Chuyển Sinh Sang Thế Giới Athanor

Chương 237: Lông đầu đỏ đại chiến



Sephera nhấp môi một ngụm trà, trên miệng nhếch lên nụ cười đẹp, hướng về phía đối diện nữ nhân xinh đẹp quyến rũ nói:

“Tiểu Thiên, tiểu Tâm dạo này như thế nào rồi?”

Mạn Thiên nghe vậy lập tức thành thật đáp: “Viện trưởng, tiểu Tâm hắn vừa rồi mới đến khe nứt hỗn mang không lâu, có thể đang tại đó chiến đấu chống lại dị tộc.”

Sephera gật đầu đầy hài lòng, không hổ là tiểu tướng công của nàng, dù ở đâu vẫn phát ra quang mang chói lọi làm người loá mắt.

“Chỉ có thế thôi sao, không còn chuyện gì nữa?” Sephera sau đó lại nghi hoặc nói, đối với tiểu đồ nhi đức hạnh nàng vẫn rất rõ.

Mạn Thiên nghe vậy sững sờ, xem ra vị viện trưởng đại nhân này vẫn khá rõ con người của tên kia, Mạn Thiên biết không thể che dấu nên liền thành thật đáp: “Ách, viện trưởng đại nhân, quả thực vẫn còn…”

Sephera lập tức hứng thú lên, thú vị cười nói: “Có phải liên quan đến nữ nhân, hắn lại quen thêm cô nương khác nữa?”

Mạn Thiên kinh ngạc nhìn nàng, xem ra viện trưởng đại nhân nhìn tiểu Tâm từ lúc 6 tuổi lớn lẻn, hắn là cái đức hạnh gì vị viện trưởng này vô cùng hiểu rõ.

“Quả thực là như vậy, tiểu Tâm hắn trong thời gian này quen thêm một cô nương khác, tên là Bình Minh Dung, thân phận, dung mạo hay thiên phú đều không thành vấn đề, xứng với tiểu Tâm.”

Mạn Thiên thành thật nói ra, trong thời gian này tình cảm của nàng và Bình Minh Dung khá tốt nên không tiếc lời nói tốt đối phương trước mặt vị sư phụ đại nhân này.

“Ừm, tiểu Thiên ngươi thật chu đáo, trong thời gian này mong ngươi chăm sóc tốt tiểu Tâm!” Sephera đứng lên vỗ vai Mạn Thiên, phảng phất muốn biểu đạt rằng, ta coi trọng ngươi.

Quả nhiên, thấy Sephera nói vậy Mạn Thiên liền vui mừng vô cùng, nàng nghĩ rằng chỉ cần có vị sư phụ đại nhân này chống lưng, hậu cung sau mày liền do nàng làm chủ.

Nếu Sephera biết ý nghĩ này của nàng sẽ cười lớn nói: “Ha ha, mơ đi, vẫn là do bản viện trưởng tới làm chủ thôi, ha ha ha…”

Thấy Sephera đứng dậy muốn đi, Mạn Thiên cũng đứng dậy theo, niềm nở lấy lòng nói: “Sư phụ đại nhân, người muốn trở về sao, để tiểu Thiên tiễn người.”

Mạn Thiên vô cùng khôn khéo, nàng chuyển cách gọi Sephera từ viện trưởng sang sư phụ là có thâm ý, gả chồng liền theo chồng, Mạn Thiên đã coi mình làm người vợ của Nam Vô Tâm thì sư phụ của hắn cũng là của nàng, gọi Sephera tiếng sư phụ này cũng là có ý tứ cả.

Quả nhiên, Sephera liếc nhìn Mạn Thiên cười nhạt một tiếng, cũng không phản đối cách gọi này, gật đầu cười nói: “Ừm, cũng không còn chuyện gì, nên trở về, à mà, không biết ngoài ý định xây dựng gia tộc thì tiểu Tâm còn ý định nào khác không?”

Mạn Thiên nghe vậy vừa đi bên cạnh nàng vừa trầm tư, cuối cùng nhớ ra gì đó, gật đầu nói: “Sư phụ, ta nhớ ra, tiểu Tâm trước đây còn nói với ta rằng nhất quyết phải giết một người!”

“Là kẻ nào làm tiểu Tâm nhớ thương đến vậy, chắc hẳn phải là một nhân vật lớn?” Sephera hứng thú cười nói, nàng chưa bao giờ thấy tiểu tướng công của mình nói muốn đích thân giết một người.

Mạn Thiên lập tức đáp: “Cũng lớn, nhưng cũng nhỏ, hắn chỉ lên tên thiếu gia nổi tiếng phế vật của gia tộc Floren mà thôi.”

“Ồ!” Sephera ồ một tiếng, đã nghe qua tên, nhưng chẳng có ấn tượng gì nhiều, hiếu kì nói: “Tên này chọc tiểu Tâm của chúng ta ở chỗ nào thế?”

