Chứng Kiến Thần Thám

Chương 175: Anh hùng



“Tôi chọn, cứu bố tôi.”

Giọng Chúc An Sinh nghe nhẹ tênh, bầu không khí nơi đây cũng rơi vào yên tĩnh lạ thường.

Chẳng ai ngờ Chúc An Sinh lại đưa ra một đáp án như vậy. Tình thế xoay chuyển đột ngột làm mọi người không kịp phản ứng, phóng viên có mặt tại hiện trường ai nấy đều ngây ra, chỉ còn lại tiếng máy ảnh tách tách vang lên.

Thế giới luôn rất yên bình trước cơn bão. Vậy nên, sự yên lặng ấy chỉ diễn ra trong thoáng chốc, giây sau, bầu không khí tại hiện trường sôi sùng sục.

“Xin hỏi Chúc An Sinh tiểu thư, câu nói chọn cứu bố của cô là có ý gì? Người đàn ông nằm trong quan tài là bố cô?”

“Chúc An Sinh tiểu thư, cô lựa chọn cứu bố cũng đồng nghĩa với việc bỏ mặc mạng sống và sự an toàn của 38 đứa trẻ?”

“An Sinh tiểu thư, sao bố cô lại bị bắt cóc? Ông ấy bị bắt cóc lúc nào?”

“Hung thủ có ân oán cá nhân với cô? Hung thủ làm vậy để trả thù cô có đúng không?”

“An Sinh tiểu thư, cô bỏ mặc 38 đứa trẻ kia có cảm thấy áy náy không?”

“An Sinh tiểu thư, tiếp theo cô có theo giúp phá vụ án cướp xe chở học sinh không?”

“An Sinh tiểu thư…”

Các vấn đề nối đuôi nhau kéo đến trước mặt Chúc An Sinh. Còn cô cứ đứng ngẩn ngơ trên đài, quan sát những gương mặt phấn khởi dưới kia.

Lòng bọn họ có thể sôi trào căm phẫn, cũng có trừng mắt chỉ tay hay thậm chí là hoang mang khó hiểu. Mặt bọn họ đỏ ửng cơ mà thần sắc khác nhau, vừa giống người say rượu chẳng biết trời trăng mây đất gì, lại tựa như thần tiên Phật tổ trên trời với phong thái cao cao tại thượng, đang phán tội chết cho kẻ tù tội Chúc An Sinh đứng trên đài.

Cô được vị cảnh sát trưởng Jeff dẫn ra khỏi vòng vây của phóng viên. Phóng viên muốn đuổi theo nhưng lại bị những cảnh sát khác có mặt ổn định hiện trường ngăn cản.

Cảnh sát trưởng Jeff đưa Chúc An Sinh trốn ra sau hậu trường. Đợi đến khi xung quanh không còn ai khác, ông nhìn cô bằng ánh mắt xót thương, nói: “An Sinh, ban nãy cô không nên trả lời.”

“Jeff, ông không hiểu đâu. Tôi phải làm vậy.”

Từ đầu đến cuối, Chúc An Sinh rất bình tĩnh, như thể bản thân đã tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới loài người.

“Người đàn ông kia là bố cô thật sao?” Jeff buồn rầu hỏi. Ông biết, giờ mình hỏi thế có lẽ sẽ làm Chúc An Sinh tổn thương, nhưng với chức trách ông gánh vác, ông cần thiết phải biết đáp án

“Ừm.” Chúc An Sinh không giấu diếm, thản nhiên đáp: “Vì vậy, tôi nhất định phải cứu ông ấy ra.”

“Sao hung thủ lại dồn cô vào đường cùng như thế? An Sinh, cô quen tên hung thủ đã bắt cóc bố mình?”

Chúc An Sinh không phủ nhận, nhưng cũng chẳng đáp. Bởi cô hiểu, dù có vận động hết lực lượng cảnh sát cả thành phố New York cũng không thể đẩy ngã Phó Cổ Minh. Đến Trì Trừng, còn không có chứng cứ để khống chế Phó Cổ Minh đấy. Cô nhìn thấu sự thật này ngay từ đầu.

