Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 58: Đảo ngược



Đối mặt với câu nói ‘Đã lâu không gặp’, Kha Tây Ninh không nói gì, cậu hơi rũ mí mắt cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, lúc sau mới xoay người bước nhanh ra phòng khách cầm chiếc áo gió vắt trên sofa tiện tay khoác lên người, sau đó vội vã chạy xuống lầu.

Nghiêm Tự dựa người lên cửa xe, không chớp mắt lặng lẽ nhìn Kha Tây Ninh đi ra từ cổng khu nhà, hắn khẽ cất tiếng: “Tây Ninh.”

Kha Tây Ninh liếc mắt nhìn sang, thấp giọng đáp lại một tiếng.

Bên ngoài có gió nhẹ, bóng cây lay động, đồng thời khẽ thổi qua mái tóc Kha Tây Ninh mới nuôi dài không lâu.

Nghiêm Tự thoạt trông cũng không mấy để bụng thái độ lạnh lùng của cậu, hắn hơi nghiêng người lùi về sau một bước, Kha Tây Ninh bèn im lặng ngồi vào ghế phó lái. Nghiêm Tự leo lên ghế lái, đang định giúp Kha Tây Ninh thắt dây an toàn, quay sang nhìn mới nhận ra cậu đã tự giác làm xong hết thảy.

Xe rời khỏi tiểu khu, chạy ra đường lớn.

Xa cách lâu ngày gặp lại, bầu không khí giữa hai người vẫn không mấy tốt đẹp, nhưng so với trước kia đã bớt đi chút lúng túng, nhiều thêm chút tự nhiên.

Nghiêm Tự mở nhạc, tiếng nhạc dạo chậm rãi thong thả cất lên. Giai điệu này quá quen thuộc, Kha Tây Ninh vừa nghe khúc dạo đầu gần như đã có thể chắc chắn đây là bài nào, lại nghe câu hát đầu tiên vang lên, giọng hát này đúng là của cậu.

Đây là bài đồng dao cậu hát trên radio ngày đó, cũng là lần đầu tiên cậu thử hát trước công chúng. Nghiêm Tự còn từng vì bài hát này mà gây ra một sai lầm chẳng lớn cũng chẳng nhỏ. Kha Tây Ninh vốn cho rằng chuyện kia đối với Nghiêm Tự mà nói là một chuyện vô cùng lúng túng, sau này nhất định hắn sẽ cố gắng tránh không nhắc đến.

Không ngờ Nghiêm Tự không chỉ không tránh né, ngược lại còn phát nó ngay trước mặt Kha Tây Ninh.

Khoảng cách giữa chung cư nơi Nghiêm Tự đang sống với nơi Kha Tây Ninh ở không tính là gần, hai người nhắn tin qua lại trên wechat cũng chỉ mất có ba phút, chắc chắn hắn không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn có thể lái xe từ bên đó qua đây. Cũng đâu phải có siêu năng lực.

Kha Tây Ninh chăm chăm nhìn phía trước, ánh mắt rơi trên một đám nhóc tì ‘đầu đội mũ vàng’ đang xếp hàng nối đuôi qua đường, cậu hiếu kỳ, nhàn nhạt cất tiếng hỏi: “Vì sao anh lại đứng dưới nhà tôi?”

“Lúc em gửi tin nhắn kia đến.” Nghiêm Tự đáp, “Vừa hay anh cũng đang ở gần tiểu khu nhà em, cho nên thuận đường qua luôn.”

Kha Tây Ninh: “Thật?”

“Là giả.”

Kha Tây Ninh: “…”

“Sự thật anh không thể nói.” Nghiêm Tự cười đáp, “Anh sợ em không tiếp thu nổi.”

Đây không phải bí mật gì, cũng chẳng phải lần đầu hắn dùng chiêu này. Lần trước hắn đứng đợi dưới lầu nhà Lam Vũ, còn bị Lam Vũ bắt gặp tại trận.

Kha Tây Ninh cạn lời ném cho hắn một cái liếc mắt.

Cậu có cảm giác lần này trở về Nghiêm Tự đã thay đổi rất nhiều. Hắn thoạt nhìn thoải mái tự nhiên hơn nhiều, thế nhưng lại càng làm cho người ta khó lòng nhìn thấu.

Ở góc độ Kha Tây Ninh không nhìn thấy, khóe môi Nghiêm Tự hơi cong lên, tuy rằng chỉ nhạt đến mức dễ dàng bị người khác bỏ qua mất.

“Tây Ninh.”

“Ừm?”