Mạn Thiên lắc đầu: “Không không, tiểu Tâm chỉ nói hắn là một kẻ xẩu, làm nhiều chuyện ác nên muốn giết hắn.”

Sephera nghiền ngẫm gật đầu, Mạn Thiên bên cạnh lại mở miệng nói: “Sư phụ, hay là ta sai người ám sát hắn, đỡ tốn công cho tiểu Tâm?”

Sephera ưu nhã bước đi, lắc đầu không đồng ý với nàng nói: “Không, tiểu Thiên ngươi thấy bằng ta muốn giết tên đó có khó khăn gì sao, nếu chuyện này đích thân tiểu Tâm muốn làm, chỉ có thể ở bên đồng hành hỗ trợ hắn, không được le te mà phá hư kế hoạch của hắn nghe chưa?”

“Vâng vâng, đa tạ sư phụ dạy bảo!” Mạn Thiên ngoan ngoãn đối với vị sư phụ đáng kính này nói, nàng nghĩ, chỉ cần ôm tốt cái bắp đùi này, địa vị trong hậu cung của nàng sau này liền sẽ tăng cao.



Trở lại với hiện tại, sau khi nghe ngọn nguồn câu chuyện Mạn Thiên kể, Nam Vô Tâm liền hiểu ra toàn bộ vấn đề.

Mạn Thiên cùng Uông Uông hai người hai bên ngồi bên cạnh hắn, tiểu Uông thì hai tay vẫn đều đặn xoa bóp bấm huyệt cho hắn, vô cùng thoải mái.

“Tiểu Uông học cái này ở đâu vậy, tay nghề thật tốt nha!” Nam Vô Tâm cũng không tiếc lời khen đối với tiểu Uông.

Uông Uông khuôn mặt liền thấy rõ đắc ý, vỗ ngực tự hào cười vui sướng nói:

“Là Uông Uông từ nhỏ đã đấm bóp cho tiểu thư mới luyện thành tay nghề như thế đó!”

Nam Vô Tâm bật cười, trêu đùa nói: “Tiểu Uông em thật ngốc!”

Uông Uông nghe vậy liền bĩu môi phình má lên tức giận, nhưng kì thực lại trông vô cùng khả ái, không vui nói ra: “Gia chủ, sao ngài lại nói vậy, Uông Uông không ngốc, ta mới rất thông minh đấy!”

Nam Vô Tâm quay ra sau búng nhẹ vào trán nàng, cười nói: “Uông Uông không ngốc thì là gì, từ bé đã bị tiểu thư của em gạt đấm bóp, đây gọi là bóc lột sức lao động trẻ em, nhà tư bản việc xấu đấy!”

Uông Uông đưa hay tay lên ôm cái trán, đối với lời nói của Nam Vô Tâm liền bắt đầu suy ngẫm, nhưng với trí thông minh của nàng thì…

“Tiểu thư… là như vậy thật sao?” Uông Uông ánh mắt tiểu đáng thương nhìn lấy Mạn Thiên, đối với lời Nam Vô Tâm nói chỉ hiểu rằng rất lợi hại là được rồi.

Mạn Thiên cốc đầu nàng cái bụp, khẽ lườm Nam Vô Tâm rồi lại nghiêm giọng đối với Uông Uông nói: “Hừ, tiểu Uông em đúng là vô ơn bạc nghĩa, uổng công tiểu thư từ bé yêu quý em, bây giờ lại bị tên này nói hai ba câu mà quay sang nghi ngờ ta.”

Uông Uông lại ôm cái đầu, lần này là thật đau đớn, tiểu thư cốc đầu nàng đều là dùng lực, hồi bé, không thiếu lần trên đầu tiểu Uông sưng lên một cục.

Tiểu Uông giờ này không biết ai đúng ai sai, chỉ biết gia chủ là đánh yêu mình, còn tiểu thư… đánh thật đau, ô ô…

Liền ôm lấy một cánh tay của Nam Vô Tâm, đáng thương mà lung lay cánh tay hắn, nũng nịu nói: “Gia chủ, tiểu thư đánh Uông Uông rất đau!”

Nam Vô Tâm bật cười, xoa đầu nàng an ủi nói: “Tốt, tiểu Uông ngoan như vậy mà tiểu thư vẫn đánh em, cho nên tiểu thư là người xấu đúng không, giờ biết ai là lừa gạt người tư bản chưa?”

Tiểu Uông nhìn lên khuôn mặt đẹp trai của Nam Vô Tâm, lập tức mê muội mà liên tục gật đầu, yếu ớt nói ra: “Uông Uông biết, tiểu thư chính là lừa gạt người tư bản!”

“Tiểu Uông thật ngoan!”

“Hắc hắc, gia chủ..”

