Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 121: Chơi một trò chơi



Nhất Đế kiếm trận, Thất Sát Kiếm!

Đế Nguyên Quân nhìn Dương Phương và mười vị trưởng lão trong tay nắm chặt chuôi kiếm lao về phía mình, khí tức trên người thì mười phần cường hãn với bốn người đạt tới cảnh giới Thiên Địa cảnh và còn lại đều là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong.

Khí tức áp bức kinh khủng vô cùng!

Nhìn thế trận áp đảo này, Đế Nguyên Quân ánh mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng nhưng suy cho cùng thì những người này tuy mạnh nhưng tu luyện không tinh, đẳng cấp công pháp không cao nên đối với hắn vẫn không tạo ra quá nhiều áp lực.

Đế Nguyên Quân thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi đưa tay kết ấn. Vì kiếm trận này mang một lượng lực lượng cực kỳ kinh khủng và vượt ngoài khả năng nên khiến hắn hao tổn rát lớn. Đế Nguyên Quân khẽ run lên, khí tức trên người dâng cao lên đến đỉnh điểm rồi từ từ hạ xuống, hắn dốc hết toàn bộ chân nguyên nhập vào trong kiếm trận.

Cơ thể đón nhận một lượng lớn áp lực và hao tổn quá độ, khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ run lên và chảy xuống một dòng máu tươi tanh nồng. Nhưng bù lại là kiếm trận duy trì và rất ổn định.

Đế Nguyên Quân ý niệm vừa động thì thình lình, bảy vòng kiếm trận run lên một cách kịch liệt và từ trên đó hiện lên bảy thanh đại kiếm dài hơn hai mươi mét đánh xuống.

Phừng phừng!

Bảy thanh đại kiếm đồng thời phát lực khiến lông tóc Dương Phương và mười vị trưởng lão dựng đứng, toàn thân họ cảm giác như có một dòng điện mạnh chạy xẹt qua khiến cơ thể tê nhức và sau đó là một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.

“Khốn kiếp, đại trận này rốt cuộc có cấp bậc gì?”. Đại trưởng lão cắn răng, gương mặt trắng bệch giống như tro tàn, ánh mắt thì sợ hãi nhìn lên tòa kiếm trận rồi hít vào một ngụm khí lạnh sau đó thốt ra. “Ta tu luyện đến nay đã mấy trăm năm mà chưa lần nào chứng kiến hay nghe đến loại kiếm trận này”.

“Tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”.

Xung quanh, những người khác cùng có chung một biểu cảm, bọn họ nhìn lên tòa kiếm trận khủng bố này mới biết bản thân mình nhỏ yếu như thế nào. Thậm chí họ còn cảm thấy bản thân mình trở nên vô lực, đứng trước loại lực lượng này sao họ có thể chống đỡ.

“Đáng chết, toàn lực ngăn cản kiếm trận này lại”. Nhị trưởng lão hít vào một hơi thật sâu rồi quát lớn một tiếng. “Chúng đệ tử nghe lệnh...”.

“Toàn lực thúc dục đại trận hộ tộc”.

“Chỉ cần ngăn được kiếm trận này thì hắn chắc chắn sẽ chết”.

Ngay sau hiệu lệnh, hơn một ngàn đệ tử Dương gia gồng mình đứng dậy. Mặc dù họ bị đại trận áp bức đến mức không thể thở được nhưng đối mặt với cường địch có thể uy hiếp đến sự an nguy của gia tộc thì họ không thể không đứng dậy.

Trên dưới Dương gia đồng lòng hợp lực.

Thình lình, một cỗ lực lượng trong Dương gia bộc phát, trung tâm phủ đệ hiện lên một vệt sáng chói mắt rồi lan tỏa tạo thành một vòng bảo vệ cực kỳ vững chắc.

Uỳnh!

Bảy thanh đại kiếm mạnh mẽ đánh lên tòa đại trận bảo vệ.

Một tiếng động lớn vang lên khiến toàn bộ Hà Châu thành phải run lên kịch liệt, ngay cả vách thành vững chắc đang hiện lên từng vết nứt dài, thậm chí là từng mảnh nứt vỡ, hàng loạt căn nhà, lâu các chịu không nổi nên đổ sập xuống.

Chưa dừng lại ở đó, hai đại lực lượng giao phong khiến khu vực xung quanh Dương gia bị sụp xuống một hố hớn và bên ngoài đại trận là từng cơn lốc xoáy rít gào mang theo một lượng lớn kiếm khí sắc bén đánh ra xung quanh.

Giao phong chưa đến mười giây, khu vực xung quanh bị những cơn lốc xoáy đánh sập, thậm chí bị cuốn bay ra xa và trên vách tường còn in lên những vết kiếm khí cắt ngang qua. Trông kinh khủng vô cùng.

Hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân khẽ nhíu chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tòa đại trận kiên cố thì tỏ ra vẻ ngoài ý muốn. Hắn không ngờ một Dương gia nhỏ bé có thể tế ra được một đại trận bảo hộ mạnh mẽ như thế này.