“Kịch bản mà em nói.” Nghiêm Tự ngừng lại, như suy nghĩ tới điều gì, “Ngoài bìa có phải viết tên《Chiến tranh gia đình tôi》không? Kẹp trong tập tài liệu màu xanh nhạt?”

Mắt Kha Tây Ninh hơi mở lớn, trên mặt không ngoài dự đoán viết hai chữ ‘kinh hỉ’ thật lớn.

“Anh từng nhìn thấy?”

“Từng thấy.”

“Ở đâu?”

“Dưới gầm giường.” Nói tới đây, Nghiêm Tự nhớ lại lúc trước, Kha Tây Ninh làm gì cũng qua loa không cẩn thận, hắn không nhịn được khẽ bật cười, ý cười nhảy nhót nơi đáy mắt. Hắn bổ sung: “Chắc do em ban đêm đọc kịch bản xong để bên gối, tối ngủ không cẩn thận làm kịch bản lọt xuống khe hở đầu giường, lúc trước anh trông thấy nên đã giúp em nhặt lên.”

Được Nghiêm Tự nhắc, rốt cuộc cậu cũng nhớ ra. Hồi đó cậu có thói quen học thuộc lời thoại suốt đêm, có lẽ đúng như lời Nghiêm Tự nói chưa biết chừng.

Đã lâu cậu không làm ra chuyện gì qua loa bất cẩn như vậy, giờ nghe Nghiêm Tự nói, cậu không khỏi cảm thấy nóng mặt.

Xe từ trên đường cái rộng lớn rẽ vào trong tiểu khu, tốc độ dần chậm lại. Kha Tây Ninh xuyên qua cửa xe trông thấy một khuôn mặt quen thuộc, ông bảo vệ họ Vương đang cười cười nói nói đứng tán chuyện cùng nhân viên nhà hàng đến đưa đồ ăn. Nghiêm Tự dừng xe dưới tòa chung cư.

Kha Tây Ninh cúi đầu tháo dây an toàn.

Nghiêm Tự hỏi: “Tây Ninh, chỗ em cứu người là ở đây phải không?”

“… Ừm.” ‘Xoạch’ một tiếng, đai an toàn bung ra, Kha Tây Ninh liếc qua nhìn hắn, vừa vặn Nghiêm Tự cũng đang nhìn cậu. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kha Tây Ninh vô thức cúi đầu, né tránh ánh nhìn của Nghiêm Tự.

Cúi đầu rồi, cậu lại chợt không hiểu vì sao mình phải làm vậy, cậu cũng đâu làm gì đến mức phải chột dạ.

Nghĩ vậy Kha Tây Ninh lại lẳng lặng ngước mắt nhìn hắn: “Anh biết chuyện này?”

“Quá trình quay《Cung đình》hơi gấp rút, anh nhận được tin hơi muộn.” Nghiêm Tự thuật lại tường tận, “Kịch bản mà em muốn tìm cũng liên quan tới vụ bỏ diễn lần đó, đúng không?”

“Ừ, nó rất quan trọng với tôi.”

Nghiêm Tự hiểu, hắn rút khóa xe, tắt máy.

Kha Tây Ninh theo hắn lên lầu. Nghiêm Tự kêu cậu ngồi trước, cậu cũng không làm kiêu trực tiếp ngồi lên chiếc ghế sopha trong phòng khách.

Nghiêm Tự lục lọi tủ lạnh một hồi: “Em muốn uống gì?”

“Nước trắng là được rồi.” Trong lòng Kha Tây Ninh vẫn đang suy nghĩ về cuốn kịch bản kia, không có hứng thú với thứ gì khác, cậu thuận miệng nói ra một thứ đồ uống đơn giản nhất. Cậu không định ở lại, chỉ tính cầm kịch bản xong sẽ đi ngay.

Nghiêm Tự ừ một tiếng đáp lại, xoay người vào phòng bếp.

Rõ ràng chỉ rót một cốc nước, hắn lại lần sờ rất lâu. Kha Tây Ninh ngồi sốt ruột nhấp nhổm không yên.

Khoảng gần chục phút sau, Nghiêm Tự mới mang ra một cốc nước.

Kha Tây Ninh cúi đầu uống một ngụm, mùi vị nhàn nhạt, rất khoan khoái nhẹ nhàng, tâm trạng cậu cùng theo đó mà tốt lên một chút. Đây không phải nước trắng tinh khiết, là nước chanh. Rốt cuộc cậu cũng biết vì sao Nghiêm Tự lại lần sờ trong bếp lâu như vậy.

Nghiêm Tự ngồi xuống cạnh Kha Tây Ninh, “Tây Ninh, em ăn cơm chưa?”

“… Chưa.” Kha Tây Ninh nói xong mới giật mình, muốn thu lại lời vừa nói, đáng tiếc lời đã nói ra như bát nước hắt đi.

“Anh cũng chưa ăn.” Nghiêm Tự hỏi dò, “Trong đoàn phim《Cung đình》có một đầu bếp rất giỏi nấu món Quảng, anh cũng theo ông ấy học nấu mấy món … em có muốn thử không?”

Kha Tây Ninh ngẩn người.

Ngập ngừng giây lát, cậu uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, rất phiền toái. Đợi ăn cơm xong trời sẽ tối mất. Tôi lấy kịch bản rồi sẽ đi ngay.”

Đáy mắt Nghiêm Tự xẹt qua một tia thất vọng nhàn nhạt, nhưng cậu không hề nhận ra.

Hắn đứng dậy, đi vào thư phòng.

Kha Tây Ninh cũng đứng lên đi theo. Nghiêm Tự đi tới trước giá sách, lấy từ ngăn cao nhất xuống một kẹp văn kiện màu xanh nhạt.

Đưa nó cho Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh nhận lấy, lật xem qua một lượt, sau đó thở phào một hơi. Bên trong cặp văn kiện này kẹp hai bộ kịch bản, một bộ là bản trước khi sửa, một bản là sau khi sửa. Chỉ cần tùy tiện nhặt vài cảnh ra so sánh cũng đủ thấy khác biệt một trời một vực. Bất kể là nội dung, cốt truyện hay chủ đề, hoàn toàn giống như hai bộ kịch bản khác nhau, ngoại trừ tên nhân vật, còn lại hầu như không còn chỗ nào tương đồng.

Đúng lúc này tin nhắn wechat của Phó Diễm được gửi tới.

“Lần này đã tìm thấy chưa?”

Sau khi thấy kịch bản, trái tim luôn buộc chặt của Kha Tây Ninh rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng. Cậu cúi đầu, nghiêm túc đánh một hàng chữ.

“Ừm, tìm được rồi.”

Phó Diễm trả lời cũng rất nhanh.

“Tìm được rồi thì tốt, tối chúng ta lại bàn bạc thêm chút nữa, xem nên xử lý sóng gió lần này thế nào.”

Kha Tây Ninh đáp: “Được.”

Toàn quá trình Nghiêm Tự luôn đứng trước mặt cậu, trong phạm vi tầm mắt hắn có thể nhìn thấy, nội dung cuộc trò chuyện của cậu hắn nhìn không sót một chữ.

Kha Tây Ninh cất di động, trở ra phòng khách, bỏ kịch bản vào chiếc túi cậu mang theo. Xong cậu quay người, Nghiêm Tự đang đứng sau lưng.

“Em phải đi sao?”

“ … Ừm.” Kha Tây Ninh mở miệng, nói: “Cảm ơn.”

Nghiêm Tự mỉm cười: “Em với anh mà còn cần phải nói cảm ơn.”

“Cần.” Kha Tây Ninh đáp.

Nghiêm Tự cười, đưa tay chạm lên khuôn mặt cậu.

Kha Tây Ninh thoáng ngây người.

Ngón áp út cùng ngón cái khẽ ma sát, giống như đang lau đi vết bụi.

Nghiêm Tự giải thích: “Mặt em có chút bẩn.”

Kha Tây Ninh ngớ người, mãi sau mới ý thức được nào có thứ gì bẩn dính trên mặt cậu đâu. Nghiêm Tự chỉ là đang trưng ra bộ mặt nghiêm túc mà vuốt mặt cậu thôi. Mà thôi, một người đàn ông trưởng thành, bị sờ mặt tí cũng có sao.

Cậu làm bộ như không có chuyện gì, đi ra cửa, nói tạm biệt với Nghiêm Tự.

Nghiêm Tự giữ cánh tay Kha Tây Ninh lại, nghiêm túc nói: “Trời đã hơi tối rồi. Hay là để anh đưa em về?”

“Không cần.” Kha Tây Ninh từ chối rất nhanh.

“Để anh đưa em về.” Nói rồi, Nghiêm Tự đi ra phòng khách, cầm áo khoác vắt trên ghế ăn lên mặc vào người, chợt Kha Tây Ninh lại nói một câu: “Không cần đâu.”