“…”

Nhìn nụ cười bệnh trạng kia của Tiểu Uông, Mạn Thiên liền nổi đoá, hẵng giọng đối với Nam Vô Tâm nói: “Tiểu Tâm, ngươi quá đáng, tiểu Uông còn bé vậy mà lại đi lừa gạt, ngươi là khi dễ tiểu hài tử kẻ xấu!”

“Tiểu thư không được làm hại gia chủ, người mới là lừa gạt người tư bản!” Uông Uông đứng chắn trước người Nam Vô Tâm lẫm liệt nói.

“Aaa, bản tiểu thư liều với hai người…”



Tầng dưới, Astrid ngồi ôm chân trên giường, trần nhà vẫn liên tục truyền tới âm thanh ầm ầm, nàng cắn môi, đau lòng nói ra: “Nam Vô Tâm, chờ ta, bản cô nương sẽ sớm cứu ngươi, giải thoát ngươi khỏi người vợ bạo lực đó!”



Sáng hôm sau,

Bữa ăn sáng đối với các thành viên đã là quy định bất thành văn của gia tộc Bách Hoa.

Nói là các thành viên nhưng thực ra cũng chỉ có ba người cùng nhau ngồi ăn, một là Nam Vô Tâm hai là Mạn Thiên và ba là Bình Minh Dung.

Nhưng hôm nay lại khác, ngồi trên bàn ăn hình chữ nhật dài, đối diện với Nam Vô Tâm một khoảng cách rất xa lại có thêm một nữ nhân tóc đỏ.

Nói là xa bởi vì, cái bàn ăn hình chữ nhật có chiều dài gấp nhiều lần chiều rộng, mà Nam Vô Tâm và nữ nhân tóc đỏ kia lại ngồi ở hai đầu chiều rộng, căn bản là muốn gắp cho nhau ăn là không thể.

Astrid ánh mắt u oán nhìn vào đầu bên kia, nơi mà Nam Vô Tâm đang được hai nữ nhân xinh đẹp một trái một phải liên tục gắp thức ăn, còn cười cười nói nói, trông vô cùng thân mật.

Nàng cũng không phải không nhận ra, cái lông đầu đỏ nữ nhân ở đầu kia, cứ thỉnh thoảng một hai phút lại liếc nhìn mình, bên trong ánh mắt không che giấu sự thách thức dành cho bàn thân mình.

Quá phận, đàn bà kia vô cùng quá đáng, nàng là Vương Quốc Bá Tước có được không, ai dám đề nàng ngồi ăn lủi thủi một góc như vậy.

Astrid còn nhớ, chính là khi nãy cái nữ nhân đầu đỏ kia dụ nàng ngồi chỗ này, mới đầu còn rất lễ phép kéo ghế cho nàng, mời nàng ngồi đây.

An vị tại chỗ xong Astrid mới biết mình bị lừa, hoá ra nữ nhân kia cho nàng ngồi đây rồi kéo Nam Vô Tâm sang phía đối diện, cách nàng phải gọi là thiên thu vô lối.

Miếng thịt gà nướng thơm phức trở nên khó nhai hơn bao giờ hết chứ đừng nói là nuốt, Astrid hậm hực ngấu nghiến miếng thịt trong miệng, bộ mặt vô cùng tức tối.

Mạn Thiên đúng lúc đó quay ra nhìn thấy Astrid bộ dáng này, bật cười nói: “Hoa Anh Tư cô nương ăn từ từ kẻo nghẹn, yên tâm, đầu bếp nhà chúng ta nấu rất nhiều, đủ để cô nương thoải mái ăn.”

Rắc..

Astrid cắn gãy miếng xương gà trong miệng, nở ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: “Đa tạ Mạn phu nhân đâu, người quả thực quá tốt bụng!”

Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào đối phương, từ bên trong có thể toé ra tia lửa điện, không bà nào chịu thua bà nào.

Mạn Thiên không phải không nhận ra, nữ nhân tóc đỏ dung mạo bình phàm này quả thực không phải cô dân nữ đơn giản đến thế, mẹ nó, dân nữ gì mà tóc còn đẹp và suôn mượt như thế, nào có dân nữ nào trên thân toát ra khí chất quý tộc cao quý như vậy, làm gì có dân nữ nào một tay cầm dao một tay cầm nĩa, sử dụng đến thành thục như vậy…

Astrid cũng không phải không biết, nữ nhân tóc đỏ xinh đẹp quyến rũ này chính là người tối qua bạo hành tiểu Tâm của nàng, ặc, của đồ nhi nàng, lại càng nhận ra nàng chính là cao cấp gia tộc Vương Đô Mạn Gia, thế lực đằng sau không kém chính mình.

Cho nên khi đối với Mạn Thiên, nàng mới tỏ rõ địch ý như vậy, chứ còn bên còn lại Bình Minh Dung, bị nàng cho bỏ qua hoàn toàn…