Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 58: Sự mê người của anh



"Đó là ai?" Cô thuận miệng hỏi một câu.

Người đàn ông canh cửa bên cạnh nhìn Lưu Tiểu Phao, chế nhạo nói: "Cô hỏi làm gì? Dù sao bây giờ cô cũng không còn là người của thành lũy nữa, mau mang đồ cút khỏi đây đi."

Lưu Tiểu Phao siết chặt nắm đấm.

Đồ chó cậy thế chủ!

Trước đây khi cô chưa bị thương, có sức chiến đấu tốt, những tên này một tiếng chị Lưu hai tiếng chị Lưu.

"Anh đắc ý cái gì?" Lưu Tiểu Phao vỗ con ngựa của mình, "Hôm nay của tôi chính là ngày mai của các anh đấy, Lý Ngọc Sơn không phải là người lưu luyến tình bạn cũ, tự thu xếp ổn thỏa, cầu cho bản thân không bao giờ có ngày bị thương đi!"

Cô nhìn người đàn ông tự nhận là biết bí mật của Tam Vô đang được những người khác đưa vào trong thành lũy, đóng cửa xe thú lại dưới sự thúc giục của người canh cửa.

Ngựa biến dị thở ra một hơi nóng, kéo theo xe thú chở đầy hàng hóa phóng vào trong màn tuyết.

Lưu Tiểu Phao ngồi trong xe thú, lấy chăn bông dày nhất quấn quanh người mình, tuyết đọng trên mặt đất càng lúc càng dày, cô phải nắm chắc thời gian, ba ngày nữa muốn đi lại cũng khó.

Cô lấy bản đồ ra, không do dự nữa, vẽ một vòng tròn quanh thành lũy 2!

Đến chỗ này!

Sau khi người đàn ông được người canh cửa dẫn vào, hắn đợi một lúc lâu sau mới thấy Lý Ngọc Sơn bước ra.

Lý Ngọc Sơn đang viết viết vẽ vẽ gì đó trên bàn làm việc, viết xong một câu mới thuận thế ngẩng đầu nhìn người đàn ông một cái, thân hình người đàn ông này cũng cao lớn nhưng tiếc là khuôn mặt quá gian xảo, không thể gây thiện cảm với người nhìn.

"Cậu nói cậu biết bí mật trong thôn của Tam Vô à?" Lý Ngọc Sơn đóng đầu bút lại, hỏi: "Bí mật gì, nói nghe thử xem."

Người đàn ông đảo mắt một vòng, cười xòa: "Lý chủ, tôi nói bí mật này, vậy thì tôi...."

Ý trong lời nói của hắn không thể rõ ràng hơn.

"Cậu muốn gì?" Lý Ngọc Sơn hỏi.

"Tôi muốn, muốn trở thành cư dân của thành lũy 3, nếu Lý chủ đồng ý chia cho tôi một phần lương thực, cho tôi một chỗ ở để sống sót qua đại hàn kỳ thì tôi chắc chắn sẽ siêng năng làm việc vì thành lũy và vì bảo chủ!"

Hắn vốn muốn dùng tin tức này đi đe dọa Tam Vô đổi lấy đồ, nhưng vừa nghĩ tới chuyện mình đổi được đồ nhưng lại không có chỗ để ở trong đại hàn kỳ.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên dựa vào tin tức này để tìm người giao dịch.



Lý Ngọc Sơn và Tam Vô đánh nhau oanh trời như vậy, ai chẳng biết mối quan hệ giữa Tam Vô và thành lũy 3 là quan hệ cứng rắn.

Cho nên, hắn đến tìm Lý Ngọc Sơn, chắc chắn có thể đảm bảo được Lý Ngọc Sơn sẽ không đứng về phía Tam Vô, nếu không thì lỡ như người khác muốn lấy lòng Tam Vô vì năng lực của cô sẽ khai ra hắn thì phải làm sao?

Lý Ngọc Sơn liếc nhìn người đàn ông.

Lý Ngọc Sơn sẽ không tin tưởng vào lòng trung thành của người mật báo, nhưng điều đó không thể ngăn cản ông ta và người đàn ông này giao dịch với nhau.

