Chuyên Gia Thẩm Định Trà Xanh

Chương 5



Phần 5/5

19.

Lúc bà nội đi leo núi đột nhiên lại dị ứng, khó thở mà không mang thuốc giãn phế quản nên cứ thế nhắm mắt xuôi tay trên núi.

Bố tôi đau lòng gần chết, nhờ có mẹ con Tống Diễm và Nguyễn Miên an ủi mới dần xốc lại tinh thần.

Không còn chướng ngại là bà nội, ông ấy quyết định nối lại tình xưa.

Còn mẹ tôi thì lập tức như già đi mười tuổi, mới chớm năm mươi mà đã bạc trắng mái đầu.

Chị tôi hỏi: "Em có thấy bà nội mất quá đúng dịp không?"

Là rõ.

Không nói đến chuyện trước giờ bà nội khỏe mạnh, chỉ riêng hai việc dị ứng và không mang thuốc đã rất khó tin rồi.

Nhiều năm trước bà từng ăn nhầm bơ lạc khi đi ăn bên ngoài rồi dị ứng suýt chết vì không mang thuốc, may có Nguyễn Miên cầm thuốc dự phòng theo nên mới nhặt được cái mạng về.

Vì vậy bà cực kỳ để ý đồ ăn thức uống, đi đâu cũng tự chuẩn bị sandwich chứ tuyệt đối không ăn đồ mua ngoài. Trước khi ra khỏi nhà bà sẽ kiểm tra liên tục xem đã cầm thuốc theo chưa.

Xác suất dị ứng và không mang thuốc đồng thời xảy ra gần như bằng không.

Mà người được lợi nhất từ cái chết của bà là Tống Diễm và Nguyễn Miên. Không còn ai cản bước được tình yêu của Tống Diễm, Nguyễn Miên cũng có thể tiếp tục làm tiểu thư nhà giàu.

Chị tôi là người có chủ kiến, nếu chị hỏi như vậy thì hẳn là đã có đối sách: "Chị, chị định làm gì?"

"Báo cảnh sát! Trước kia hai chúng ta luôn bị Nguyễn Miên đổ oan mà không nói ra được, giờ nó giở lại trò cũ, còn dính đến mạng người, đến lúc bắt nó phải trả giá thật đắt rồi."

"Nhưng chỉ dựa vào suy đoán thì cảnh sát có lập án điều tra không?"

Chị tôi đã tính trước điều này: "Chị có chứng cứ."

Khi vừa nhận được tin báo tang, ngay lập tức chị cử thám tử tư đi điều tra hoạt động hôm đó của bà nội xem bà có gặp phải người hay chuyện gì lạ không.

Thám tử kia thật đúng là tìm được một chút manh mối.

Lúc bà tôi vào nhà vệ sinh dưới chân núi thì có để ba lô trên bồn rửa tay, chắc là sợ ám mùi sang đồ ăn.

Bà vừa khuất bóng thì có một người phụ nữ đội mũ đeo khẩu trang kín mít lục ba lô của bà, đánh tráo sandwich và lấy mất thuốc giãn phế quản.

Chị khẳng định: "Chị nhìn kỹ rồi, là Nguyễn Miên chứ không ai. May sao ngoài toilet công cộng có gắn camera, vẫn còn lưu trữ video. Chị bảo thám tử sao chép video gửi cho chị rồi."

"Cũng hên mình điều tra sớm, chứ thấy ông thám tử kể là sau đó có người treo giá rất cao để nhân viên công tác bên kia xóa video giám sát."

Bị xóa thì thật sự là không còn chứng cứ gì nữa.

Tôi kinh hãi trước độ trơ tráo độc ác của mẹ con nhà này.

Công bằng mà nói, bà nội khắt khe với ai chứ riêng với Tống Diễm và Nguyễn Miên thì trên cả tuyệt vời.

