Chuông Reo Trong Nắng

Chương 35



Đã thu xong một vụ ngô, Linh lại làm cỏ ruộng rồi bón phân cho lúa, cách vài ngày cô sẽ đi lên đồi cao để tìm sóng điện thoại nói chuyện với Dương.

Hai tháng hè trôi qua cũng thật mau, tay bà Dung đã lành cũng đã cử động được bình thường, chỉ là không được tự nhiên như ngày trước.

Ngày mai là ngày nhập học đầu năm, Linh lại gấp quần áo để vào túi mang đi trường, bà Dung hái rất nhiều rau củ cho cô, bà còn mang theo nửa bao gạo lên đường quốc lộ tiễn cô đi học.

Đến thị trấn trời đã tối, Linh vừa bước xuống xe đã thấy thiếu niên cao lớn đứng ở vỉa hè, cậu vẫn thế chỉ là cậu vừa cắt tóc để kiểu side part 7/3, cậu mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, hình như đã đứng chờ rất lâu rồi, đôi mắt phượng đen láy chăm chú nhìn lên cửa xe khách.

Dương vừa thấy Linh bước xuống cậu liền chạy qua, Linh cong mắt nhìn cậu.

Dương kéo tay cô ôm chặt trong lòng, cậu cúi đầu chôn mặt vào cổ của cô, tham lam hít lấy hương thơm trên người cô, cách xa hai tháng hai mươi ba ngày cuối cùng cũng được gặp cô.

Linh mỉm cười vòng tay ôm eo cậu.

Về đến phòng Dương vẫn chăm chú nhìn Linh, ánh mắt đau lòng xót xa, Linh hơi mỉm cười nói đùa.



- Có phải tớ xấu xí hơn rồi không?

Cô biết sau hai tháng hè da của cô đều đã đen nhẻm vì nắng, mặt cô còn lên chút mụn nữa.

Dương nhìn thật lâu rồi nói.

- Cậu gầy đi nhiều quá.

Trong giọng trầm trầm xót xa, Dương lại tìm trong túi mãi mới thấy hộp thuốc dưỡng da tay mà chị gái nhét vào, cậu nắm lấy tay cô lên, nhẹ nhàng bôi thuốc, trên tay cô đều là những vết phồng rộp đã bị vỡ ra thành những vết chai.

Dương vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ, trên đôi lông mày cau chặt lại. Linh khẽ cười nói.

- Không đau đâu.

Dương thở dài cậu cũng tìm hiểu qua công việc của nông dân, đều là những công việc nặng nhọc tuy tự do bình yên, nhưng thật vất vả mới làm nên nắm lúa nắm thóc.

Linh còn không biết tâm trí của người trước mặt đã đi đến đâu, cô mỉm cười hỏi.

- Nghỉ hè có vui không?

So với cô Dương lại thoải mái hơn gấp trăm lần, cậu ở nhà một mình nhưng lại có đầu bếp nấu cho ăn, có bảo mẫu chăm sóc, chỉ là có chút cô độc.

Dương lắc đầu.

- Không vui, nhớ cậu muốn chết.



Linh phì cười, hai người đứng lên sắp xếp đống đồ đạc gọn gàng, Linh mang vài loại hoa quả và rau dại đến cho Dương ăn thử. Quả nhiên cậu thật sự rất thích mọi thứ đều ăn hết sạch.

Cái nắng hè oi bức, sau ngày lao động đầu tiên sẽ là hai tuần học nghề ba năm tổ chức một lần, có rất nhiều nghề, mấy đứa con gái thì háo hức chọn nghề đan móc, nấu ăn và cắm hoa, còn mấy thằng con trai thì chọn nghề điện có một số ít cũng chọn nấu ăn.

Linh lại không hứng thú với những nghề kia nghề cô chọn là tin học văn phòng, Dương không cần suy nghĩ cũng chọn tin học văn phòng, An và Quân đã có tiến triển rất tốt hai người đó cùng chọn nghề nấu ăn.

Rất hiếm mới có cơ hội học cùng lớp với Linh, Dương mấy hôm nay tự nhiên cảm thấy đi học cũng là một niềm hạnh phúc, mỗi sáng cậu đều đến rất sớm, sớm hơn cả mấy người đi trực nhật tuần.

Có ngày Linh không nhịn được hỏi.

- Cậu đi sớm như thế buổi sáng mấy giờ dậy?

Dương thản nhiên đáp.

- Năm giờ sáng.

Linh thấy dậy sớm cũng rất tốt, tại vì tinh thần của Dương dạo này quả thật phải trên từ tốt, bây giờ Linh không làm thêm ở tiệm cháo nữa, buổi tối có thời gian học rồi ngủ sớm hơn, buổi sáng dậy cũng sẽ sớm hơn.

Cô đang suy nghĩ tìm việc tự do nào đấy để kiếm thêm chút thu nhập vào cuối tuần.

Học nghề học cả hai buổi sáng chiều, giáo viên là từ trường nghề ở thành phố lên dạy, phương pháp dạy thoải mái vui tính nên việc học cũng không áp lực.

Chưa bao lâu đã gần hết hai tuần học nghề, thời gian giải lao Linh đứng trên hành lang tầng ba, nhìn xuống thị trấn nhỏ phía dưới, mấy ngọn đồi xanh bao quanh thị trấn, đồng ruộng xanh mướt, đang là giờ hành chính từ trên cao nhìn xuống nhà nhà yên tĩnh.

Dương chậm rãi đi qua đứng bên cạnh Linh, cô hơi kinh ngạc cô vẫn còn nhớ Dương sợ độ cao, cô quan sát thấy cậu có chút căng thẳng, cô liền nắm lấy tay cậu cách xa hành lang, cô dựa vào tường nói đùa.

- Cậu không chơi game nữa à?

Lúc cô ra ngoài Dương đang cùng Quân chơi game, Dương lắc đầu ghét bỏ nói.

- Nó chơi thua liền tìm con gái nhà người ta làm nũng.

Linh cười cười nhướn mày.

- Cậu cũng định làm nũng à?

- Tớ mới không thèm.

Linh có chút buồn cười, chắc cậu không biết giọng nói của mình có bao nhiêu là dịu dàng, còn có chút nhỏ như đang làm nũng.