Thấy bảy thanh đại kiếm khó lòng phá được, Đế Nguyên Quân đưa hai tay lên ngang ngực rồi tiếp tục kết ấn.

Vạn Cách Lôi Quyết!

Khởi động công pháp, Đế Nguyên Quân dốc hết phần chân nguyên còn lại để gia trì.

Được công pháp tăng phúc, bảy thanh đại kiếm ẩn hiện có hàng trăm, hàng ngàn tia lôi quang nhỏ chạy dọc xuống rồi thình lình bùng phát thành những đạo lôi quang sáng chói mang theo một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng.

Có lôi quang gia trì, uy lực của bảy thanh đại kiếm lúc này càng ngày càng kinh khủng. Ban đầu, bảy thanh đại kiếm không đủ sức làm xây xước màn chắn nhưng từ khi có lôi quang gia trì thì mọi chuyện đã khác. Mũi kiếm sắc nhọ từ từ đâm xuyên qua màn chắn và tiếp tục cắm vào sâu hơn.

Thấy bảy thanh đại kiếm cắm sâu vào đại trận, sắc mặt của đám trưởng lão trông cực kỳ khó coi. Họ mặc dù đã dốc hết toàn bộ sức lực để gia trì nhưng thực lực của họ không đồng đều nên khả năng của đại trận không phát huy được toàn bộ khả năng.

“Cái gì?”. Đại trưởng lão trừng mắt nhìn thân ảnh Đế Nguyên Quân mờ ảo qua đại trận, vẻ mặt kinh hãi nhìn đại trận sắp trụ không nổi nữa thì thốt ra. “Tên này là quái vật sao?”.

“Đại trận mà toàn bộ Dương gia ta dựng lên mà không thể chống đỡ sức lực của một mình hắn sao?”.

“Chuyện này tuyệt đối không có khả năng”.

“Ta không tin chân nguyên của ngươi là vô hạn”.

Đại trưởng lão cắn răng, lão dốc hết toàn bộ sức lực, thậm chí lão còn không tiếc sử dụng chính tinh nguyên bản thân để gia tăng lực lượng cho đại trận. “Các ngươi còn giữ cái gì?”.

“Dốc hết toàn bộ sức lực cho ta”.

Ngay sau tiếng quát lớn của đại trưởng lão, toàn bộ tộc nhân Dương gia đồng thanh hét lớn rồi cắn răng thúc dục hết toàn bộ lực lượng để ngăn cản.

Đại trận bảo vệ được gia trì bằng một lượng lớn chân nguyên thì ngay lập tức bùng phát mộ cỗ lực lượng kinh khủng đẩy lùi cả bảy thanh đại kiếm.

Hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân nhíu chặt lại nhìn xuống bằng ánh mắt ngưng tụ.

Tay phải Đế Nguyên Quân hợp chỉ thành kiếm đưa lên cao rồi mạnh tay vung xuống. Hai mắt Đế Nguyên Quân trừng lớn, hắn thúc dục hết toàn bộ tinh thần lực ở trong người khiến hai mắt đau nhức vô cùng. Cái cảm giác đó giống như khóe mắt đang bị thứ gì đó xé rách.

Đế Nguyên Quân cảm nhận khóe mắt truyền đến một đau nhức và ẩm ướt vô cùng. Vì sử dụng tinh thần lực quá độ khiến đại não căng ra như sắp nổ và khóe mắt chảy xuống hai dòng máu tươi.

Hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân nhíu chặt lại nhìn xuống bằng ánh mắt ngưng tụ.

Đế Nguyên Quân cảm nhận khóe mắt truyền đến một đau nhức và ẩm ướt vô cùng. Vì sử dụng tinh thần lực quá độ khiến đại não căng ra như sắp nổ và khóe mắt chảy xuống hai dòng máu tươi.

Đế Nguyên Quân cảm nhận khóe mắt truyền đến một đau nhức và ẩm ướt vô cùng. Vì sử dụng tinh thần lực quá độ khiến đại não căng ra như sắp nổ và khóe mắt chảy xuống hai dòng máu tươi.

Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân tiếp tục tung ra kiếm khí sắc bén và nồng đậm.

Được hai loại lực lượng khác gia trì, kiếm trận dần dần ổn định lại và tiếp tục trùng kích.

Oanh oanh!

Hai đại trận pháp giao phong kịch liệt bộc phát ra từng tiếng nổ lớn và bắn ra từng sóng xung kích quét ra bốn phương tám hướng.

Duy trì kiếm trận được gần một phút, khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ run lên rồi chảy xuống một dòng máu tươi nồng ấm và ánh mắt hắn lúc này trông mệt mỏi vô cùng.

Chân nguyên sắp cạn, Đế Nguyên Quân cắn chặt răng quát lớn một tiếng, hắn dốc hết toàn bộ phần chân nguyên còn lại rồi đưa tay lên cao sau đó mạnh tay vung xuống. “Phá”.

Kiếm trận run lên sau đó bộc phát một cổ kiếm khí đại viên mãn hung mãnh và bảy thanh đại kiếm phát ra bảy đạo ánh sáng chói mắt rồi bao trùm một khu vực rồi phát nổ.