Chỉ vì bị cản đường mà hai mẹ con họ trừ khử bà ấy theo đúng nghĩa đen, hành vi này khiến người ta không rét mà run.

Chị hỏi tôi: "Chị chuẩn bị về nhà một chuyến để chính mắt thấy bọn họ đi về phía diệt vong. Em có đi cùng không?"

"Có ạ, mình cùng đi đi."

Chúng tôi quay về gia đình máu lạnh, Đoàn Duy không yên tâm nên cũng đi theo.

20.

Vừa vào nhà, đập vào mắt chúng tôi là cảnh Tống Diễm và Nguyễn Miên đang bò rạp trên thi thể của bà nội bù lu bù loa thở không ra hơi, ra chiều tiếc thương đến mức không sống nổi.

To gan thật nhỉ, không sợ nửa đêm bà nội về đòi mạng.

Bà mất thì bố tôi là người đau khổ nhất. Ông ấy già khọm hẳn đi, mắt đỏ hoe, râu ria lởm chởm nhưng vẫn gượng chống an ủi Tống Diễm và Nguyễn Miên:

"Thôi, đừng khóc nữa. Mẹ trên trời có linh thiêng chắc cũng không mong con cháu đau buồn thế này đâu."

"Huhuhu" Tống Diễm và Nguyễn Miên cùng nhau nhào vào lòng bố tôi. "Bà đi đột ngột quá, em còn chưa kịp gặp bà lần cuối."

Kỹ thuật diễn xuất chúng thật đấy.

Người không biết có lẽ sẽ tưởng hai mẹ con nhà này kính yêu bà nội ghê lắm, chứ đâu có ai ngờ đây chính là hung thủ nào.

Còn mẹ tôi, bà ấy vừa phẫn nộ vừa không cam lòng nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn cảnh này.

Không còn bà nội kiềm chế, bố tôi thỏa chí chạy theo tình nhân, đến cùng mẹ tôi vẫn không níu được quả dưa héo ấy.

Thằng em ngờ nghệch có hiếu với gái nhà tôi lần này thế mà lại không bênh chị họ yêu dấu của nó. Nó chỉ cắm cúi chơi game để trút nỗi bực dọc.

Cái nhà này quả thực là mục ruỗng cả rồi.

Em trai là người đầu tiên nhìn thấy tôi và chị, nó bình tĩnh hỏi: "Hai bà về làm gì, xem trò cười của tôi và mẹ à? Cút đi, nơi này không chào đón hai bà!"

Mẹ tôi nhìn thấy hai chị em thì mắt sáng lên. Đầu tiên bà ấy lườm thằng con một cái: "Ai dạy con ăn nói với các chị thế đấy, vớ va vớ vẩn."

Sau đó bà ấy nịnh nọt cười cười: "Hai con về là để chống lưng cho mẹ đúng không? Ôi con gái yêu của mẹ, đúng là không uổng công thường ngày mẹ thương các con mà."

Mẹ tôi lúc này tỉnh táo ra trò, đến lúc cần hai chị em tôi là đổi giọng gọi ‘con gái yêu’ ngay.

Nhưng tôi nghe mà suýt phì cười.

Da mặt mẹ dày thật đấy, mọi khi bà ấy chưa mang gương Nguyễn Miên ra giáo huấn chúng tôi là may rồi chứ thương yêu được miếng nào.

Chị tôi thản nhiên nói: "Không, chúng tôi đến tính sổ với Tống Diễm và Nguyễn Miên."

Mẹ vui mừng ra mặt: "Thì là bênh vực mẹ còn gì nữa? Con bé này thật là, toàn khẩu xà tâm phật thôi."

Tống Diễm và Nguyễn Miên quen thói giả vờ đáng thương.

Tống Diễm ôm bụng dựa vào lòng bố tôi: "Bố nó à, liệu con gái của anh có làm hại con chúng mình không, em sợ quá."

Bà ta trưng vẻ mặt sợ hãi ra nhìn tôi nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, thoáng tiết lộ nụ cười đắc ý.

