Chung Tình - Quyết Tuyệt

Chương 119



*Note tí: trong này có dùng từ hán việt "thân thể hư", "hư" ở đây là yếu, nhược, kém…. nha. Chứ hong phải hư hỏng đâu nghen:))

- ------

Chung Tình - Chương 119

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Ngôn Cảnh Tắc đối với chuyện đến Hình Bộ làm việc không có hứng thú gì.

Nhưng Tô Mặc Tu muốn đi…… Hắn liền đi theo thôi.

Hắn mới đầu không rõ mình vì sao muốn tới thế giới này, còn đáp ứng yêu cầu như “sống lâu trăm tuổi”, hiện tại cũng hiểu được.

Hắn chính là tới tìm Tô Mặc Tu!

Còn có, chuyện như da thịt thân cận……

Hắn trước kia vẫn luôn cảm thấy, không vì sinh sản đi làm chuyện như vậy rất không thú vị, thậm chí nghĩ muốn làm bạn tốt cả đời với Tô Mặc Tu, hiện tại mới phát hiện…… Chính mình quá đơn thuần.

Loại chuyện này sao sẽ không thú vị kia chứ? Thật sự quá có thú vị luôn!

Sau này hắn lại đi tiểu thế giới làm như vậy nhất định phải mang Tô Mặc Tu theo, còn phải lựa chọn làm người, sau đó……

Tưởng tượng như vậy, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên bắt đầu chờ mong về sau.

Hiện tại…… Trước tiên bảo dưỡng thân thể cho tốt đi!

Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, chú ý ẩm thực, còn lôi kéo Tô Mặc Tu đi rèn luyện……

Hôm nay, vào đại triều hội, thái tử gọi Ngôn Cảnh Tắc lại, muốn nói lại thôi: “Ngũ đệ……”

“Đại ca, làm sao vậy?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi, xưng hô giữa hắn và thái tử vẫn luôn rất tùy ý.

Thái tử nói: “Nghe nói ngươi muốn một võ sư phó* trong cung, chuyên môn đi dạy Tô đại nhân?”

(*cũng như sư phụ)

“Đúng vậy, làm sao vậy?”

“Ngươi cứ thích người…… Cao lớn thô kệch như vậy à?” Thái tử có điểm rối rắm.

Tô Mặc Tu hiện tại mới hai mươi, còn là một thanh niên tuấn mỹ, nhưng nếu luyện nhiều…… Về sau sẽ biến thành dạng gì? Cơ bắp đầy mình sao?

Nếu lại còn để râu…… Không thể suy nghĩ!

Sở thích của đệ đệ hắn thật sự là không giống người thường.

Ngôn Cảnh Tắc: “…… Đại ca ngươi hiểu lầm, ta chỉ là hy vọng A Tu có thân thể tốt một chút.”

Thì ra là thế…… Thái tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nói: “Ngươi cũng đừng nên…… Đòi lấy vô độ.”

“Ta sẽ chú ý.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Hắn không thể cứ như vậy đi xuống, lại như vậy đi xuống, Tô Mặc Tu sẽ hư, chính hắn cũng…… Khụ khụ!

“Vậy là tốt rồi!” Thái tử lại cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện khác.

Gần đây, Thái tử có thể nói là xuân phong đắc ý.

Cảm tình của hắn và phụ hoàng bồi dưỡng rất khá cũng thôi, A Phúc con hắn còn đột nhiên thông suốt, mỗi ngày đều dỗ đến phụ hoàng hắn tâm hoa nộ phóng!

Sau đó, hắn lại dựa theo Tô Mặc Tu đề nghị, trên chính sự, phàm là có điểm nào không rõ, không thương lượng với thuộc hạ của mình mà là đi hỏi phụ hoàng, hoặc là đại thần tâm phúc của phụ hoàng.

Tuy phụ hoàng sẽ răn dạy hắn, nhưng hắn có thể cảm giác được, tâm tình của phụ hoàng thật không tồi.

Phụ hoàng tâm tình tốt, sau khi đối xử tốt với hắn rồi, hắn cũng không còn lo âu nhiều, mỗi ngày nuốt trôi ngủ ngon, thậm chí cũng không đi tìm phiền toái với mấy đệ đệ chọc người ghét nữa.

Phụ hoàng cũng bởi vậy đối xử với hắn càng tốt.

Nhưng thật ra mấy đệ đệ kia của hắn…… Bọn họ vài lần tìm phiền toái cho hắn, đều sau khi hắn xin phụ hoàng giúp đỡ, tự làm tự chịu, làm phụ hoàng càng thêm ghét bỏ.

