Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chương 27



Trước khi đến khách sạn, Diệp Dĩ Trinh lái xe tới mộtsiêu thị gần đó

Ôn Nhiễm lấy xe đẩy rồi vội vàng đuổi theo Diệp DĩTrinh, nhìn đầu ngón tay thon dài của anh, chọn từng thứ một, cầm lên nhìn vàigiây rồi đặt vào trong xe.Cô vài lần cũng thử đóng góp vài ý kiến, thế mà đềubị người này liếc mắt bỏ qua.Nhìn thấy đồ trong xe càng ngày càng nhiều, ÔnNhiễm nhìn Diệp giáo sư bằng một ánh mắt đầy nghiêm túc:"Chúng ta chỉ ởmột đêm thôi mà."

Diệp Dĩ Trinh quay đầu nhìn cô, khăn quàng cổ vâyquanh, chỉ chừa một đôi mắt, trông rất muốn cười, nhưng nét mặt lại tỏ ra bìnhthản:"Đúng thế, nhưng anh vốn tính gặp mẹ em xong rồi mới đi."

Ôn Nhiễm nội tâm áy náy:"Mấy thứ này khách sạnchắc cũng sẽ có."

Diệp giáo sư lại ừ một tiếng, bình tĩnh nói:"Anhkhông quen dùng đồ khách sạn, mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị đồ mình mangtheo."Thực ra là trợ lý chuẩn bị.

Vậy sao?Thì ra người này lại kĩ tính đến thế....

Ngồi trên xe, Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn đồng hồ:"Đãmười giờ tối rồi, có tìm được khách sạn không nhỉ?"

Diệp Dĩ Trinh chú tâm nhìn tình hình giao thông, ônhòa nói:"Không có vấn đề gì lớn đâu."

Ôn Nhiễm xoa xoa má bị mẹ đánh, chỉ một cái tát mà bâygiờ vẫn thấy đau.Tuy biết là mẹ chỉ vô tình nhưng mà trong lòng vẫn rất đau,chỉ là cố không thể hiện ra ngoài.Cô dựa đầu vào cửa kính, nhẹ giọngnói:"Đều do em cả."Đều là cô để mọi chuyện trong lòng mà xem nhẹ cảmgiác của người khác.

"Sao?"Anh hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt nhănnhư mướp đắng của cô mới hiểu ra ý cô muốn nói:"Không sao, thật ra, anhcũng có vấn đề muốn thảo luận với em trước."

"Vấn đề gì ạ?"Ôn Nhiễm tò mò.

Diệp Dĩ Trinh cười khẽ:"Rất nhiều vấn đề.Như là,Triệu Vị Xuyên?"

Ôn Nhiễm:"..."Thế mà vẫn còn nhớ.

Đó cũng là điều đương nhiên, cô vừa quên mất: là thầy,Diệp Dĩ Trinh là một giáo sư từ tốn và bao dung.Nhưng là một người đàn ông? Cáinày hơi khó nói.

Xe dừng lại trước bãi đỗ xe khách sạn, Ôn Nhiễm đứngchờ ở cửa, nhìn bài trí xung quanh, không khỏi hỏi:"Thầy, thầy Diệp, thầyxác định, chúng ta muốn ở lại đây sao?"

Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:"Ừ, anh muốn ngủ ở nơithoải mái một chút."

"Nhưng, nhưng mà cũng không cần...."Đắt tiềnnhư vậy chứ?Ôn Nhiễm nhìn khách sạn nổi tiếng lừng lẫy nhất của thành phố T,nuốt lời muốn nói xuống.

Diệp Dĩ Trinh chợt hiểu tâm tư của cô:"Cũng cóchút đắt."

Ôn Nhiễm câm nín, người này, lúc nào cũng đọc đượclòng cô, nhưng mà, nghe câu nói tiếp theo của anh mà nghẹn đến hộcmáu:"Cho nên, chúng ta hai người thuê một phòng thôi vậy."

What??!!

Ôn Nhiễm bất an nhìn Diệp Dĩ Trinh bước tới bàn lễtân, ánh mắt không tự giác nhìn chằm chằm vào bờ môi kia, sợ anh sẽ nói lạiđiều lúc nãy.Diệp Dĩ Trinh hơi mở môi, lại liếc nhìn Ôn Nhiễm một cái, đôi mắtnhỏ của cô chợt lóe lên làm khóe môi anh khẽ nhếch lên.Xoa xoa đầu cô, nhìn côlễ tân trước mặt:"Tôi thuê hai phòng."

Vị tiểu thư trước mặt lịch sự cười:"Xin chờ mộtlát, Diệp tiên sinh." Rồi sau đó đưa sang hai chiếc chìa khóa.

Một nhân viên khách sạn dẫn hai người đi, Ôn Nhiễmtheo sau Diệp Dĩ Trinh, có chút oán trách:"Thầy Diệp, thầy là khách quen ởđây sao"Vị tiểu thư ngoài kia còn nói với giọng điệu quen thuộc như thếlàm cô không thể không hoài nghi.