"Vậy làm sao để tôi có thể tin cậu đang nói sự thật?" Lý Ngọc Sơn cười khẽ, "Dùng mạng của cậu để đảm bảo à?"

"Tôi có chứng cứ!" Người đàn ông vỗ ngực mình, "Đây không phải là tôi nói, là người mà các ông rất quen đã nói!"

"Người ấy trước khi chết đã để lại một bức thư, nếu như các ông quen thì chỉ cần so sánh chữ viết là biết."

"Lý chủ, lần trước Vương Hải và ông đến thành lũy 2 bên kia, có phải là có người truyền tin giả đến các ông đúng không?" Người đàn ông nhớ lại nội dung của bức thư đó, tự tin nói: "Cái người truyền tin giả đó là bị Tam Vô đe dọa, ngày đó anh ta không hề hành động chung với Vương Hải, mới sống thêm được hai ngày thì tiếc là anh ta đã sớm trúng độc của tang thi."

Lý Ngọc Sơn nhướng mày, "Đưa thư cho tôi xem, nếu điều cậu nói là sự thật thì cậu có thể ở lại thành lũy 3."

Đúng như dự đoán, Lý Ngọc Sơn nhìn nội dung trong thư xong thì trong lòng lộp bộp.

Trong thành lũy, mỗi người đều phải báo cáo số lượng và công việc mình làm trong một ngày, vậy nên chữ viết đều được giữ lại, dựa theo những gì người này viết trong bức thư, đúng là anh ta đột nhiên trở lại vào lúc đó rồi truyền đi thông tin sai lệch.

"Đi kiểm tra chữ viết." Lý Ngọc Sơn đưa thư cho thân tín của mình.

Đồng thời trong lòng cũng nóng lên.

Nếu như chữ viết là khớp, vậy thì tất cả mọi thứ đều có lý và tại sao người đó lại truyền tin giả.

Đây tình cờ lại là đoạn ông ta bỏ lỡ, lúc đó ông ta đang thúc đẩy Vương Hải đến tìm Tam Vô gây phiền phức, cũng đoán được Vương Hải sẽ chết, ông ta nghĩ Tam Vô không có phòng bị sẽ không có ai giúp đỡ, tình hình sẽ rối loạn.

Kết quả thì sao?

Kết quả so sánh chữ viết nhanh chóng hiện ra, đó quả thực là của thám tử nhỏ.

"Ha?" Lý Ngọc Sơn cảm nhận được từng cơn ngứa ngáy trên người, "Thật sự có năng lực này sao? Thật hoang đường!"

"Chẳng trách Quý Lăng Bạch lại bảo vệ cô ta như vậy, chẳng trách!"

Lý Ngọc Sơn đứng lên, kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, "Người như vậy, nếu ai có được cô ta thì chính là đạt đến năng lực quan trọng nhất!"

Ông ta càng nói càng thất lễ, thân tín bên cạnh nháy mắt với vài người, người đàn ông truyền tin lập tức được dẫn ra ngoài.

"Bảo chủ! Bảo chủ, tôi có thể ở lại đây sao? Bảo chủ!" Hắn vô cùng vui mừng, sau khi hỏi vài câu liền đi theo mọi người.

Lý Ngọc Sơn hít sâu hai hơi, khẽ nói với thân tín bên cạnh: "Giết hắn."

Thân tín lập tức nhận lệnh thực hiện.

Loại người này không thể ở lại thành lũy của bọn họ.

Người đàn ông đáng thương tưởng ngày an nhàn của mình đã sắp đến, vừa ra ngoài thì cổ đã lìa khỏi đầu.

Hắn thậm chí còn không giãy giụa, khóe miệng lộ ý cười, cứng đờ và đông cứng trông như một chú hề buồn bã.

"Bảo chủ, ngài định làm thế nào?" Thân tín hỏi.

"Muốn lôi kéo cô ta sao?"

"Lôi kéo?" Lý Ngọc Sơn cười khẽ, "Cô ta đã là người bên phe Quý Lăng Bạch, lại còn có thù từ trước, cậu định lôi kéo thế nào?"

