Chung Cực Nhân Loại

Chương 67: Tiểu Thảo Kinh Khủng!



“Oành!”

Kiếm ý thông thiên xé rách cả không gian tuông trào, nó mạnh đến nổi Lục Dạ cũng không nhịn được lùi lại một bước. Những người khác thì được Phượng Uyển Thanh bảo vệ nên không có vấn đề gì lớn.

Kiếm ý kia xuất hiện cũng không quá lâu rồi liền biến mất.

“Ầm!!”

Theo một tiếng nổ lớn, chiếc quan tài kia liền nổ tung thành khói bụi, nếu không phải Dạ Linh Châu giờ đã siêu việt Đế Cấp cùng với có Thế Giới Thụ chống đỡ thì chắc nó đã nổ tung rồi.

“Xoạt….”

Khói bụi dần dần tán đi, Lục Dạ cùng Phượng Uyển Thanh mấy người cũng nhìn thấy được thân ảnh của một thứ gì đó.

“Phù!”Lục Dạ nhíu mày phất tay tạo thành một cơn gió lớn quét sạch hết khói bụi. Trên người hắn xuất hiện một vài vết cắt vì luồng kiếm khí hồi nãy nhưng hắn lại chẳng để tâm mấy.

“Đó là?”

Khói bụi tàn đi hết, Lục Dạ mới nhìn rõ vật vừa mới xuất hiện.

Đó là 1 gốc tiểu thảo cao tầm 2 thước, trên thân tiểu thảo có chín phiến lá hình dạng sắc nhọn như lợi kiếm ngưng luyện lấy kinh khủng kiếm ý.

Trên mỗi chiếc lá đều có vô số sợi gân lá xanh biếc bừng bừng sinh cơ tạo thành nhất tự! Chiến phiến lá tương đương chín đại tự!

“Ầm!”

Ngay khi gốc tiểu thảo này xuất hiện Lục Dạ cùng Phượng Uyển Thanh, Long Như Nguyệt cùng Hồ Ngọc Ly và cả Lam Vũ đều như tiến vào một thế giới khác.

Xung quanh họ giờ không còn là Dạ Linh Châu cùng Dạ Thiên Điện nữa mà là một vùng thảo nguyên rộng mênh mông, xung quanh từng tia từng tia kiếm ý khủng bố như hóa thành thực chất biến thành vô số thanh trường kiếm.

“Thứ này là gì?”

“Thậm chí vượt qua cả Kiếm Vực!”

Phượng Uyển Thanh cảm nhận xung quanh thì kinh hoảng phát hiện đây thế mà lại thật sự là một vùng không gian riêng biệc! Tuy chỉ rộng vài ngàn trượng nhưng vậy cũng vẫn là quá kinh khủng. Dùng kiếm ý ngưng tụ ra cả một vùng không gian là khái niệm như thế nào?

Long Như Nguyệt cùng Hồ Ngọc Ly nghe Phượng Uyển Thanh nói cùng kinh sợ, trong nhận thức của họ thì Kiếm hoặc bất cứ vũ khí nào thì chỉ có hai cảnh giới đó là Kiếm Ý cùng Kiếm Vực!

Một kiếm tu có thể tạo ra Kiếm Vực xung quanh mình kiềm chế đối thủ đã là một lợi thế cực kì lớn, nhưng gốc tiểu thảo kia thế mà lại ngưng tụ hẳn một vùng không gian chỉ với kiếm ý!



Họ cũng có thể nhìn ra tiểu thảo kia chỉ có tu vi Tiên Vương mà thôi, thế mà lại sở hữu khả năng kinh khủng như thế, nhất định không phải loại đơn giản.

“Phù…..”

“Tưởng gì, chỉ là một gốc tiểu thảo thảo thôi, cần gì làm ra vẻ như thế!”Lục Dạ thở một hơi, cất bước đi tới ngay bên cạnh tiểu thảo kia trong ánh mắt ngỡ ngàn của Phượng Uyển Thanh chúng nữ. Ngay cả tiểu thảo kia cũng ngơ ra.

Lục Dạ cúi người xuống vươn tay muốn chạm vào tiểu thảo kia, thì đã bị một luồng kiếm ý kinh khủng đánh văng ra, cánh tay vươn vẩy máu tươi.

“Đừng có đụng vào ta, nhân loại!”

Tiểu thảo kia thế mà lại đua đưa chín phiến lá nhọn như lợi kiếm của mình về phía Lục Dạ, nó phát ra âm thanh êm dịu nhưng lại chứa đầy hận ý.

Kiếm ý xung quanh cũng theo tâm tình của tiểu thảo kia mà tấn công Lục Dạ.

“Xoạt xoạt xoạt….”

Lục Dạ cũng không khinh thường hắn ngay lập tức sử dụng Tự Tại Cực Ý Công cùng với Bạo Nghịch Chi Vương vừa né tránh từng tia kiếm ý sắt bén, vừa đối chọi với áp lực từ vùng không gian kiếm ý này đưa đến.

“Lục Dạ!”

“Đừng xen vào! Ta muốn tự mình làm việc này, haha!”

Phượng Uyển Thanh thấy vậy liền muốn tiến tới trợ giúp Lục Dạ thì đã bị lời nói của hắn khiến cho dừng lại. Chỉ thấy Lục Dạ hưng phấn cười lớn, liên tục muốn áp sát tiểu thảo kia, tiểu thảo cũng không dễ dàng bị bắt được nó thanh thoát di chuyển trên thảo nguyên xanh mướp nhưng mỗi lần chiếc lá rung động lại là một hồi kinh thiên kiếm khí chém ra.