Uỳnh!

Bảy thanh đại kiếm đồng thời phát nổ bắn ra hàng ngàn đạo kiếm khí sắc bén bắn tung tóe khắp nơi.

Bị sóng xung kích đánh văng ra xa hơn ba mươi trượng mới ổn định lại. Đế Nguyên Quân một tay đưa lên ôm ngực, một tay đưa tay lên lau đi vết máu ở trên miệng và khí tức trên người đang giảm xuống liên tục.

Đợi lớp bụi đất tán đi, Đế Nguyên Quân nhìn thấy đám đệ tử Dương gia nằm la liệt trên nền đất còn Dương Phương và mười vị trưởng lão chịu không ít vết thương. Họ mặc dù có đại trận bảo vệ nhưng vụ nổ vừa rồi quá kinh khủng, ngay cả đại trận không chịu nổi.

“Khốn kiếp”. Đại trưởng lão nhổ ra một ngụm máu tươi rồi nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt căm giận và sát ý nồng đậm. Ánh mắt lão nhìn hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. “Ta thật sự không ngờ ngươi có thể làm được đến mức này”.

“Đại trận Dương gia ta tốn gần trăm năm để tạo ra, nó có thể hộ Dương gia ta khỏi công kích của Thiên Địa cảnh cường giả mà bị một mình ngươi phá hủy”.

“Nhưng… Ngươi bây giờ có thể làm gì?”.

“Chân nguyên của ngươi đã cạn sạch thì ngươi lấy gì đòi diệt Dương gia ta?”.

“Hahaha...”.

Đạp không đứng ở ngoài xa, Đế Nguyên Quân sắc mặt trắng bệch nhìn xuống. “Đại trận bảo vệ của các ngươi không tệ, có thể ép ta đến mức này là điều các ngươi đáng tự hào”.

“Nếu ta không có công pháp và kiếm trận áp đảo các ngươi thì ta đã sớm bại rồi”.

Thấy giọng điệu Đế Nguyên Quân hạ thấp thì khoái chí cười nói. “Bây giờ ngươi giao ra công pháp và kiếm trận cho ta”.

“Bản trưởng lão thấy vui thì có thể tha cho ngươi một mạng, bằng không thì ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi”.

“Ha”. Đế Nguyên Quân khóe miệng nở một nụ cười kỳ dị nói. “Các ngươi tự tin có thể giết ta sao?”.

“Công pháp ở trong tay ta, liệu các ngươi có gan tới đoạt không?”.

Đế Nguyên Quân lời nói vang vọng khiến đại trưởng lão sắc mặt trầm xuống. Ánh mắt lão nhìn Đế Nguyên Quân bằng ánh mắt tham lam, lão mặc dù không biết công pháp và kiếm trận của hắn có cấp bậc cao hay thấp nhưng lão có thể chắc chắn một điều là đó không phải thứ tầm thường.

Đế Nguyên Quân chỉ là Thức Nhân cảnh đỉnh có thể phá Dương gia trận pháp bảo vệ, đánh Thiên Địa cảnh mà không bại. Tất cả đều là do công pháp ở trong tay hắn.

Đại trưởng lão thờ nhẹ một hơi, ánh mắt tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rồi hạ giọng nói. “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao công pháp và kiếm trận thì ta tha cho ngươi một mạng”.

“Ngoài ra ta có thể đảm bảo Dương gia sẽ không làm gì ngươi”.

“Hahaha”. Nghe đến đây, Đế Nguyên Quân phá lên cười lớn một tiếng, đáp. “Dương gia các ngươi dám làm mà không dám nhận, chỉ là một con rùa rụt cổ, một đám giun dế mà dám ra điều kiện với ta?”.

“Các ngươi xứng sao?”.

“Ngươi...”. Đại trưởng lão ánh mắt trầm xuống, nói. “Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười quỷ dị nói. “Cũng không hẳn, ngươi muốn công pháp của ta lẫn kiếm trận cũng được”.

“Ta có thể cho cá ngươi”.

“Nhưng với một điều kiện”.

Đại trưởng lão khóe miệng nở một nụ cười lạnh trả lời. “Điều kiện gì?”.

“Các ngươi chơi một trò chơi, ai thắng thì ta sẽ trao công pháp và kiếm trận cho người đó”.

- --

Ps: Vì tình hình dịch bệnh nên tình hình tài chính của ad đang gặp nhiều khó khăn nên... và các bạn thấy truyện mình hay và mong muốn ad ra thêm nhiều chương hơn và ra đều hơn nữa thì các bạn có thể donate để tiếp thêm động lực để ad chạy chương nha.

Donate ủng hộ ad:

BIDV: 56010001216981.

Họ tên: Trần Minh Chiến.

Chi nhánh: Quận Hải Châu, thành phố Đà Nẵng.

Ngoài ra, các bạn đừng quên like, vote và cmt nhận xét hoặc đóng góp truyện và cmt nói chuyện, giải đáp vào mỗi chương để khích lệ tinh thần của ad nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều!