

"Các nhóc con, chị về rồi... A da má ơi." Tam Vô còn chưa kịp say sưa thì đã vấp phải thứ gì đó dưới chân.

Dưới chân cô có rất nhiều củ khoai tây nhỏ ríu rít, cỏ mục càng xanh um tươi tốt.

Tam Vô trợn tròn mắt, con của cu cậu khoai tây gần như phủ kín mặt đất.

"Sao! Sao lại nhiều khoai tây con trai như vậy? Cu cậu khoai tây của tôi đâu?"

Đàn khoai tây nhỏ ôm nhau thật chặt, run rẩy thành một đám.

"Chủ nhân!" Cu cậu khoai tây vừa khóc vừa chui ra từ trong đống cỏ cao, nó trở nên mập hơn, oan ức ngồi xổm trên mặt đất, "Oa oa oa! Chủ nhân, sau khi thăng cấp, năng lực của em bị mất khống chế rồi."

Nó khóc lớn, nói xong, cả người đột nhiên run lên, lại một củ khoai tây nhỏ tách ra khỏi người nó lộn mèo trên mặt đất.

Tam Vô: "...."

"Em cứ sinh, cứ khóc, cứ khóc, rồi lại sinh, làm sao đây! Em sinh nhiều quá rồi!"

Tam Vô: "..."