Nguyễn Miên cũng thêm dầu vào lửa: "Bố, giờ mẹ đang mang thai, không thể chịu được xíu sợ hãi nào đâu."

Nghe đi, Nguyễn Miên không thèm giả bộ nữa kìa, sửa miệng gọi ‘bố’ luôn rồi.

Bố nghe thế thì giận lắm, nhưng hơi rén Đoàn Duy đang đứng cạnh tôi nên chỉ đành dứ dứ nắm đấm cảnh cáo: "Hai đứa súc sinh chúng mày thử động vào Tống Diễm xem?"

Chị tôi giễu cợt: "Ông quả là con trai quý hóa của bà nội."

Nhắc đến bà nội, vẻ mặt của Tống Diễm và Nguyễn Miên ít nhiều có chút khó coi. Tuy nhiên bố tôi không phát hiện ra, ông ấy nói: "Nếu chúng mày đến để khuyên tao quay về với mẹ mày thì dẹp sớm đi. Đời này tao chỉ yêu mình Tống Diễm. Nói thật cho chúng mày biết, Tống Diễm là mối tình đầu của tao. Năm đó nếu tao không phải đi du học thì chúng tao cũng sẽ không chia tay. Giờ cô ấy đang mang trong mình giọt máu của tao, tao nhất định sẽ phụ trách tới cùng."

Mẹ tôi nghe vậy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bà ấy lao về phía bố: "Á à, hay ho nhỉ! Nguyễn Mạc, tôi còn tưởng là hai người mèo mả gà đồng chưa bao lâu. Hóa ra đôi chó chết các người đã léng phéng từ sớm. Sao các người vô liêm sỉ thế hả?"

Bố tôi bị cào cấu cắn xé cả mặt lẫn tay.

"Bà phát điên cái gì đấy?"

Ông ấy đạp mẹ văng ra. Mẹ tôi đau đớn ôm ngực kêu rên.

Thằng em thấy thế nổi cơn giận dữ: "Ai cho ông đánh mẹ tôi?" rồi xông vào đánh đấm túi bụi.

Ông già hơn năm mươi đánh sao lại được thanh niên trẻ tuổi, chẳng mấy mà bố bị Nguyễn Thành vật ngã ra đất.

Tống Diễm và Nguyễn Miên không dám tới gần, sợ dính đòn oan, chỉ dám chõ miệng khuyên: "Đừng đánh nữa, A Thành. Đấy là bố em đấy, đừng đánh nữa."

Mắt Nguyễn Thành hằn tơ máu đỏ: "Bố cũng đánh, trong lòng không có tôi và mẹ tôi thì cũng đừng trách thằng này không nhận bố."

Tống Diễm và Nguyễn Miên quay sang tôi xin giúp đỡ: "Mau can đi, em trai mày sắp đánh chết bố mày rồi kìa."

Chị tôi dửng dưng cười: "Sao các người không vào mà can?"

Bọn họ nghẹn lời.

Cuối cùng vẫn là mẹ tôi can, bà ấy sợ đánh thêm thì tình bố con cũng tan vỡ luôn rồi bố tôi sẽ bị đẩy về phía mẹ con nhà kia, thật sự không quan tâm bà ấy và em trai tôi nữa.

Bà ấy đứng chắn giữa con và chồng.

Tống Diễm, Nguyễn Miên giờ mới dám đi lên trước, cẩn thận lau vết máu trên mặt bố tôi: "A Mạc, anh có sao không?"

Bố phun ra một búng máu: "Anh không sao."

Ông ấy lườm hai chị em tôi: "Tại lũ vịt giời xui xẻo chúng mày cả, nếu chúng mày không đến thì tang lễ sẽ diễn ra suôn sẻ rồi. Chúng mày đến một cái là xáo trộn mọi thứ."

Tôi và chị tôi chẳng lạ gì, thậm chí đã quá quen mấy lời này.