Thấy cô không đáp, cảnh sát trưởng Jeff đành từ bỏ, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở: “An Sinh, chắc cô sẽ phải đối mặt với sự tra hỏi của người khác, tôi hi vọng cô chuẩn bị tâm lý.”

Chúc An Sinh nhìn ông bằng ánh mắt cảm kích. Ngay lúc đưa ra sự lựa chọn, cô đã nghĩ đến việc này rồi nhưng cô không hối hận.

“Cô đứng đây đợi tôi một lát nhé. Tôi đi tìm cho cô bộ quần áo mới, thay xong cô hãy đi ra ngoài từ cửa hông.”

Chúc An Sinh gật đầu, ở nguyên tại chỗ chờ. Jeff tạm rời đi để tìm cho cô một số món ngụy trang.

Trong lúc chờ Jeff, Chúc An Sinh nhận được cuộc gọi từ Trì Trừng.

“Em còn ở hiện trường không? Anh tới đón em.”

Ngay câu đầu tiên Trì Trừng đã khiến mũi Chúc An Sinh ngưa ngứa khó chịu, cô cảm động cười nói: “Anh không sợ bị phóng viên phát hiện ra sao? Giờ họ chưa rời đi đâu.”

“Yên tâm đi, anh có cách khiến họ không nhận ra. Em ở nguyên đó chờ anh.”

Chúc An Sinh ngoan ngoãn đáp lại một tiếng. Suốt cuộc gọi, Trì Trừng không hề đề cập đến sự lựa chọn của cô trước mặt phóng viên. Chính cô cũng biết, anh đang tránh đề tài đó nhưng không ngờ anh lại tỉ mỉ đến mức này. Đương lúc đưa ra lựa chọn, cô cũng chuẩn bị vững tâm lý đón nhận hậu quả.

“Trì Trừng…”

Chúc An Sinh muốn nói gì đó cơ mà Trì Trừng đã cắt ngang chặn miệng.

“Anh hiểu. Anh hiểu hết.”

“An Sinh, em chỉ cần biết, anh luôn luôn đứng phía sau em.”

Nước mắt Chúc An Sinh suýt chút nữa là trào ra khỏi khóe mi. Lòng cô nhen nhóm chút vui mừng, cố kìm nén nước mắt.

“Được, em chờ anh.”

Dứt câu, Chúc An Sinh cúp điện thoại. Lúc này, cô mới phát hiện tin nhắn mới được gửi tới cách đây sáu phút.

Sáu phút trước, ngay lúc cô đưa ra quyết định.

[Hi vọng mãi mãi là màu xanh lục.]Nội dung tin nhắn vỏn vẹn một câu. Tuy nhiên, việc nó được gửi đến từ một dãy số xa lạ đã chứng minh rằng, câu chữ tin nhắn không hề đơn giản.

Đây là cơ hội cứu Phương Trọng Bình mà Phó Cổ Minh đã nói sao? Chúc An Sinh hoang mang cau mày. Ngay lúc đó, bỗng dưng cô nhớ ra một chuyện.

Chúc An Sinh nhớ mang máng khung cảnh hiện trường buổi phỏng vấn ngày hôm nay. Thứ duy nhất có màu xanh lục ở đó là chậu hoa được đặt ở góc phòng.

Đê tiện! Chúc An Sinh thầm mắng một câu! Phó Cổ Minh làm vậy là muốn ép cô quay trở lại hiện trường buổi phỏng vấn.

Đây là mục đích của hắn? Muốn cô phải hứng chịu sự phê phán nhân cách qua ánh mắt?

Nhưng, cô sai phải không? Chúc An Sinh hoang mang. Cô chỉ muốn cứu Phương Trọng Bình thôi mà.

Từ trước đến nay, cô cận kề cái chết không biết bao nhiêu lần, có lúc rơi vào cảnh thập tử nhất sinh. Thậm chí, trên cổ cô còn để lại một vết sẹo nhàn nhạt, ấy là vết sẹo do Mã Văn Tân cắt trúng yết hầu.

Cô vì người khác mà trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ vì lần này người cô muốn cứu là bố mình nên cô biến thành kẻ có tội sao?

Chúc An Sinh không hiểu cũng không lý giải nổi, cho nên cô không thể lùi bước.

Chúc An Sinh bước từng bước, quay về nơi tổ chức buổi họp với phóng viên, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

Không ai ngờ, Chúc An Sinh sẽ quay về hiện trường. Mọi người chăm chú dõi theo hành động của cô, thấy cô, đi tới chỗ đặt chậu hoa màu xanh lục.

Họ nhìn cô giơ cao bồn hoa lên. Giây tiếp theo, cả chậu lẫn thực vật tươi tốt được trồng ngã trên mặt đất, chậu vỡ nát thành từng mảnh.

Cô hoàn toàn không ngại sự dơ bẩn của bùn đất, duỗi tay tìm kiếm thứ gì đó lẫn trong bồn hoa, rất nhanh đã tìm thấy chiếc túi buộc kín, đựng USB.

Vừa thấy USB, nhóm phóng viên lại nhốn nháo.

Chúc An Sinh lần nữa bị vây quanh bởi đám đông và đèn flash, cơ mà lần này chẳng ai cứu cô ra.

“An Sinh tiểu thư, cái USB này chứa thông tin con tin cần cứu theo như lời hung thủ đúng không?”

“An Sinh tiểu thư, sao cô biết USB được giấu ở đó. Có phải cô đã liên lạc với hung thủ không?”

“An Sinh tiểu thư…”

Giờ Chúc An Sinh mới biết hành động của mình ngu ngốc đến mức nào. Đối mặt với đám phóng viên đông đảo cùng đèn flash nhấp nháy liên tục, cô như người chết đuối giữa biển khơi.

Cô giãy dụa. Nhưng càng cựa quậy thì tốc độ chìm xuống đáy biển càng mau.

Đằng sau là đáy biển sâu vô tận, áp lực nước biển làm tai Chúc An Sinh ù đi, mạch máu nở to, hai mắt trợn trừng, phần ở bên trong lồi ra như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ rớt. Giây tiếp theo, cô sẽ hóa thành giọt máu hòa tan với nước biển.

“Tránh ra!”

Cuối cùng, lửa giận cũng bừng cháy trong mắt Chúc An Sinh. Cô lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người. Và, họ lập tức yên tĩnh ngay sau tiếng quát đó.Chẳng ai dám nhìn thẳng vào cô nữa. Bởi, ai bị cô nhìn chăm chú quá đều né đi theo bản năng.

Ngoại trừ một người. Chính là người đầu tiên phát hiện ra hai đoạn video kia.

Gã đón lấy cái nhìn của Chúc An Sinh: “Chúc An Sinh tiểu thư, tôi muốn hỏi thêm một câu, ngay lúc nhận được cơ hội giải cứu con tin, cô có lời gì muốn nói với người nhà của 38 em học sinh không?”

Niềm tin và sự kiên trì của Chúc An Sinh bị đâm thủng dễ như trở bàn tay. Cô áy náy quay đầu đi, sau đó rẽ đám người, chạy trối chết vào hậu trường.

Jeff đứng sẵn trong hậu trường đợi cô, trong tay là một bộ quần áo mới.

“Đó không phải lỗi của cô.” Cảnh sát trưởng Jeff – người chứng kiến tất cả nói.

“Nhưng, sự thật là tôi đã bỏ rơi những đứa trẻ đó.”

Chúc An Sinh đau lòng nói. Cô không hối hận với quyết định cứu Phương Trọng Bình, nhưng song song với đó, cô lại mặc cảm tội lỗi với 38 đứa trẻ.

“Thay tôi nói lời xin lỗi với Trì Trừng, bảo anh ấy không cần lo cho tôi.”

Chúc An Sinh nhận quần áo mới từ Jeff và đưa cho ông cái USB mình tìm thấy.

Xong xuôi, Chúc An Sinh đổi bộ đồ mới và đội mũ, rời khỏi hiện trường.

Chúc An Sinh một mình đi tới sàn đấu quyền anh. Cô điên cuồng luyện tập đấm bốc, giống như làm thế sẽ khiến cô sảng khoái hơn.

Cô sai sao? Chúc An Sinh không ngừng tự hỏi bản thân. Bỏ rơi 38 đứa trẻ, là cô sai hả?

Chúc An Sinh gào thét, đứng đấm bao cát suốt mấy tiếng đồng hồ. Đến khi kiệt sức, cô nằm vật xuống đất.

Chúc An Sinh nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, tầm mắt mờ dần. Giữa cơn hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng hét chói tai, tiếng vỗ tay, âm nhạc rộn ràng và huýt sáo tưng bừng.

Dường như cô lần nữa quay về thời điểm mình tham gia talk show.

Lúc đó, cô đã cứu Karen McKenna – người đoạt giải nữ diễn viên xuất sắc nhất tại Oscar.

Karen McKenna vì muốn che giấu sự thật mình bị cưỡng gian mà đẩy Chúc An Sinh ra đứng đối diện với đèn flash của cả thế giới. Hôm ấy, Chúc An Sinh trở thành anh hùng nổi danh.

Chúc An Sinh vẫn nhớ như in tâm trạng của mình lúc bước lên sân khấu. Mọi thứ đều xa lạ. Cô lúng túng với tiếng hoan hô của mọi người. Họ coi cô như vì sao lấp lánh nhất trên bầu trời.

Có lẽ mọi thứ đã sai ngay từ khi bắt đầu. Chúc An Sinh hồi tưởng quá khứ, thầm nghĩ.

Cô không phải anh hùng, cô là Chúc An Sinh.

Cô chỉ muốn làm người bình thường, cô không vĩ đại như vậy. Cô chưa từng là thánh nhân, cô chỉ muốn cứu Phương Trọng Bình.

**

Chúc An Sinh nằm trên mặt đất lúc lâu mới hồi sức đứng dậy. Ban nãy vận động mạnh làm cơ thể cô thiếu nước nghiêm trọng. Chúc An Sinh rời khỏi nơi tập quyền anh, ghé qua siêu thị gần đấy.

Vào siêu thị, cô nhanh chóng chọn một thanh chocolate và hai bình nước.

Cô cần bổ sung năng lượng. Sau khi phát tiết cảm xúc, cô phải dồn tất cả tinh lực vào cứu Phương Trọng Bình.

Chúc An Sinh đi đến quầy thu ngân. Đương lúc cô chuẩn bị lấy ví ra tính tiền, thì một quả trứng gà nện thẳng vào lưng cô.

Trứng vỡ, lòng trắng lòng đỏ rơi vãi đầy đất.

Chúc An Sinh hoang mang quay đầu, trông thấy một người phụ nữ phừng phừng tức giận.

Đôi mắt người phụ nữ đó đỏ ngầu, như hận không thể rút xương lóc thịt Chúc An Sinh, băm thành nghìn mảnh.

“Hung thủ!”

Cô ta gào thét, tuyên án cho Chúc An Sinh.

Cô vẫn chưa hiểu vấn đề. Nhưng ngay sau đó, một quả trứng gà đập thẳng vào mặt cô, chắn tầm nhìn.

Chúc An Sinh bị cản tầm nhìn, cơ mà tai vẫn nghe rõ TV đang đưa tin.

“Vào sáu giờ chiều nay, vụ án cướp xe chở học sinh có tiến triển. Hung thủ đăng tải một đoạn video mới. Xem video, chúng ta có thể thấy được, trong 38 em học sinh, có một em tử vong do bệnh hen suyễn tái phát. Chúng tôi tiếp tục theo dõi tiến triển mới nhất của vụ án…”