Diệp Dĩ Trinh khẽ ừ, đưa đưa chìa khóa trongtay:"Phòng vip khách sạn này chú út của em cho anh khi đến công tác ở GP,xem như là phúc lợi của công ty đi."Lời này không phải là giả, anh làmviệc ở thành phố B, nhưng vẫn phải ghé qua GP cho nên không tránh khỏi việc đitới đi lui giữa hai thành phố.Đôi khi có việc, không về kịp, thường ở trong nàymột đêm.

Nhưng mà, vào tai Ôn Nhiễm lại thành một cảm giáckhác: cô bị đùa giỡn...

Phòng rất lớn, Ôn Nhiễm dựa vào cửa thở dài, tronglòng vẫn rất bất ổn, vất vả lắm mới bình phục được lại nghe tiếng gõ cửa bênngoài.Ôn Nhiễm do dự một lát, mở kính nhỏ trên cửa ra xem.

"Thầy Diệp?"Nhìn rõ người đến, Ôn Nhiễm vộivàng mở cửa ra.

"Đây là đồ lúc nãy mua ở siêu thị, nếu không quendùng đồ khách sạn thì hãy dùng."Nói xong anh đưa một cái túi sang, ÔnNhiễm nhìn qua một chút, tất cả đều là sữa rửa mặt.

"Vâng ạ."Đúng là làm sao dùng quen kia chứ,loại khách sạn cao cấp này là lần đầu tiên cô đến.

Ngẩng đầu lên Diệp Dĩ Trinh vẫn còn đứng ở cửa, ÔnNhiễm mặt đỏ bừng, hỏi:"Thầy Diệp, còn việc gì à?"

Diệp Dĩ Trinh cười nhẹ, vuốt vuốt mái tóc hỗn độn củacô:"Không có gì, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."Ôn Nhiễm lúng túng nói, rồi đóngcửa lại.

Cô nhanh chóng tắm nước nóng rồi thoải mái nằm phịchtrên giường lớn mềm mại giữa phòng, ôm chăn nhìn chằm chằm trần nhà nửa tiếngcũng không ngủ được, đêm nay cô lại mất ngủ nữa rồi.Cô vốn có tật quen giường,hơn nữa lại ở một phòng lớn như vậy...Ôn Nhiễm vùi đầu vào gối, cô không thểkhông thừa nhận, sự tĩnh mịch mày làm cô rất sợ.

Phòng đối diện, Diệp Dĩ Trinh cũng vừa tắm rửa xong,đang tiếp điện thoại.Là một cuộc điện thoại quốc tế đường dài, người bên kialại tiếp tục lải nhải, anh đổi sang tư thế khác, khẽ cau mày, ngón tay gõ gõmặt bàn tốc độ nhanh hơn, anh sắp hết kiên nhẫn rồi:"Được rồi mà, cháubiết."

Bên kia vẫn nhất quyết không buông tha,"Dĩ Trinh,mẹ con mất, cho nên việc chọn vợ của con dì cũng có thể có ý kiến."Nóixong lại cười hắc hắc."Ta thật rất muốn nhìn, là con có thể nhìn trúng congái nhà ai chứ?Là cô ta may mắn hay bất hạnh đây?"

Đáp lại bà là tiếng tít tít của đầu dây điện thoại.

Đó là người dì ở Canada của anh, dì là người em duynhất của mẹ anh, từ nhỏ đã rất yêu thương mẹ cho nên với anh cũng có nhiều ưuái.Chưa gì đã muốn vượt Thái BÌnh Dương xa xôi để tham gia việc chung thân đạisự của anh.Đối với một người dì như vậy, Diệp Dĩ Trinh thực rất đau đầu, nhưnglại không làm gì được.Dì muốn gặp Ôn Nhiễm?Anh chẳng phải còn lo lắng làm thếnào để đưa cô ra nước ngoài hay sao?Thầy Diệp nằm thẳng trên giường, bắt đầutập trung suy nghĩ cao độ vấn đề trên.

Bỗng nhiên, tiếng cốc cốc vang lên.Anh bước ra mở cửa,đập vào mắt là vẻ mặt vô tội của Ôn Nhiễm đang đứng ôm chăn.

Ôn Nhiễm chớp mắt vài cái, buồn rầu nói:"ThầyDiệp, phòng lớn quá, em ngủ không được, có thể để em nằm trên sô pha phòng thầymột đêm không?"

Nói xong cô lại tự mắng chính mình, không biết vừa rồiai mới nghe nói ngủ một phòng đã làm cái vẻ sợ đến chết như thế chứ.

Cô đang chuẩn bị tư thế ôm đồ về phòng mình nếu bị từchối, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng, Ôn Nhiễm cũng không dám ngẩng đầunhìn anh:"Không, không được sao ạ?"Nói xong đã vội ôm chăn quayngười.

Giây sau, sau lưng có một tiếng thở dài rất nhẹ, cổ áobị người nào đó túm lấy, lôi vào phòng:"Vào đi."

"Ơ."Cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng vàomắt anh.

Ôn Nhiễm ngoan ngoãn đến sô pha.Thế mà vừa mới bướcđược mấy bước, cổ áo lại bị kéo lại lần nữa.

"Em ngủ giường đi."

"Sao ạ?"

"Không phải em nói bị mất ngủ sao?"Diệp DĩTrinh mỉm cười,"Ngủ trên giường anh kể chuyện cổ tích cho nghe."

Kể chuyện cổ tích?

Và sau đó, Ôn Nhiễm mới nhận thức sâu sắc rằng đúng làngười này nói thật.Kể chuyện cổ tích thì cũng được, nhưng mà ai lại kể cho mộtcô gái hai mươi mốt tuổi chuyện Alibaba và bốn mươi tên cướp chứ?

Ôn Nhiễm nghe được vài phần, nhịn không được ngáp mộtcái:"Thầy Diệp à, em có thể xin đổi truyện không?"

"Hử?"Anh quay đầu lại, ánh mắt sáng ngờinhìn cô:"Kể chuyện gì?"

Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ:"Hay là, kể về thầy đi?"

Anh mỉm cười, dựa vào thành giường:"Em muốn nghecái gì?"

"Chẳng hạn như, gia đình, dự định hay là nhữngthứ thầy đã trải qua?"

Diệp Dĩ Trinh bật cười:"Nếu thế thì phải kể rấtlâu, nói đến hừng đông cũng không xong."Mặc dù là nói thế nhưng mà nhìn bộdạng kiên trì của cô, anh vẫn nói, từ châu Á, đến khi học ở Bắc Mỹ, rồi lại họcở châu Âu.Ôn Nhiễm nghe thấy rất thú vị, không ngờ người đàn ông này đã trảiqua rất nhiều thứ cô không biết, tuy là kể rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lạiđánh vào tận tâm trí cô

Ôn Nhiễm không khỏi hỏi:"Đi qua nhiều nơi vậy,lòng yêu nước nhất định sẽ rất lớn đúng không?"

Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô:"Vậyem đã nghe qua câu này chưa?"

"Dạ?"

Anh chăm chú nhìn cô thật lâu, nở nụ cười:"Đã ainói, em vừa mới thẹn thùng chưa."

Ôn Nhiễm:"..."

"Bạn học Ôn Nhiễm?"Một lát sau anh gọi cô.

"Người này đã ngủ."Ôn Nhiễm rầu rĩ đáp.

"Đợi lát nữa ngủ tiếp, anh còn vấn đề muốn hỏiem."Diệp Dĩ Trinh lại còn đùa giỡn quang minh chính đại thế nữa.

Ôn Nhiễm mở to hai mắt, nghe anh nói:"Người tênlà Triệu Vị Xuyên này, em đã từng nghĩ chấp nhận hắn chưa?"

Ôn Nhiễm thực bội phục sự chấp nhất của người này,Triệu Vị Xuyên mà cứ truy cứu mãi.Tuy là cô không chột dạ nhưng mà cũng bị anhhỏi đến chột dạ.Cô kéo góc chăn, lắc lắc đầu:"Không có mà."Ngẩng đầunhìn anh, đôi mắt ôn nhu sáng bóng:"Em nghĩ, lúc em gặp hắn, hình như cũngđã thích anh rồi."

Trong lúc Diệp giáo sư giật mình sửng sốt, Ôn Nhiễmbật cười.

"Thật sao?"Anh thấp giọng hỏi.

"Thực sự hôm nay anh không giống với một giáosư."Ôn Nhiễm trả lời, loại cảm giác này khiến cô rất thoải mái, người cũngthả lỏng hơn.

Diệp Dĩ Trinh mỉm cười, ôm lấy cô:"Thậtkhông?"

"Vâng."ÔnNhiễm thành thật trả lời.

Diệp giáo sư vừa lòng cười, bắt đầu giở trò:"Vậyanh nên làm một số việc một giáo sư không nên làm nhỉ."

"Sao?"ÔnNhiễm mở to hai mắt, giây tiếp theođã bị người nào đó giữ chặt ót, bờ môi mềm mại đặt lên trên môi cô, nhẹ nhànghôn, phá vỡ tầng phòng ngự mỏng manh của cô, ôn nhu chiếm đoạt lấy.

Ôn Nhiễm kéo kéo áo anh,không biết làm sao đón nhận nụ hôn của anh, trong lúc mơ mơ màng màng đó, cônghe thấy anh nói

"ÔnNhiễm."

"Dạ?"

"Về sau phải gọi tên anh."

Đã nghe có câu:"Ta đi qua rất nhiều nơi, xem quarất nhiều sách, uống qua nhiều loại rượu, lại chỉ thích duy nhất một người.LãoDiệp đột nhiên nghĩ đến câu nói này, xem ra, đối với người này anh thực sự đãbị thu phục.