Mỗi khi nhà có chuyện, chỉ cần chúng tôi đứng đấy thì y rằng nhận đủ loại tội giáng xuống đầu.

Trước kia chúng tôi còn nhỏ không thể phản kháng nên chỉ đành im lặng gánh tội.

Giờ thì khác, chúng tôi đã đủ lông đủ cánh, hoàn toàn không còn sợ ông ấy.

Tôi thản nhiên nói: "Bố, lời này bố nói sai rồi. Chúng con bắt bố vượt quá giới hạn hay là chúng con chọc Nguyễn Thành giận? Chúng con có bảo Nguyễn Thành đánh bố không? Bố, gieo nhân nào thì gặt quả nấy, bố tự làm tự chịu chứ mắc mớ gì đến chúng con."

Chị tôi nói: "Đúng vậy, chính ông muốn ăn đòn, không thể trách chúng tôi được."

Bố tức đến nhảy dựng lên định đánh chúng tôi, Đoàn Duy lạnh lùng cất tiếng: "Ông có giỏi thì ra tay thử xem."

Ngay cả thằng em gà rù của tôi ông ấy còn đánh không lại chứ nói chi là Đoàn Duy.

Bố hơi chần chừ, cuối cùng Tống Diễm cho ông ấy một bậc thang để dịu thái độ.

Bà ta nói: "Bố nó à, hai chị em nó còn nhỏ, ngang bướng chút cũng là chuyện bình thường. Anh là người lớn, đừng so đo với bọn trẻ."

Bố tôi lạnh lùng hừ một tiếng: "Nể mặt em nên anh mới bỏ qua cho chúng nó đấy nhé." Ông ấy quay ra nói với chúng tôi. "Hai chúng mày mau mau cút cho khuất mắt tao, tao không có cái lũ con gái bất hiếu như chúng mày."

"Chờ chút đã."

"Đợi chờ cái gì? Nhanh chóng cuốn xéo khỏi nhà tao."

Ánh mắt của chị tôi quét qua hai mẹ con nhà kia: "Đương nhiên chờ xem báo ứng của hai người."

Bố tôi giận dữ hét: "Chúng mày dám động vào đầu ngón tay của mẹ con cô ấy thì đừng có trách tao."

Lời vừa dứt thì có hai cảnh sát đến cửa.

Họ đi thẳng tới trước mặt Tống Diễm và Nguyễn Miên, nghiêm túc nói: "Bà Tống Diễm, cô Nguyễn Miên, chúng tôi nghi ngờ hai người có liên quan đến cái chết của bà Trần Quất. Phiền hai người theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến đề phối hợp điều tra."

Trần Quất là tên bà nội tôi.

Tống Diễm và Nguyễn Miên luống cuống, sắc mặt bọn họ trắng bệch, miễn cưỡng lắm mới duy trì được vẻ ngoài bình tĩnh: "Có phải có hiểu lầm gì không? Bà ấy tốt với chúng tôi như vậy, sao chúng tôi có thể hại bà ấy chứ."

Bố tôi cũng đứng ra đỡ lời: "Các đồng chí, nhất định có uẩn khúc gì đó ở đây rồi. Tống Diễm và Miên Miên lương thiện lắm, bình thường ngay cả một con gà cũng không dám giết, nói gì tới giết người. Còn nữa, mẹ tôi chết vì tai nạn ngoài ý muốn."

Tống Diễm và Nguyễn Miên liên tục gật đầu: "Đúng thế, đồng chí cảnh sát. Các người không được đổ oan cho người tốt." Bọn họ trừng mắt nhìn chị em tôi. "Chắc chắn là hai người này báo cáo bừa vì oán hận chúng tôi. Các đồng chí nên bắt bên đó, phải không?"

Bố tôi siết chặt tay, cả giận nói: "Chị em chúng mày con miẹ nó có còn là người không? Sao lại ác độc như thế?"