Động tác của Nghiêm Tự dừng lại, hắn quay đầu nhìn Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh tựa như muốn hòa dịu bầu không khí, cậu mỉm cười, nói: “Nghiêm Tự, tôi là người trưởng thành, không cần phải như vậy. Xuống lầu tôi dùng di động gọi xe không phải được rồi sao? Không cần phiền phức như vậy.”

Nghe cậu nói vậy, Nghiêm Tự chậm rãi đặt áo khoác về chỗ cũ.

Trước kia hắn luôn coi Kha Tây Ninh mỏng manh như lẽ dĩ nhiên, là người yếu ớt cần phải bảo vệ. Nhưng dường như hắn đã quá chú trọng bảo vệ mặt ngoài mà xem nhẹ rất nhiều thứ.

Nghĩ một lát, Nghiêm Tự quyết định tôn trọng ý cậu, trầm ngâm một lúc, hắn lên tiếng: “Vậy em đi đường cẩn thận.”

“Ừm.” Kha Tây Ninh mỉm cười, xoay người rời đi.

*

Khoảng chín giờ, Kha Tây Ninh lên tiếng về vụ bỏ diễn.

Cậu đăng lên mấy bức hình, là những chỗ khác nhau rõ rệt của hai bộ kịch bản trước và sau khi sửa cùng giấy tờ về số tiền bồi thường cho đoàn phim. Mỗi bức hình làm bằng chứng đều chụp vô cùng rõ ràng, con số ‘một trăm năm mươi vạn’ trên giấy cũng nhìn thấy rõ.

@Kha Tây Ninh: Ba tấm trước là chụp kịch bản khi ký hợp đồng, ba tấm sau là nội dung kịch bản sau khi quay xong tập thứ ba. Chuyện đoàn phim vì muốn cốt truyện càng hoàn thiện hơn mà sửa chữa tôi có thể hiểu được, nhưng tôi không thể tiếp thu loại hành vi treo đầu dê bán thịt chó thế này. Tôi lựa chọn rời khỏi《Chiến tranh gia đình tôi》quả thật đã mang tới nhiều phiền phức cho đoàn phim. Một trăm năm mươi vạn là số tiền tôi chủ động bồi thường. Tôi nghĩ đây đã là chuyện từ năm ngoái, đến lúc này mọi chuyện cũng đã kết thúc, không có ai đúng ai sai đáng nói nữa.

Hướng gió trên Weibo đổi chiều rất mau.

“Kịch bản này trừ tên nam nữ chính vẫn giống cũ ra có chỗ nào là giống kịch bản cũ nữa? Có bồi thường cũng là đoàn phim phải bồi thường chứ? Sao lại thành diễn viên phải bồi thường?”

“Kịch bản sau khi sửa lại cũng quá là vặn vẹo. Kha Tây Ninh không muốn diễn là đúng, tui mà là thầy Kha tui cũng chẳng muốn diễn thứ kịch bản ngán vậy đâu. Sửa sửa sửa, đang yên đang lành lại sửa lại hết kịch bản. Xem sửa thành cái thứ gì rồi.”

“Một trăm năm mươi vạn … Tui nhớ năm ngoái anh ấy còn chưa có nổi đâu? Anh ấy thà đền tiền cũng không muốn diễn thứ kịch bản nát bét này, đau lòng quá.”

“Em rất hổ thẹn vì đã nghi ngờ anh trước đó. Cục diện này đã rất rõ ràng, chính là《Chiến tranh》đố kỵ《Nói mê》nổi, cho nên cố ý bôi nhọ thầy Kha. Còn đám chúng ta đều bị lợi dụng hết…”

“Ai nói không có ai đúng ai sai đáng nói nữa! Này là đoàn phim rác rưởi cố tình gây sự!”

“Tui đào ra lâu rồi,《Nói mê》cuối năm ngoái đóng máy, còn phim rác kia đã đóng máy từ lâu rồi, thế mà lại cố tình khởi chiếu cùng ngày với《Nói mê》, rõ ràng là muốn đạp anh Tây Ninh một cước đây mà? Kết quả không ngờ phim rác lụi bại đến mức này, chó cùng dứt giậu bèn quay sang bôi nhọ anh Tây Ninh, hơ hơ.”

Quả nhiên có chứng cứ là có tất cả. Nội dung status Kha Tây Ninh đăng tối nay so với status tối qua không khác nhau là mấy, có chăng chỉ bổ sung thêm một ít. Nhưng chỉ cần ảnh chụp chứng cớ bày ra trước mắt quần chúng, như vậy đen chắc chắn sẽ không còn khả năng thành trắng được nữa.

Hết chương 58.