"Ý của bảo chủ là?" Thân tín giương mắt, "Muốn giết cô ta sao?"

"Giết cô ta thì quá lãng phí." Lý Ngọc Sơn cười khẽ, "Nếu tôi giết một người có năng lực như vậy, nếu là trước kia không ai biết cô ta thì không sao, nhưng bây giờ có thành lũy nào là không biết tên Tam Vô? Giết cô ta thì tôi sẽ biến thành tội nhân."

"Nếu không thể độc hưởng năng lực này, tôi cũng sẽ không cho phép Quý Lăng Bạch hưởng thụ một mình, thứ tốt thì nên chia sẻ với mọi người đúng không?"

"Tuy thành lũy 1 mạnh nhưng cũng không thể chịu được áp lực từ những thành lũy còn lại."

Thân tín cúi đầu xuống, "Ngài muốn nói tin tức này cho những bảo chủ khác biết sao?"

"Xuất phát ngay luôn à?" Thân tín đang tính toán đường đi.

"Không cần." Lý Ngọc Sơn cười, "Nếu bây giờ xuất phát, dù bọn họ có biết thì đại hàn kỳ tới cũng chẳng làm gì được."

"Chờ đại hàn kỳ qua, lương thực dự trữ của mọi người đều hết sạch, trong điều kiện thiếu thốn vật tư, chúng ta truyền tin ra ngoài thì đó chẳng phải là đang ném miếng thịt vào trong đàn sói sao?"

"Quý Lăng Bạch dù có mạnh đến đâu thì một người sao có thể ngăn chặn tất cả?"

.....

Bão tuyết lại trở nên lớn hơn, lớp tuyết bên ngoài lại dày lên, tang thi canh cửa đội nón, đang cầm xẻng dọn đống tuyết đọng lại trên ruộng rau, đào lên rồi mang đi đổ sạch.

Tam Vô che dù đứng bên cạnh ruộng rau, mảng đầu tiên là cải xanh, sau khi bỏ đi lớp tuyết dày, Tam Vô nhìn thấy bên dưới là một màu xanh non mơn mởn.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nói với Quý Lăng Bạch đứng bên cạnh: "Rau đều chịu được hết chỉ là tốc độ phát triển chậm hơn trước kia một chút."

Cô kêu người nhặt những cọng to nhất, định bụng xào một ít cải xanh ăn với cơm.

"Giờ vẫn chưa phải lúc lạnh nhất." Quý Lăng Bạch chạm vào lá rau, "Cô còn giữ hạt giống không?"

"Chắc chắn rồi." Tam Vô đưa tay ra, "Anh mang hạt giống cho tôi à?"

Quý Lăng Bạch liếc nhìn cô rồi lấy một cái túi nhỏ từ trong túi ra.

"Khoai lang sao?" Tam Vô sửng sốt, "Còn hai loại hạt giống khác tôi không nhận ra!"

"Là khoai lang, mía và cà chua." Quý Lăng Bạch vừa nói mắt vừa nhìn chằm chằm vào bàn tay của Tam Vô, "Dị năng của cô thế nào rồi? Lên cấp có khó khăn gì không?"

Tam Vô vui mừng chạm vào ba thứ này, cô muốn trồng ba thứ này trong nhà ấm, cô phải đảm bảo giữ thật nhiều hạt giống hơn mới được, phải chuẩn bị thêm lần hai nữa, cô đã bày đất lên không ít nhà tầng vô dụng để làm ruộng đất, nếu thật sự không đủ thì để tang thi xuống canh lửa, nhiệt độ tăng cao để trồng trong nhà.

Nghe Quý Lăng Bạch hỏi mình chuyện dị năng, Tam Vô vui vẻ nói: "Không có, không phải anh nói là phải áp xuống sao? Tôi đang áp đây!"

Thật ra hai ngày trước cô đã có thể lựa chọn đột phá lên trung cấp, nếu không cô cũng sẽ không cân nhắc đến chuyện công khai dị năng.