Cảnh sát nhíu mày: "Xin lỗi, mong ông hãy tỉnh táo. Căn cứ theo chứng cứ sơ bộ chúng tôi đang nắm giữ, hai người này thật sự có liên quan mật thiết đến cái chết của bà Trần Quất. Mời bà Tống Diễm và cô Nguyễn Miên cùng chúng tôi về đồn."

Bố tôi vẫn ra sức bảo vệ bọn họ, không cho cảnh sát đưa người đi: "Nhất định có hiểu lầm gì đó!"

"Hiểu lầm á?" Mẹ tôi im lặng suốt, giờ mới mở miệng: "Chồng à, động não suy nghĩ thật kỹ xem nào. Mẹ ông mà chết thì người được lợi nhất là ai? Chính là hai mẹ con nó đấy. Không có mẹ ông ngăn cản thì Tống Diễm có thể tự nhiên mà ở bên ông, không phải sao?"

Mẹ tôi đột nhiên tỉnh táo lạ kỳ, tức giận bất bình nhìn hai mẹ con nhà kia.

Bố tôi bừng tỉnh.

Mặt ông ấy xám ngoét: "Là các người giở trò ư?"

Tống Diễm vô cùng bối rối, bà ta liên tục lắc đầu: "Dĩ nhiên là không, mẹ đối xử tốt với em như vậy, sao em dám làm ra chuyện này."

"Có đúng không?!"

"Phải."

Bất thình lình bố tôi giơ chân đạp Tống Diễm rất mạnh.

Bà ta ngã trên mặt đất, dưới chân máu chảy lênh láng.

Vừa đau vừa sợ, bà ta kêu gào thảm thiết: "Con, con của chúng ta mất rồi. Nguyễn Mạc, sao anh nỡ nhẫn tâm như vậy?"

Nguyễn Miên oán trách nói: "Bố, sao bố có thể đối xử với mẹ con như này?"

Bố tôi mặt lạnh như băng, hẵng giọng: "Tống Diễm, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, cô có nói dối hay không chí ít tôi vẫn nhìn ra được. Chính là cô đã hại chết mẹ tôi."

Ông ấy xông lên, đạp thêm cho Tống Diễm mấy cái: "Cái đồ rắn rết này, mẹ tôi đối xử với cô tử tế biết bao, bà ấy đã có lỗi với cô khi nào chưa?"

Cảnh sát thấy vậy vội vàng giữ ông ấy lại: "Mời ông bình tĩnh chút."

Nguyễn Miên chưa chịu từ bỏ ý đồ, nó không giả vờ nữa mà lộ ra biểu cảm xéo xắc: "Đồng chí cảnh sát, ông ta đánh mẹ tôi sảy thai, nhất định phải bắt ông ta bỏ tù."

"Mày..."

Bố tôi bị hành động của mẹ con nhà này làm cho tăng xông, hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng, ông ấy được đưa vào viện.

Mẹ con Tống Diễm bị áp giải về đồn. Trước khi đi, bọn họ còn phẫn nộ nói: "Bọn mày đừng vui mừng quá sớm, chúng tao sẽ được thả ngay thôi."

Bà ta nghĩ video giám sát đã bị xóa sạch, chỉ cần khăng khăng không liên quan gì thì có thể thuận lợi thoát tội nên mạnh mồm lắm.

Nhưng bọn họ không biết chị tôi đã nhanh chân sao lưu đoạn băng ghi hình kia từ trước và giao nó cho cảnh sát rồi.

21.

Chẳng mấy mà cảnh sát đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, đúng là mẹ con Tống Diễm mưu sát bà nội, xem chừng sẽ phải đi tù mọt gông.

Về phần bố tôi, ông ấy đã chả còn hơi sức mà đi tính sổ với Tống Diễm và Nguyễn Miên nữa rồi.