“Tiểu thảo, hay là ta với ngươi cá cược như thế nào?”Lục Dạ hứng thú né tránh lấy kiếm khí, hắn nhìn tiểu thảo chín lá kia mà nói.

“Tại sao ta phải tin tưởng nhân loại ngươi! Nhân loại không có chỗ nào là tốt cả!!”Tiểu thảo càng nói càng kích động, một trong chín phiến lá của nó liền tỏa ra ánh sáng xanh lục chói lọi.

“Thảo Tự Kiếm Quyết-Tốc!”

“Phụt!”

“Phốc!”

Theo một tia sáng xanh lóe qua, Lục Dạ dù phản ứng cực nhanh nhưng bả vai vẫn bị chém đứt liên tục tuông ra máu tươi.

“Lục Dạ!”Phượng Uyển Thanh cùng Hồ Ngọc Ly, Ngọc nhi, tiểu Lam Vũ thậm chí cả Long Như Nguyệt nhìn thấy cảnh này đều lo lắng kêu lên.

“Haha, không tệ!”



“Ngươi không cần lo lắng ta sẽ giở trò gì! Nhìn bên kia đi, nàng thế nhưng là Thiên Đế đỉnh phong, nếu muốn ta có thể nhờ nàng bắt ngươi lại, cần gì phải cùng ngươi cá cược!”Lục Dạ cười ha hả nhìn tiểu thảo trợn mắt khinh thường nói, hắn còn chỉ vào Phượng Uyển Thanh ra hiệu.

Phượng Uyển Thanh được hắn ra hiệu liền ngay lập tức tỏa ra khí thế của mình, tu vi Thiên Đế bùng phát kèm theo huyết mạch được Phượng Tổ cải tạo hoàn toàn dễ dàng nghiền ép không gian được tiểu thảo tạo ra này. Tất nhiên là nàng chỉ làm như vậy để hù dọa cây tiểu thảo kia rồi lập tức thu hồi uy áp, khiến vùng không gian trở lại bình thường.

“Được thôi, nhân loại ngươi muốn cá cược gì?!”Tiểu thảo cảm nhận lấy ngắn ngủi uy áp từ Phượng Uyển Thanh liền khuất phục mà đồng ý với Lục Dạ.

“Đơn giản thôi, ngươi và ta đấu với nhau! Chỉ cần bổn đại gia chạm vào được ngươi thì ta thắng còn nếu trong một canh giờ ta vẫn không thể chạm vào ngươi thì ngươi thắng!”

“Ta thắng thì ngươi phải ngoan ngoãn làm quen với nhau! Còn ngươi thắng thì ta sẽ thả ngươi đi! Như thế nào?”

Lục Dạ mỉm cười nhìn tiểu thảo nói, tiểu thảo lá cây run rẩy như suy nghĩ. Phượng Uyển Thanh đám người thì lại cảm thấy cây này tiểu thảo thảo trốn là không thoát, Lục Dạ nở nụ cười như thế thì nhất định không phải chuyện tốt.

“Được, ta chấp nhận!”

Tiểu thảo suy nghĩ một hồi liền vung vẩy phiến lá như đồng ý, nó phát ra âm thanh êm dịu nhưng lại vô cùng sắc bén. Nó suy nghĩ vô cùng đơn giản, tên nhân loại trước mắt này chỉ có Đại La Sơ Kỳ thể tu, thậm chí còn không phải tiên tu, trong khi đó nó lại là Tiên Vương Trung Kỳ tu vi, cộng thêm không gian kiếm ý đừng nói là 1 canh giờ, cho ngươi hàng thế kỉ cũng chưa chắc chạm vào được nó.

“Oành!”

Tiểu thảo vừa dứt lời liền tung lá chém ra kinh khủng kiếm khí. Lục Dạ cũng không chậm đều né tránh hết.

Cả hai giằng co hồi lâu thời gian chớp mắt đã trôi qua nửa canh giờ, tiểu thảo vẫn như vậy ung dung chỉ là lá cây của nó ve vẩy có vẻ rất khó chịu vì không thể chém trúng Lục Dạ.

Còn Lục Dạ thì vẫn uyển chuyển né tránh hết kiếm khí.

“Đúng rồi!”Đúng lúc này Phượng Uyển Thanh đứng bên cạnh quan sát nhìn tiểu thảo dường như nhớ ra điều gì đó liền kinh hô.

Nàng thu hút sự chú ý của Lục Dạ và cả Hồ Ngọc Ly, Long Như Nguyệt đều nghi ngờ quay qua. Ngay cả tiểu thảo cũng hơi khựng lại.

Nàng giờ mới nhớ đến lúc trước khi nhận được truyền thừa của Phượng Tổ, nàng không chỉ nhận được huyết mạch thuế biến mà còn có một chút kí ức truyền thừa.

Trong đó có nhắc đến Thập Cổ Hung Thú. Mười loài hung thú sở hữu năng lực thông thiên mạnh mẽ trong Trung Vị Diện.

Trong ký ức về Thập Cổ Hung Thú đó có miêu tả một gốc tiểu thảo.

Lá như lợi kiếm, cộng sinh chín phiến, sở hữu bí thuật Thảo Tự Kiếm Quyết tương ứng với chín phiến lá.

Tên của nó là…..

Cửu Diệp Kiếm Thảo!!!