"Quý Lăng Bạch, lúc trước anh nói tôi có thể công khai dị năng đúng không?" Tam Vô cầm lấy hạt giống rồi kéo Quý Lăng Bạch về phòng, "Thật ra tôi đã có ý tưởng này rồi, anh xem thử xem."

Quý Lăng Bạch nhìn cô cất hạt giống đi, sau đó lấy ra một bản đồ từ trong ngăn kéo, trên đó là vị trí của các thành lũy, Tam Vô đã khoanh tròn tất cả và dùng đường kẻ màu đỏ nối những thành lũy này lại, những tuyến đường này lại vừa hay kéo đến mục đích cuối cùng là thôn nhỏ của cô.

"Cô muốn trở thành đầu mối trao đổi vật tư quan trọng nhất ở mạt thế sao?" Quý Lăng Bạch nhìn một cái là hiểu ngay lập tức.

"Phải, phải, đúng là chỉ có anh hiểu tôi." Tam Vô hưng phấn, xắn tay áo lên định nói gì đó.

Bên ngoài, Giang Thiên gõ cửa.

"Lão đại, bên ngoài có một người phụ nữ nói nhất định phải gặp được cô, nói mình tới từ thành lũy 3, nếu không gặp cô ta thì cô nhất định sẽ hối hận." Trong giọng nói của Giang Thiên mang chút u sầu, "Muốn, muốn gặp không?"

Tam Vô nhướng mày, "Thành lũy 3 à?"

Cô vẫn chưa quên Lý Ngọc Sơn còn đang nợ mình đâu!

Dám tính toán trên đầu cô.

Cô đi ra ngoài cùng Giang Thiên, nhìn thấy một cô gái đang đứng ở cửa với chiếc áo khoác đã phủ đầy sương tuyết.

Miệng cô ấy tím đen, Tam Vô vô cảm nhìn cô ấy: "Thôn của cô có bí mật không thể cho người khác biết đúng không?"

Tam Vô trầm mặt, cô cảm thấy cô gái này vừa mở miệng là đã có chút thiếu đánh.

"Cô đừng hiểu lầm."

Bão tuyết bên ngoài lại lớn hơn, cơ thể đông cứng của Lưu Tiểu Phao bị thổi đến lảo đảo, nghiêng cả người ra ngoài.

Tam Vô im lặng giấu tay trong túi, nhìn cô ấy bị thổi nghiêng trái nghiêng phải.

Bên ngoài đúng là lạnh thật đấy.

Cũng may Lưu Tiểu Phao đã đứng vững lại.

"Cô đừng hiểu nhầm ý tôi." Lưu Tiểu Phao lúc nói chuyện thỉnh thoảng lại run rẩy, hai hàm răng va cầm cập vào nhau, "Lời này tôi nghe được từ một người đàn ông, hắn ta cứ luôn miệng nói."

"Là ai nói?" Tam Vô nheo mắt lại.

Cô không nhớ mình đã để người nào biết năng lực của mình chạy mất.

Trừ khi.... Tam Vô nghĩ tới tên thám tử đã nhìn thấy củ cải nhà cô, nhắc mới nhớ, ngày đó Vương Hải mang người đến đánh lén vào ban đêm, Tam Vô không nhìn thấy thi thể của hắn, nhưng xét đến việc người đó cũng không thể sống qua đêm vì có độc của tang thi trong người nên Tam Vô không quan tâm đến hắn nữa.

Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng hắn đã tiết lộ tin tức này cho ai đó trước khi chết.

"Tôi, tôi không nói trắng tin tức ra." Lưu Tiểu Phao muốn nói lời này thêm ác một chút, có sức một chút.

Nhưng khi cô ấy đang nói chuyện, vì quá lạnh nên một dòng nước mũi đã chảy ra từ mũi cô ấy.

Sau đó dòng nước mũi đó nhanh chóng đóng băng trước mặt Tam Vô.

Tam Vô: "....."

"Tôi, tôi, ngáp!" Cô ấy lạnh đến mức không nói nên lời.

Tam Vô búng tay một cái, "Ý cô là có người mang tin tức đến tìm Lý Ngọc Sơn bảo chủ thành lũy 3, dùng bí mật đổi lấy đồ đúng không?"

Đoán thì đoán được, dù sao cô gái này cũng đến từ thành lũy 3 mà.

Về phần tại sao cô ấy lại muốn nói tin này cho mình và tin này thật hay giả thì Tam Vô cũng không còn thời gian xác nhận lại nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Mây đen dường như lại đè thêm một tầng trên trời, rõ ràng là trời đang sáng choang nhưng lại tối đen như ban đêm vậy.

"Còn lời gì muốn nói thì đợi đến khi cô tìm được một căn nhà, nhóm lửa nghỉ ngơi rồi hẵng nói." Tam Vô siết chặt cổ áo, "Bão tuyết sắp tới rồi, cô mau trốn đi, hiện tại tôi không thể cho cô vào được, xin lỗi."

"Đợi khi bão tuyết dừng lại, cô có thể đến tìm tôi, chúng ta sẽ bàn bạc."

Nói xong Tam Vô liền đóng cửa lại.

Lưu Tiểu Phao ngắm nhìn xung quanh, bàng hoàng nhận ra trời đã tối đen bất thường, lòng run lên một cái, không quan tâm gì nữa lập tức kéo ngựa biến dị sắp lạnh cóng của mình đi tìm một ngôi nhà nhỏ hai tầng gần thôn Tam Vô.

Ngay khi cô vừa đóng cửa lại, tiếng gió bên ngoài đột nhiên trở nên mãnh liệt và lạnh lẽo.

"Nguy hiểm thật!" Lưu Tiểu Phao lấy củi khô từ trong xe thú ra, đốt lửa hong khô ngựa biến dị của mình khoảng nửa giờ, tri giác của cơ thể mới hồi phục lại một chút.

Cô gãi gãi năm ngón tay sưng tấy, khó chịu hít mũi, nói với ngựa biến dị bên cạnh: "Tam Vô bình tĩnh hơn mình tưởng tượng nhỉ."

Tam Vô có kinh ngạc nhưng lại không hoảng sợ.

"Nhưng sao mình lại vòng vo vậy nhỉ?" Lưu Tiểu Phao tự nghi ngờ nói: "Mới nói hai câu đã ra toàn bộ câu chuyện."

Ngựa biến dị nghiến răng, nó đói rồi.

"Em nói xem, nếu Tam Vô đã đoán được Lý Ngọc Sơn sẽ đối phó với mình, vậy cô ấy có cho phép chị vào thôn không? Không vào thôn cũng không sao, chị chỉ muốn một ít thuốc." Cô xé quần áo của mình ra, bên trong là băng vải quấn quanh ngực, một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ bên trong.

"Nếu cứ để vết thương nhiễm trùng như vậy, mình sẽ chết thật." Lưu Tiểu Phao dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt.

Cô thật sự có thể chịu đựng nó, dọc đường đi không ai nhìn ra cơ thể cô có gì bất ổn ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt.

Dù sao cũng mang nhiều vật tư như vậy, nếu cô để lộ dáng vẻ không thể nhịn đau, trên đường nếu gặp phải người không có ý tốt nhất định sẽ cướp đồ của cô.

"Được rồi, ăn chút gì trước đã." Cô che miệng ho khan một tiếng.

Tam Vô nằm bên cửa sổ nhìn gió thổi bên ngoài, cô lo lắng nhìn mớ rau xanh non của mình bị tuyết phủ một lớp, Tam Vô thật sự sợ chúng sẽ bị gió thổi bật cả gốc.

Cô đang suy nghĩ về tin tức mà Lưu Tiểu Phao đã mang đến cho mình.

"Đúng là không thể giấu nổi mà." Tam Vô bất lực đỡ trán, xoay người định thảo luận với Quý Lăng Bạch thì phát hiện Quý Lăng Bạch đã dựa vào băng ghế ngủ say.

Sắc trời bên ngoài đã đen lại hoàn toàn, nhưng trong nhà vì có lửa nên ánh sáng màu cam ấp áp tràn ngập cả căn nhà.

Đại Hắc dẫn một đàn gà có sức sống tương đối yếu ngủ ở một góc nhà, Tang Phi và Tiểu Tang nằm ngáy khò khè trên giường cô.

Tang Nhất lại lao ra dạy dỗ hai đàn em đang đánh nhau, đúng là tang thi cô bận tâm nhất mà.

Tang Lĩnh đang hơ lửa, hắn cảm thấy thi dịch của mình sắp bị nướng khô, sờ mặt mình, hình như sắp nứt ra rồi.

Nhưng không sao!

Tang Lĩnh lấy từ trong túi ra một lọ nước hoa tinh xảo, vẫn là lọ như trước kia nhưng nước hoa bên trong đã đổi thành nước đã được lọc sạch.

Tam Vô nghe thấy hai tiếng "phụt" "phụt".

Tang Lĩnh xịt lên trên không vài cái, sau đó đứng phía dưới, thuần thục nhấc tay hoa lan.

Tang Lĩnh say mê nói với Tam Vô: "Bổ nước dưỡng ẩm, đẹp lên mỗi ngày."

Tam Vô: "..... Trước kia anh là nhân viên bán nước hoa à?"

Tang Lĩnh sờ lên mặt, nhiệt tình chào hàng với Tam Vô.

"Nào, nào, dùng thử đi."

"Không, tôi không muốn." Tam Vô giật giật khóe miệng, "Mặt tôi có thể bổ sung nước, tôi tin tế bào trong cơ thể mình rất giỏi làm việc."

Nhưng Tang Lĩnh vẫn không hài lòng, không ngừng đẩy về phía Tam Vô.

Lúc Tam Vô lùi về sau không hề chú ý, lập tức đạp phải rễ của Tiểu Đèn Quả đang ngủ bên cạnh.

Đèn Quả đau, cây mây và dây leo trên người lập tức đung đưa khắp nhà, đập thẳng vào mặt của Quý Lăng Bạch, trên băng ghế, Quý Lăng Bạch đang ngủ liền ngã về phía sau.

Cây mây và dây leo cũng quắp lấy bắp chân của Tam Vô.

Quý Lăng Bạch nghe thấy tiếng động, mở mắt ra đã thấy mình đang nằm im.

Tầm mắt vẫn chưa rõ ràng thì Tam Vô đã ngã xuống chính xác về phía anh.

Không phải gương mặt xinh đẹp của Tam Vô, đương nhiên, không hề có cái gọi là chạm môi trùng hợp đầy lãng mạn và chính xác.

Mà là cái đầu đen đập rầm vào sống mũi cao của Quý Lăng Bạch.

Trong khoảnh khắc đó, Quý Lăng Bạch cảm thấy xương cốt sống mũi và răng của mình dường như muốn gãy.

Hốc mắt của Quý Lăng Bạch đột nhiên trào lên sinh lý càng làm tăng sự chua xót, khóe mắt đỏ bừng, hoàn toàn nằm ngoài sự khống chế của đại não, nước mắt rơi xuống.

Tam Vô đứng dậy đầy áy náy, định biểu diễn tạ lỗi tại chỗ một chút, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với khuôn mặt của Quý Lăng Bạch, ngón tay thon dài của anh áp lên chiếc mũi đau nhức, bên cạnh là đất vụn, cổ áo chỉnh tề đã không còn nữa, khóe mắt đỏ bừng vì nước mắt.

Lời xin lỗi của Tam Vô lập tức biến thành tiếng khen ngợi và huýt gió.

"Oa, anh lúc này thật sự đẹp ngây người luôn đó, Quý Lăng Bạch~ cũng may vừa nãy cái mông vô dụng của tôi không đè lên mặt anh, không thì sự mê người của anh đã bị mông tôi đè chết rồi~"

Quý Lăng Bạch đột nhiên ngước mắt lên, cái gì đẹp cái gì yếu đuối cũng đều biến mất!

Chỉ còn lại hào quang sát khí.

Xong rồi.

Tam Vô yên lặng ngậm miệng lại, cô cảm thấy hôm nay Quý Lăng Bạch có thể sẽ phân thắng bại với cô trong căn phòng nhỏ này.