Ông ấy bị kích thích quá độ dẫn đến tai biến liệt toàn thân, giờ đâu còn dáng vẻ hăng hái khi trước, cả ngày phải ngồi xe lăn, ăn uống ngủ nghỉ đều cần có người khác hỗ trợ.

Công ty của bố tôi vốn đã gặp nguy cơ sẵn rồi, ông ấy vừa có chuyện là phá sản ngay.

Mẹ tôi thanh lý tất cả những thứ có thể bán trong nhà mới miễn cưỡng trả hết nợ nần.

Cuộc sống hiện tại của bà ấy và thằng em trai của tôi so với lúc trước thì như bùn dưới đất và mây trên trời vậy, phải bớt ăn bớt mặc mới miễn cưỡng tồn tại được qua ngày.

Nó quen tiêu xài xa xỉ rồi, bắt sống như này thì nó thấy thà giết quách nó đi cho xong.

Mẹ và nó lần lượt tìm tới tôi và chị cả, mong chúng tôi có thể giúp đỡ bọn họ một chút.

Hai chị em tôi thẳng thừng từ chối.

"Mẹ, con nhớ trước kia mẹ nói em con thông minh lắm chỉ ham chơi chút thôi, nó tập trung học hành một cái là chắc chắn sẽ giỏi, sau này tương lai sáng lạn hơn chúng con nhiều cơ mà. Giờ mẹ trông cậy vào chúng con làm gì, mẹ vẫn cứ chờ nó cho mẹ hưởng phúc đi thì hơn."

"Mẹ sai rồi."

Lúc này mẹ tôi mới rớt những giọt nước mắt hối hận.

Chỉ là đã quá muộn màng.

Về sau, nghe nói nhà tôi phá sản, không thể thanh toán học phí trên trời của cái trường đại học đểu kia nên thằng em ất ơ của tôi bất đắc dĩ phải nghỉ học.

Không thể sống xa hoa lãng phí bằng tiền của nhà nữa, nó bỏ đi bụi, được mấy bữa thì bị gô cổ vì tội trộm cắp.

Còn về bố mẹ, trước khi kết hôn tôi có bắt gặp hai người họ một lần.

Hôm đó, Đoàn Duy đi theo giúp tôi chọn áo cưới.

Tôi thấy bố ngồi xe lăn dừng trên vỉa hè, tóc tai bù xù bạc trắng, chảy dãi rớt tùm lum, quần áo lấm lem bốc mùi. Mọi người xung quanh chê ra mặt cố lướt qua thật nhanh.

Ông ta không biết gì cả, ngồi phơi nắng với ánh mắt đờ đẫn, không còn vẻ vang bóng bẩy như hồi làm tổng giám đốc Nguyễn.

Bố tôi từng coi trọng mặt mũi nhất mà bây giờ lại biến thành đối tượng bị người người xua đuổi.

Mẹ tôi đến cùng vẫn không bỏ được ông ta.

Bà ấy đang mặc đồng phục công nhân vệ sinh, còng lưng quét đường phố.

Tôi chỉ liếc qua một cái rồi đi vào cửa hàng.

Đoàn Duy nắn nắn bàn tay tôi: "Lát nữa chọn xong thì về nhà anh ăn cơm nhé. Mẹ biết em định tới nên làm riêng mấy món em thích đấy."

Tôi thoải mái cười: "Vâng."

Mặc dù tôi không có được sự yêu thương của bố mẹ ruột nhưng bù lại bố mẹ Đoàn Duy rất thương tôi, bọn họ khiến tôi cảm nhận được tình yêu của người lớn trong nhà.

Tôi sắp sửa cùng Đoàn Duy nên duyên vợ chồng.

Những người yêu tôi và những người tôi yêu đều ở ngay cạnh tôi.

Tôi còn có một công việc hết sức vừa ý.

Tôi nghĩ mình sẽ sống hạnh phúc và tự tại như chị tôi vậy.

Thế là đủ rồi!

(HẾT)