Đặc biệt là vị Tam hoàng đệ kia.

Vốn dĩ, so sánh với lão Nhị lão Tứ, ấn tượng của hắn với lão Tam vẫn là không tồi, nhưng gần đây bởi vì đệ đệ và Tô Mặc Tu nhắc nhở, hắn chú ý nhiều một chút lão Tam, lúc này mới phát hiện lão Tam ngầm thế mà mời chào nhiều người như vậy, trên tay còn có nhiều sinh ý kiếm tiền như vậy.

Hắn tìm cơ hội, khiến phụ hoàng biết chuyện này, sau đó…… phụ hoàng liền trực tiếp tìm Tam hoàng đệ, thu lấy những tửu lầu đó.

Tam hoàng đệ dựa vào những tửu lầu kia khiến cho bản thân còn có tiền hơn phụ hoàng, trong lòng phụ hoàng có thể thoải mái được? Khẳng định không thể!

Hắn hiện tại xem như minh bạch, muốn ngôi vị hoàng đế, phải xem chính là cha, mà không phải những thứ khác.

Thái tử cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện xong liền lập tức đi tìm Thừa Đức Đế, thuận tiện còn cùng Thừa Đức Đế chia sẻ một chút tin tức nhận được từ chỗ Ngũ đệ: “Phụ hoàng người yên tâm, Ngũ đệ không tính làm Tô Mặc Tu bỏ văn từ võ, hắn chính là cảm thấy Tô Mặc Tu có hơi yếu, muốn cho Tô Mặc Tu luyện luyện nhiều thôi.”

“Luyện nhiều cũng tốt……” Thừa Đức Đế nói, lại có chút buồn bực, “Ngũ đệ ngươi cũng thật là, ở Hình Bộ mỗi ngày không làm chính sự, nghe nói hắn còn tự mang nguyên liệu nấu ăn đến phòng bếp Hình Bộ nấu cơm ăn.”

Nha môn là có cung cấp cơm, ăn cũng không tệ lắm, chính là vì tiện lợi nên chung quy cấp thịt muối rau ngâm, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy ăn nhiều không tốt lắm, dứt khoát tự mang nguyên liệu nấu ăn, thỉnh người gia công.

Có đôi khi không có chuyện gì, hắn còn sẽ tự mình động tay.

Thừa Đức Đế biết chuyện này, cũng hết chỗ nói rồi.

“Ngũ đệ nói hắn muốn cùng Tô Mặc Tu bạch đầu giai lão, sống lâu trăm tuổi, cho nên phải chú ý thân thể.” Thái tử nói.

Thừa Đức Đế như suy tư gì.

Hôm nay bận rộn xong chính sự, Thừa Đức Đế đi đến chỗ hoàng hậu nơi đó, chợt thấy hoàng hậu đang ở trong hoa viên hái rau.

“Ngươi nha! Một đống tuổi như vậy, sao còn thích chơi mấy thứ này.” Thừa Đức Đế nhịn không được nói.

Hoàng hậu trừng ông một cái: “Bệ hạ cảm thấy ta một đống tuổi thì đi sang chỗ mấy người mới tiến cung đi, đến chỗ này của ta làm gì?”

Thừa Đức Đế: “……” Hoàng hậu luôn luôn dịu dàng, hiện tại tính tình càng ngày càng kém……

Nhưng nói đến cũng quái, ông còn rất thích hoàng hậu như vậy, luôn muốn cùng hoàng hậu tâm sự.

Chủ yếu là…… thân thể ông cũng hư a, mới tiến cung, ông…… Thừa Đức Đế nghĩ đến đây, không chỉ thân thể hư, trái tim đều có hơi hư.

Có phải ông cũng phải luyện luyện giống Tô Mặc Tu không?

Lại nói tiếp, những người trong hậu cung ông có thể cảm thấy ông hư như con ông cảm thấy Tô Mặc Tu hư không?

Thừa Đức Đế đang nghĩ như vậy, bỗng thấy một đứa nhóc tròn um ủm đang chạy vòng quanh hoa viên, lập tức hỏi: “A Phúc, con chạy cái gì?”

A Phúc chớp một đôi mắt to nói: “Hoàng gia gia, con đang rèn luyện thân thể!”

Đời trước y chỉ sống không đến 40 tuổi!

Sống lại một lần, hết thảy đều đang tốt đẹp, sau đó trong giây lát y ý thức được…… Tồn tại là quan trọng nhất!

Lúc trước y sẽ sớm chết, ngoài trừ cả ngày buồn bực, tâm tình không tốt ra, cũng có quan hệ với luôn không nhúc nhích, thân thể không tốt.

Khi đó ngự y từng bảo y đi ra ngoài nhiều một chút, nhưng trong lòng y có việc, mãi mà không đi, cuối cùng đi chỉ vài bước đã suyễn, cử động nhiều đã cảm thấy người không thoải mái, tim đập đặc biệt nhanh…. Sống không lâu cũng bình thường.

Hiện tại y vẫn còn nhỏ, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì, không bằng luyện luyện nhiều.

Thừa Đức Đế: “……” Sao một đám trẻ tuổi hơn ông đều đang dưỡng sinh hết vậy?

Thừa Đức Đế đã hơn 50 tuổi, thân thể cũng luôn có tật xấu này kia, ông vốn là không thèm để ý này đó, còn bảo Lý thái y chuẩn bị dược có thể làm ông trọng chấn hùng phong, hiện tại lại không khỏi cẩn thận lên.

Ông cũng muốn hảo dưỡng thân thể cho tốt!

Phủ Tam hoàng tử.

Lưu Chiêu Loan biết được một câu của Thừa Đức Đế đã lấy mất sản nghiệp nàng vất vả kinh doanh ra tới, tức giận đến tâm can đau.

Cái thời cổ đại quỷ này! Muốn cái gì cũng không có cũng thôi, tài sản tư nhân vậy mà cũng không được bảo đảm!

Lưu Chiêu Loan nhịn không được oán giận lên.

Tam hoàng tử nghe được, vội nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút…… Nếu ngươi oán giận bị phụ hoàng biết được……”

Lưu Chiêu Loan: “……” Nàng không chỉ không được bảo đảm tài sản, an toàn sinh mệnh cũng không được bảo đảm nốt!

“Loan Nhi, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Mấy ngày nay, thái tử càng thêm được trọng dụng……”

“Lão Ngũ đâu?” Lưu Chiêu Loan hỏi.

“Ngũ đệ ở Hình Bộ, hắn thật ra mặc kệ chuyện này, cả ngày chơi bời lêu lổng.” Tam hoàng tử gần đây đã lười đến đi quản Ngũ đệ kia, hắn muốn thay đổi tình cảnh của mình, rồi lại xử lý thái tử.

“Hắn quá biết diễn kịch……” Lưu Chiêu Loan nhíu mày, “Nhất định phải nghĩ cách diệt trừ hắn……”

“Loan Nhi, ngươi đừng động Ngũ đệ, việc cấp bách của chúng ta là phải đối phó thái tử.” Tam hoàng tử nói.

“Nếu lúc này thái tử xảy ra chuyện, cuối cùng chỉ biết tiện nghi lão Ngũ!” Lưu Chiêu Loan thật kiên định.

Tam hoàng tử kỳ thật đã sớm phát hiện, Lưu Chiêu Loan người này có vài chỗ đặc dị, như là biết tiên đoán tương lai.

Hắn cuối cùng vẫn quyết định nghe theo Lưu Chiêu Loan, tiếp tục nhằm vào lão Ngũ, đặc biệt là, không thể để lão Ngũ cưới tiểu thư Tô gia.

Tam hoàng tử và Lưu Chiêu Loan nghiên cứu thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp—— bọn họ tìm người tản ra tin tức, nói Ngũ hoàng tử trong số mạng có mang sát, chú định khắc thê vô tử.

Nhưng mà…… Bọn họ mới vừa thả tin tức này ra, Tô gia liền truyền ra tin tức —— nữ nhi nhỏ nhất của Tô Cố đính hôn, đối tượng đính là nhi tử của Tưởng tướng quân, Tưởng Khải.

Tưởng Khải vì đọc sách vẫn luôn không thành thân, Tô Cố xem xét một phen, cuối cùng nhìn trúng hắn.

Tam hoàng tử và Lưu Chiêu Loan: “……”

Bọn họ tản ra lời đồn về Ngũ hoàng tử không nhiều người biết đến cho lắm, nữ nhi Tô Cố muốn đính hôn với Tưởng Khải, đây còn tuyệt đối là hai nhà đã sớm thương lượng qua…. Cho nên lão Ngũ kỳ thật căn bản không chuẩn bị cưới nữ nhi của Tô Cố?

Trước đó bọn họ làm rất nhiều chuyện, đều là uổng phí công phu?

Uổng phí công phu thì thôi, bọn họ làm những chuyện đó, còn khiến Thừa Đức Đế theo dõi bọn họ!

Ngôn Cảnh Tắc mãi cho đến lúc muội muội Tô Mặc Tu đính hôn mới biết được bên ngoài có lời đồn, nói mình khắc thê.

Biết được chuyện này, hắn rất cao hứng: “Này là ai truyền vậy? Giúp ta đại ân rồi!”

Hắn là hoàng tử, mãi không thành thân rất phiền toái, có vài đại thần quá nhàm chán thậm chí sẽ dâng tấu chương cho Thừa Đức Đế nói chuyện này……

Hiện tại chuyện hắn khắc thê không biết vì cái gì truyền khắp cả kinh thành, hắn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tô Mặc Tu tâm tình phức tạp mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.

Gần đây y và thái tử đi được rất gần, còn bồi dưỡng một ít nhân thủ của mình, biết đến mọi chuyện cũng càng ngày càng nhiều.

Chẳng hạn như nói, tin tức này là Tam hoàng tử thả ra, nhằm vào Ngũ hoàng tử.

Cố tình Ngũ hoàng tử không hề có cảm giác.

Lúc trước…… Rốt cuộc vì sao y lại cảm thấy Ngũ hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh tâm cơ thâm trầm? Hiện tại lại nhìn, Ngũ hoàng tử thông minh thì thông minh, nhưng chỉ nghĩ ăn no chờ chết.

Nhưng như vậy cũng khá tốt.

Như vậy người khác sẽ không chú ý đến Ngũ hoàng tử, y có thể đem Ngũ hoàng tử giấu đi.

Đúng rồi, còn muốn ngăn cách Ngũ hoàng tử em em rể tương lai của y nữa.

Sau khi y nói chuyện với Tưởng Khải mới biết được lúc trước Ngũ hoàng tử vô cùng nhiệt tình với Tưởng Khải…. Nếu Ngũ hoàng tử không phải muốn mượn sức Tưởng Khải, như vậy hắn đi tìm Tưởng Khải……

Sau này không thể để Tưởng Khải dựa gần Ngũ hoàng tử được!

Tưởng Khải: “……” Anh vợ bị gì vậy? Sao lúc hắn nói chuyện với Ngũ hoàng tử mà cứ trừng hắn hoài vậy?

Là bởi vì muội muội sắp phải gả cho hắn, nên không vui?

Lòng Tưởng Khải tràn đầy nghi hoặc, vắt hết óc mà triển lãm chính mình, muốn thuyết minh mình là một nam nhân tốt đáng giá phó thác.

Tô Mặc Tu nhìn hắn càng không vừa mắt.

Tưởng Khải: “……” Hắn quá khó khăn!

Con gái duy nhất của Tô thừa tướng, muội muội Tô Mặc Tu, kỳ thật tính cách rất hoạt bát.

Nàng và Tưởng Khải phi thường hợp nhau, ở chung rất khá.

Một năm sau, nàng gả cho Tưởng Khải.

Mà nàng mới vừa thành thân không lâu, Thừa Đức Đế thoái vị!

Thừa Đức Đế sẽ thoái vị là bởi vì ông đột nhiên hôn mê bất tỉnh, thân thể ăn không tiêu.

Nếu một năm trước xuất hiện tình huống như vậy…… Lúc ấy thái tử liên tiếp xảy ra chuyện, hoàng tử khác cũng không an phận, Thừa Đức Đế vô luận như thế nào đều sẽ cường chống tiếp tục làm hoàng đế, nhưng hiện tại tình huống bất đồng.

Mắt nhìn hoàng hậu của mình chuyện gì cũng mặc kệ, thân thể càng ngày càng tốt, ông đột nhiên không muốn nỗ lực nữa.

Ông không muốn chết sớm!

Ông cũng muốn sống lâu trăm tuổi!

Thừa Đức Đế trực tiếp thoái vị, thái tử thuận thuận lợi lợi mà đăng cơ.

Chỉ là…… Sau khi đăng cơ còn có một thái thượng hoàng đè nặng, không thoải mái cho lắm.

Nhưng cảm tình của thái tử và Thừa Đức Đế vốn là không tồi, còn có kinh nghiệm đối ứng Thừa Đức Đế, cũng có thể ổn thỏa tiếp.

Nhưng các vị hoàng tử khác đều ngốc ra —— bọn họ luôn nghĩ, thái tử xảy ra chuyện sẽ tiện nghi vị Ngũ hoàng đệ kia, nên không đi đối phó thái tử ngược lại đối phó Ngũ hoàng đệ, kết quả hiện tại, thái tử đăng cơ?

Vậy là trước đó bọn họ đều bận việc không không rồi?

Hết chương 119.